Cô nghe tiếng nói, đột ngột quay lại, bỗng dưng đầu óc choáng váng, mặt mày xây xẩm rồi ngã xuống.
Trần Khải Dương gần cô nhất, phản ứng đầu tiên là đỡ cô: “Em sao thế?”
Nam Cung Thiên Hạo chạy tới, vận dụng kiến thức y học của mình khám sơ qua cho cô: “Cơ thể bị mệt mỏi và thần kinh căng thẳng trong suốt một thời gian nhất định dẫn đến giảm huyết áp và giảm lượng glucozo trong máu nên gây ra hiện tường chóng mặt do thiếu máu và oxi lên não”
Các vị phụ huynh nghe xong, có chút đỡ sợ, tuy nhiên nét lo lắng vẫn nguyên trên mặt. Bà Nhạc giục con trai: “Con mau gọi cho Bác sĩ Thục mang thuốc tới đi”
Nhạc Khuynh Vũ nhìn Nam Cung Thiên Hạo, Nam Cung Thiên Hạo mở lời: “Bây giờ chỉ cần dung dịch glucozo và một ít thuốc hỗ trợ thần kinh là được”
Trần Khải Dương gật đầu nói: “Tôi vừa nhắn cho trợ lý đi mua rồi, sẽ trở lại ngay”
Trịnh Hy An cười tươi trấn an mọi người: “Con không sao đâu, nghỉ ngơi một chút là khỏe ngay thôi ạ. Từ trước tới nay đều vậy mà!”
Nhạc Khuynh Vũ nghe câu cuối, hơi chạnh lòng, bế cô lên: “Anh đưa em đi nghỉ ngơi”
Tám ông bà nọ thấy những người con trai của mình hết sức săn sóc vợ tương lai, ai nấy đều vô cùng yên tâm, ra bàn về việc cưới xin.
Ông Trần cười, nói đùa: “Này ông bạn Trịnh, con trai của chúng tôi đợi An An bao lâu rồi. Nên tổ chức đám cưới công nhận chúng nó thôi nhỉ? Hahaha”
Nhạc Khuynh Vũ vừa đặt cô xuống giường đã trách mắng: “Em ngốc nó vừa vừa thôi. Vừa rời bọn anh ra có một tuần đã như thế này. Em lớn từng đó rồi thì cũng phải biết tự chăm sóc bản thân chứ!”
Trần Khải Dương đỡ lời: “Cậu chưa gì đã nóng nảy vậy rồi! An An còn đang mệt, để cô ấy ngủ một giấc đi. Có gì nói sau”
Nam Cung Thiên Hạo toe toét cười: “Bình thường cậu luôn là người chiều chuộng, dung túng cô ấy nhất cơ mà, sao giờ khó tính quá!”
Nhạc Khuynh Vũ nhăn trán, nhỏ giọng làu bàu: “Tại tôi lo có đứa ngốc ơi là ngốc thả ra ngoài không biết sống ra sao. Chẳng biết từ nhỏ tới lúc trở về đây cô ấy sống qua ngày như thế nào nữa!”
Nói đến đây, ai cũng xịu mặt xuống, riêng Trịnh Hy An thì hoài tưởng lại cuộc sống trước đây của mình, sống mũi cay cay.
Cô vỗ vỗ lên cạnh giường: “Ba đại ca à, em buồn ngủ quá, lên đây cùng ngủ đi”
Nhắm mắt vào cũng biết ai là người hào hứng, nhanh nhẹn nhất. Nhạc Khuynh Vũ ngay lập tức vứt giày nhảy lên giường đắp chăn.
Nam Cung Thiên Hạo cùng Trần Khải Dương nhìn nhau, sau đó cùng bước ra ngoài.
- “Ê ê! Hai cậu đi đâu thế?”
- “Đi tìm cảnh sát bắt cậu!”
- “Vì sao?”
- “Ngoại tình với vợ bọn tôi”
-_-
- “Này! Này! Đừng có quên tôi cũng là chồng sắp cười hợp pháp của Hy nhi nhé!”
Trong phòng chỉ còn hai người, ừ thì, tất nhiên không có thịt thà gì hết.
Nhạc Khuynh Vũ hỏi cô: “Em thấy thế nào, sau lúc biết được tất cả?”
- “Đầu tiên là ngạc nhiên, thực sự luôn đó! Sau đó thì rất rất vui mừng nhưng mà lại thấy mình như kẻ dối trá. Vì em giấu đi sự thật mình xuyên không bấy lâu nay. Một mặt vì em nghĩ sẽ chẳng ai tin, một mặt vì em tham lam quá! Chính vì thế nên em đã đi tìm bà cụ đợt nọ để trao đổi một chút, tiện thể đi ngắm biển và lên ngôi chùa gần đó cho tĩnh tâm, khuây khỏa tinh thần. Cơ mà chỉ được nhiêu đó ngày thôi vì em nhớ nhà, nhớ mọi người lắm!”
Anh cười, ôm cô vào lòng.
Trịnh Hy An chun chun mũi, vùi đầu thật sâu vào ngực anh, quả quyết nói: “Anh à, anh thơm thật đấy!”
“Cốc cốc”
“Cạch”
Trần Khải Dương cầm bát vào phòng.
Cô hỏi: “Anh Dương, cái gì thế?”
- “Là tổ yến có pha thêm glucozo để em nhanh đỡ mệt. Em nằm đó để anh cho ăn”
Trịnh Hy An phì cười: “Em lớn rồi đấy! Anh cứ làm như em yếu quá không bằng!”
“Reeng…reeng…”
Nhạc Khuynh Vũ sau khi nhận cuộc điện thoại, mặt hơi biến sắc, nói thầm với Trần Khải Dương: “Hắn ta hành động rồi, tôi với Hạo đi xử lý bước đầu. Cậu ở đây với Hy nhi đến khi anh cả về”
Trần Khải Dương gật đầu: “Được. Cậu yên tâm”
Trịnh Hy An nhìn thấy vậy cũng không hỏi thêm vì biết các anh lo cho mình nên giữ bí mật, ngoan ngoãn ăn hết bát yến.
Anh hơi lo lắng trong lòng, vì vụ việc lần nay bên công ty Sắc Lân - đối thủ của HF chắc hản đã lên kế hoạch vô cùng kỹ càng, nếu như bên các anh không chuẩn bị chu đáo thì khả năng bị ảnh hưởng càng lớn hơn nữa.
Cô vỗ vai anh: “Anh cần thì cứ đi đi, đừng để có sơ suất. Em đã ổn hơn nhiều rồi, không chóng mặt, không mệt nữa, anh đừng lo mà!”
Trần Khải Dương dứt khoát: “Nếu công việc có sơ suất thì bọn anh có thể khắc phục được, nhưng để có sơ suất với em thì tuyệt đối không! Anh sẽ ở đây cùng em. Anh Đông Du vừa gọi, nói sẽ trở về đây trong một giờ nữa, lúc đó anh sẽ đi sau”m