Đúng một tiếng sau, Trịnh Đông Du trở về nhà chính Trịnh gia, chạy vào phòng Trịnh Hy An, hớt hải: “Em gái của tôi! Trời ơi nhớ quá nhớ quá! Anh đáp máy bay xuống cách đây 4 tiếng, đi xử lý tạm thời vài việc mới quay lại đây. Tội lỗi với em quá đi!”
Trịnh Đông Du bỏ quên Trần Khải Dương ngồi gần đó, nhào tới ôm cô >.<
Cô cười, chỉ chỉ tay về phía Dương: “Anh à, tuy anh là anh trai em, nhưng mà ôm lâu quá thì anh ấy đấm anh thật đấy!”
Trịnh Đông Du nhớ ra, quay sang hề hề với Trần Khải Dương: “À đúng rồi! Việc cổ phần công ty trung gian anh đã xử lý tàm tạm rồi, may mà cậu gửi thông tin cho anh sớm, anh đi tìm và thuyết phục anh ta bán cho 20% đó”
Trần Khải Dương gật đầu, nói: “Vậy giờ chúng ta có 55% cổ phần, tạm áp đảo so với phía Sắc Lân, bên đó có 40%. Nhưng mà xử lý không ổn thì vẫn có thể tuột khỏi tay. Anh ở đây với con bé, em đi làm nốt hợp đồng”
- “Được! Thao tác nhanh vào, cố gắng để không bị sơ suất, nếu không hắn giở trò, chúng ta lật lại không kịp”
Thấy anh chồng tương lai của mình vừa đi khỏi, Trịnh Hy An tóm luôn ông anh trai, hỏi: “Anh nói cho em rốt cuộc thì đang có chuyện gì? Em bỏ nhà đi mấy ngày, vừa về lúc sáng, không mảy may biết gì hết. Anh kể cho em, mau!”
Anh trai làm động tác khóa miệng: “Ầy! Anh không tiết lộ được không? Ba tên kia cấm anh nói ra, anh mà nói thì không yên ổn đâu! Em tha cho anh đi!”
- “Hừ! Tí em trực tiếp hỏi là được! Anh nhát gan thật đấy!!!”
- “Ơ! Bên kia hẳn ba người, anh trai em đơn thương độc mà, lại già rồi, làm sao mà đấu lại được cơ chứ?!”
Không thèm nói chuyện với anh, Trịnh Hy An quay mặt vào tường, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu. Trịnh Đông Du tắt điện, nhẹ nhàng khép cửa, ra ngoài sofa ngồi online gián tiếp điều khiển công ty của anh ở nước ngoài.
Tối muộn, ba người đàn ông mới trở về, mặt không tránh khỏi sự mệt mỏi lẫn lo lắng.
Trịnh Hy An đã tỉnh dậy từ trước, thấy tiếng các anh về, hé cửa phòng nghe ngóng tình hình.
Nam Cung Thiên Hạo bực bội nói: “Chúng ta đáp trả hơi muộn rồi. Cũng tại tôi chưa xem xét kỹ tình hình. Bây giờ công ty trung gian trị giá 1 tỷ kia có lẽ sẽ bị mất vào tay Sắc Lân.”
Nhạc Khuynh Vũ cũng không lạc quan hơn là bao: “Giận hơn nữa là bên Sắc Lân còn đưa ra điều kiện, nếu chúng ta chấp nhận điều kiện ấy thì 20% cổ phần sẽ thuộc về chúng ta”
Trịnh Đông Du tò mò hỏi: “Điều kiện gì?”
Nam Cung Thiên Hạo cẩn thận hỏi: “An An đâu?’
- “Đã ngủ say từ nãy rồi”
Trần Khải Dương lúc này mới lên tiếng: “Em đã điều tra kỹ về chủ tịch của Sắc Lân - Đường Hải Lân. Anh ta bằng tuổi An An, điều kiện lần này có người bật mí là sẽ liên quan một phần tới cô ấy”
- “Thế nên em mới dứt khoát không muốn cho cô ấy biết được chuyện này!”
Trịnh Hy An nghe tới đây, chân trần chạy ra khỏi phòng, nói lớn: “Em với Hải Lân từng là bạn. Em muốn gặp cậu ta một lần xem sao!”
Bốn người thở dài, biết mình đã sơ suất.
Nhạc Khuynh Vũ hốt hoảng ngăn cản: “Không được! Dù sao cũng chỉ là bạn của Trịnh Hy An ngày trước chứ không phải em! Lỡ anh ta lấy em làm con tin, bọn anh không biết sẽ ra sao đâu! Tuyệt đối không được đi! Anh không cho em đi!”
Trần Khải Dương vẫn là trầm ổn nhất: “Em đi sẽ nguy hiểm, Vũ nói đúng. Em nên ở nhà hoặc tới công ty làm việc như bình thường thôi, việc này bọn anh sẽ lo”
Cô quả quyết nói: “Chính anh vừa nói là điều kiện có liên quan đến em! Em hưởng an nhàn nhiều rồi, cũng không phải không có bản lĩnh gì, em sẽ đi, em tin là cậu ta không làm gì em đâu!”
- “Trịnh Đông Du! Ngay cả anh cũng giấu em như vậy nữa!”
- “Sáng mai em sẽ đến Sắc Lân luôn, thư ký Nham sẽ đi cùng!”
Vẫn là ai nấy đều phải chịu thua cô. Các anh chẳng còn cách nào ngoài việc gọi người theo sát cô bảo vệ.
Trịnh Hy An bặm môi, nhìn các anh, chắc chắn: “Em sẽ không chấp nhận điều kiện nào có hại cho em đâu! Mọi người yên tâm!”
Sáng hôm sau, 8h tại công ty Sắc Lân.
Trịnh Hy An cùng với thư ký, bình tĩnh bước vào thang máy lên tầng cao nhất. Tối hôm qua cô đã hẹn lịch với Đường Hải Lân, và đương nhiên, hắn ta đã đồng ý.