Nữ Nhân, Ngoan Ngoãn Về Nhà Với Trẫm

Chương 10: Q.3 - Chương 10




“ Nhanh như vậy?” Thẩm Thiển Mạch nhíu chặt lông mày, con ngươi đen nhánh lộ ra mấy phần ngưng trọng.

Thủ đoạn của Nạp Lan Dung không phải nàng không biết nhưng nàng không ngờ lại nhanh như vậy. Nàng trở lại Thiên Mạc cùng lắm chỉ có mười mấy ngày, Nạp Lan Dung lại có thể tiêu diệt hết tất cả chướng ngại, ngồi lên Vương vị Lê Quốc.

Cho dù có binh khí và tử sĩ mà nàng lưu lại, còn có Huyền Lâu trợ giúp nhưng muốn trong khoảng thời gian ngắn này diệt trừ phe cánh Thái tử cùng Nạp Lan Tín cũng không phải là một chuyện dễ dàng.

Trong mắt Tư Đồ Cảnh Diễn cũng thoáng qua một tia ngưng trọng, khóe miệng hàm chứa mấy phần tà mị, cười nói:” Nạp Lan Liễu cùng Nạp Lan Tín đấu đến ngươi chết ta sống, mà không biết Nạp Lan Dung dùng thủ đoạn gì thu phục hết tất cả tinh nhuệ của bọn họ, cơ hồ không hao tổn chút lực lượng nào liền ngồi lên ngôi vị Hoàng đế Lê Quốc”

“ Không hao tổn một chút lực lượng?” Thẩm Thiển Mạch nhăn mi, nàng thiết kế để Nạp Lan Liễu và Nạp Lan Tín tranh giành ngôi vị Hoàng đế là để giúp Nạp Lan Dung thận lợi ngồi lên ngôi vị Hoàng đế, không ngờ Nạp Lan Dung lại không hao tổn chút lực lượng nào, hơn nữa còn thu phục được tinh nhuệ của Nạp Lan Liễu và Nạp Lan Tín, như vậy xem ra, chẳng những Lê quốc không rối loạn mà còn càng thêm cường thịnh.

Khóe miệng Tư Đồ Cảnh Diễn giương lên một ý cười vui vẻ, đó là nụ cười cao ngạo mà hưng phấn, đó là sự vui vẻ khi tìm được đối thủ, ngữ điệu mang theo mấy phần hứng thú, Tư Đồ Cảnh Diễn nói:” Vẫn cho là chỉ có Ngôn Tu Linh mới xứng làm đối thủ của ta, không nghĩ tới Nạp Lan Dung cũng không đơn giản, nếu như Lê quốc có thế lực giống như Thiên Mạc và Lâm Vị thì Nạp Lan Dung cũng là một kình địch”

“ Chỉ tiếc hắn chỉ là Lê Vương”. Trong con ngươi Thẩm Thiển Mạch mang theo mấy phần bí hiểm, khóe miệng tươi cười yêu dị. Đúng là lực lượng quyết định hết thảy, Lê quốc chỉ có như vậy, cho dù Nạp Lan Dung có lợi hại thì cũng là vô ích. Huống chi Nạp Lan Dung đã đáp ứng nàng thần phục Thiên Mạc, như vậy Nạp Lan Dung càng mạnh cũng có nghĩa là Thiên Mạc gặt hái được càng nhiều.

Tư Đồ Cảnh Diễn nhìn trong mắt Thẩm Thiển Mạch xẹt qua một tia sáng, nhẹ nhàng nhéo chóp mũi của Thẩm Thiển Mạch, cười nói:” Mạch Nhi ngốc của ta, càng cường đại thì càng khó khống chế, nàng thật sự cho rằng Nạp Lan Dung sẽ cam tâm thần phục Thiên Mạc sao?”

“ Hắn còn có lựa chọn sao?” Thẩm Thiển Mạch giương mi, thế cục ngày hôm nay nàng không phải không biết, nếu Nạp Lan Dung không liên thủ với Thiên Mạc thì chỉ có thể bị diệt vong.

“ Hiện tại không có không có nghĩa là sau này không có. Qúa nhiều biến đổi là đại kỵ của nhà đế vương” Con ngươi Tư Đồ Cảnh Diễn trầm xuống lạnh lùng nói.

Hắn cũng có hiểu biết về con người của Nạp Lan Dung. Làm bộ như bất cần đời nhưng thế lực ngầm cũng không ít. Ẩn nhẫn nhiều nắm như vậy, có thể tung một kích đúng trung tâm, sự ẩn nhẫn và khôn ngoan đó tuyệt đối không thể khinh thường. Hắn tuyệt đối không thể để một uy hiếp lớn như vậy tồn tại, coi như hiện tại không tiêu diệt Lê Quốc nhưng sau khi thống nhất thiên hạ, Lê Quốc không thể không diệt.

Mà Nạp Lan Dung không thể nào lại không hiểu đạo lý này, cho nên hắn ngoài mặt liên hiệp cùng Thiên Mạc nhưng sau lưng không thật sự thần phục Thiên Mạc, mà là muốn tìm mọi cách làm cho Lê Quốc cường đại, sau này cùng tranh giành thiên hạ.

Ở môt khía cạnh nào đó, không có dã tâm cũng có nghĩa là diệt vong.

“ Cảnh Diễn có ý muốn diệt Lê Quốc?” Thẩm Thiển Mạch giương mi, nàng không hiểu quyền thuật và ý định của đế vương, nhưng ý tứ trong lời nói của Tư Đồ Cảnh Diễn, nàng hiểu rất rõ.

Con ngươi đen như mực của Tư Đồ Cảnh Diễn phiếm một loại ánh sáng, thâm thúy mà tràn đầy sát khí, khóe miệng nở một nụ cười tà mị mà lãnh khốc, nhàn nhạt nói:” Không thể không diệt”.

Thẩm Thiển Mạch nghiêng đầu nhìn gò má nửa sáng nửa tối dưới ánh mặt trời của Tư Đồ Cảnh Diễn, làm cho người ta không nhìn thấu vẻ mặt của hắn, nhưng Thẩm Thiển Mạch lại có thể cảm nhận được hàm nghĩa sau câu nói không thể không diệt kia.

Quyền thuật của đế vương, chính là không chịu được một chút biến cố. Đó chính là thà giết lầm ngàn người còn hơn bỏ sót một người. Có lẽ Tư Đồ Cảnh Diễn cũng không thể xác định được Nạp Lan Dung có thật tâm thần phục hay không, nhưng mà hắn sẽ không để cho bất cứ biến cố nào xay ra, cho nên Lê Quốc nhất định phải diệt.

“ Được rồi, vậy thì diệt đi” Thẩm Thiển Mạch trầm mặc một hồi, chậm rãi nở một nụ cười, mang theo lãnh khốc cùng ngoan tuyệt. Nang không muốn dân chúng Lê Quốc gặp chiến hỏa, nhưng nếu Lê Quốc cản đường của Tư Đồ Cảnh Diễn, như vậy nhất định phải diệt.

Nàng vẫn luôn là một người ích kỷ, nàng yêu Tư Đồ Cảnh Diễn, như vậ liền toàn tâm toàn ý su nghĩ cho Tư Đồ Cảnh Diễn, nếu như Lê Quốc cản đường Tư Đồ Cảnh Diễn, nàng cũng không ngại phải diệt trừ Lê Quốc.

Tư Đồ Cảnh Diễn ôm lấy Thẩm Thiển Mạch, Mạch Nhi của hắn tuy rằng lãnh tam lãnh tính nhưng cũng không phải là một người tâm ngoan thủ lạt, đối với những dân chúng kia, Mạch Nhi của hắn vẫn luôn không đành lòng, nhưng mà, vì hắn, cái gì Mạch Nhi cũng đồng ý đi làm. Phần tình cảm này, hắn có thể cảm nhận được. Cho nên hắn càng phải quý trọng, càng phải yêu thương nàng.

Thẩm Thiển Mạch cảm nhận được nhiệt độ từ bàn tay Tư Đồ Cảnh Diễn truyền tới, hiểu được suy nghĩ trong lòng Tư Đồ Cảnh Diễn, khóe miệng nở một nụ cười:” Cảnh Diễn, cái gì cũng không quan trọng bằng chàng”

“ Ừ, nàng cũng vậy” Tư Đồ Cảnh Diễn cười ôm lấy Thẩm Thiển Mạch, dịu dàng nói, nhìn con ngươi đen nhánh của Thẩm Thiển Mạch, từ từ miêu tả ngũ quan như vẽ của nàng, hôn thật sâu vào đôi môi đỏ mọng mê người kia, đầu lưỡi thăm dò vào trong miệng, hôn càng sâu hơn.

Không có sắc thái ** chỉ có vô cùng vô tận tình cảm, theo cái hôn đó từng điểm từng điểm sâu hơn, thấm vào trong lòng Thẩm Thiển Mạch.

“ Cảnh Diễn, ta muốn đi Lê Quốc” Thẩm Thiển Mạch nhẹ nhàng dựa vào trước ngực Tư Đồ Cảnh Diễn, ngữ điệu nhu hòa nói.

“ Ta không cho!” Tư Đồ Cảnh Diễn bá đạo ôm lấy Thẩm Thiển Mạch, cứng rắn nói. Hắn thật vất vả mới có thể “ lừa gạt” Thẩm Thiển Mạch trở lại, thật vất vả mới cưới được nàng, sao hắn có thể để nàng mạo hiểm đi Lê Quốc chứ?

“ Cảnh Diễn, chàng biết Nạp Lan Dung không phải là người đơn giản như vẻ ngoài. Nếu có thể hiểu rõ an bài trong Lê Quốc thì tấn công sẽ dễ dàng hơn nhiều” Thẩm Thiển Mạch đưa tay vuốt lên nếp nhăn giữa mi tâm của Tư Đồ Cảnh Diễn, khóe miệng mang theo ý cười vui vẻ. Nàng biết Tư Đồ Cảnh Diễn đang lo lắng cho nàng. Nhưng mà chuyện này, chỉ có nàng đi là thích hợp nhất.

Hôm nay Ngôn Tu Linh đã lên đường trở về Lâm Vị. Lâm Vị cùng Thiên Mạc đều ở Khẩn La Mật Cổ an bài chuẩn bị. Tư Đồ Cảnh Diễn không thể rời khỏi Thiên Mạc, như vậy chỉ có nàng đi mới thích hợp nhất.

“ Chỉ là tấn công Lê Quốc mà thôi! Không cần biết an bài cũng không sao!” Tư Đồ Cảnh Diễn vẫn cố chấp nắm tay Thẩm Thiển Mạch.

Hắn sao lại không biết Nạp Lan Dung lợi hại chứ, nhưng chính bởi vì biết Nạp Lan Dung lợi hại nên hắn không thể để Thẩm Thiển Mạch một mình mao hiểm. Hắn cũng hiểu nếu biết được an bài của Lê Quốc thì quả thật tiết kiệm được không ít sức lực, nhưng ở trong mắt hắn, điều đó không thể so được với an nguy của Thẩm Thiển Mạch.

Thẩm Thiển mạch nhìn thấy trong mắt Tư Đồ Cảnh Diễn tràn đầy mưu toan, khóe miệng nở một nụ cười vui vẻ:” Cảnh Diễn không tin ta sao?”

“ Mạch Nhi, nàng biết là ta không có ý này” Tư Đồ Cảnh Diễn bất đắc dĩ nhìn Thẩm Thiển Mạch. Sao hắn lại không tn bản lĩnh của Mạch Nhi chứ. Nhưng mà Nạp Lan Dung cũng không phải là một người bình thường, huống chi, hắn không thể chịu được việc Thẩm Thiển mạc chịu một chút nguy hiểm, chỉ sợ bên trong ẩn chứa nguy hiểm.

Thẩm Thiển Mạch tự nhiên hiểu được ý của Tư Đồ Cảnh Diễn, dùng sức cầm tay của Tư Đồ Cảnh Diễn, khóe miệng vui vẻ nhẹ giương lên:” Cảnh Diễn, yên tâm đi, ta là vợ của chàng, không phải là kẻ vô dụng”

Con ngươi đen như mực của Tư Đồ Cảnh Diễn xẹt qua một tia sáng, nhìn Thẩm Thiển Mạch thật sâu. Ta là vợ của chàng, cũng không phải là người vô dụng. Mạch Nhi của hắn, bảo sao hắn không thích nàng đây?

Dùng sức ôm lấy Thẩm Thiển Mạch, Tư Đồ Cảnh Diễn im lặng truyền lại ý tứ của hắn, ta cho phép nàng đi, nhưng mà nàng nhất định phải cẩn thận, nếu như nàng gặp phải nửa phần nguy hiểm thì sau này cũng đừng trách ta đem ngươi bảo hộ dưới cánh chim, không cho nàng có cơ hội mạo hiểm.

Thẩm Thiển Mạch từ trong cái ôm của Tư Đồ Cảnh Diễn cảm nhận được ý tứ của hắn. Khóe miệng nâng lên một nụ cười ấm áp, dùng sức nói cho Tư Đồ Cảnh Diễn, nói cho hắn biết: yên tâm.

Thế cục bây giờ không thể chịu được dây dưa quá nhiều.

Tư Đồ Cảnh Diễn vội vàng an bài thế lực khắp nơi, Thẩm Thiển Mạch cũng từ Thiên Mạc đi Lê Quốc.

“ Nạp Lan Dung có hành động gì không?” Con ngươi của Thẩm Thiển Mạch đen nhánh, khóe miệng hàm chứa ý cười lạnh như băng, giờ phút này nàng là cung chủ Ma cung Mặc Trì, là Ma cung cung chủ giết người không chớp mắt.

“ Thoạt nhìn thì không có hành động gì” con ngươi Huyền Lâu phủ một tầng sương mù nhàn nhạt giờ phút này càng thêm mê mang, hơi hơi cau mày, mang theo vài phần ngưng trọng nói:” Nhưng mà không khí của Đô thành Lê Quốc hơi kì lạ”

Thẩm Thiển Mạch cau mày nhìn về phía Huyền Lâu, không khí hơi kì lạ, đây không khỏi cũng quá chủ qua đi, nhưng Huyền Lâu không phải là người ăn nói lung tung, nếu hắn nói như vậy, chức chắn là có dấu vết gì đó.

Huyền Lâu thấy Thẩm Thiển Mạch cau mày nhìn mình, lập tức cau mày lại, đem cái nhìn của mình nói ra:” Nạp Lan Dung cũng không an bài binh lực, nhưng lại triệu tập rất niều cao thủ đến Đô thành, bảo là muốn khống chế Đô thành tốt hơn, nhưng ta lại cảm thấy có chút kì quái”

“ Khống chế Đô thành tốt hơn” Trong mắt Thẩm Thiển Mạch lóe lên một tia suy nghĩ sâu xa. Theo nàng biết, toàn bộ thế lực ngầm của Lê Quốc đã bị Nạp Lan Dung nắm trong tay, cả Đô thành lại càng nằm trong sự khống chế của hắn, hắn căn bản không cần triệu tập cao thủ đến khống chế Đô thành.

Như vậy những cao thủ này được triệu tập đến Đô thành là vì cái gì? Tất nhiên là vì đối phó với người kia. Người kia? Chẳng lẽ là nàng sao? Nhưng hình như Nạp Lan Dung không có lí do động thủ với nàng.

“ Là tử sĩ hay là người trong võ lâm?” Sau khi trầm tư, con ngươi đen nhánh của Thẩm Thiển Mạch mang theo mấy phần ngưng trọng, chậm rãi hỏi.

Trong mắt Huyền Lâu cũng thoáng qua một tia khác thường, chân mày nhíu càng sâu hơn” Đại đa số là tử sĩ. Còn người trong võ lâm đều là những người có thù oán với Ma cung”

Thẩm Thiển Mạch ngước mắt nhìn Huền Lâu một cái, thấy được sự lo lắng trong mắt Huyền Lâu, im lặng không lên tiếng, khóe môi nở một nụ cười yêu dị. Qủa nhiên là muốn đối phó với nàng!

Vừa triệu tập tử sĩ, vừa mượn thế lực nhân sĩ võ lâm có thù oán với Ma cung. Nạp Lan Dung phí hết tâm tư muốn đối phó với nàng rốt cục là vì cái gì?

Trước kia Nạp Lan Dung không phải không có cơ hội đối phó với nàng, nhưng hắn không làm vậy. Hôm nay lại đột nhiên thay đổi chủ ý, trong này đã xảy ra chuyện gì.

Thẩm Thiển Mạch nhíu mày, đột nhiên nhớ lại thời điểm nàng giục ngựa lao ra khoi Đô thành Lê Quốc, lúc nàng nói ra thân phận nữ nhi của mình, trong mắt Nạp Lan Dung lóe lên kinh ngac cùng tính toán.

Chẳng lẽ là muốn dùng nàng để uy hiếp Tư Đồ Cảnh Diễn sao? Đúng là giỏi tính toán a. Dùng nàng uy hiếp Tư Đồ cảnh Diễn, đối phó Thiên Mạc, giúp cho Lê Quốc có cơ hội nghỉ ngơi.

Nàng làm sao có thể để Nạp Lan Dung toại nguyện. Nếu Nạp Lan Dung muốn chơi, nàng sẽ chơi với hắn.

"Chúng ta có phải nên mau chóng rời khỏi Lê Quốc?" Huyền Lâu hơi suy tư một chút, tự nhiên hiểu duyên cớ trong đó, Thẩm Thiển Mạch nếu còn ở Lê Quốc, việc này rất nguy hiểm.

Khóe môi Thẩm Thiển Mạch cong lên, trong con ngươi mang theo khí phách tự nhiên, tay áo màu trắng khẽ giơ lên trong gió, thoạt nhìn như một ngọn núi nguy nga đồ sộ, phảng phất như có sự tự tin và đường hoàng thiên nhiên, Thẩm Thiển Mạch nhướng mày cười nói, "Đi sao? ! Vì sao phải đi đây? ! Nếu Nạp Lan Dung coi trọng ta như vậy, không phải ta nên hảo hảo phối hợp hay sao?"

Vùng lông mày Huyền Lâu nhíu lại, không đồng ý, "Nàng đang mạo hiểm với an nguy của bản thân, nếu Tư Đồ Cảnh Diễn biết, cũng sẽ không đồng ý!"

"Ta không có việc gì đâu. Vì hắn ta sẽ không có chuyện gì cả." Thẩm Thiển Mạch cũng bình tĩnh nhìn Huyền Lâu, mâu sắc ung dung, nụ cười tự tin hiện rõ trên môi.

Huyền Lâu nhìn nụ cười trên môi Thẩm Thiển Mạch, chỉ cảm thấy câu nói kia khiến hắn không thể không tin. Thế nhưng Thẩm Thiển Mạch ở Lê Quốc cũng không có thế lực, làm sao có thể toàn thân trở ra? !…

Nạp Lan Dung chẳng phải hạng người thiện nam tín nữ gì cả, Thẩm Thiển Mạch muốn tương kế tựu kế, nếu bị Nạp Lan Dung phát hiện, chỉ sợ càng nguy hiểm trùng trùng.

"Nạp Lan Dung đích thật rất sáng suốt. Thế nhưng, người sáng suốt, thường thường tự phụ." Khóe môi Thẩm Thiển Mạch tạo thành nụ cười ung dung, ngạo khí của Nạp Lan Dung tận trong xương tủy, nàng thấy rất rõ. Tự tin với thế cục Lê Quốc, nàng cũng thấy rất rõ ràng.

Cho nên, việc nàng cần làm bây giờ là tỏ ra yếu kém. Khiến Nạp Lan Dung nghĩ nàng cũng không cường đại như hắn tưởng tượng, sau đó sẽ hợp lý chui vào tròng của Nạp Lan Dung, tiếp đó tương kế tựu kế.

Ánh mắt Huyền Lâu hơi đổi, cuối cùng đành không nói nữa. Tính tình Thẩm Thiển Mạch thế nào hắn rõ, chuyện nàng đã quyết, sẽ không dễ dàng thay đổi, huống chi là vì Tư Đồ Cảnh Diễn, dường như chỉ cần là những chuyện liên quan tới Tư Đồ Cảnh Diễn, nàng đều sẽ liều lĩnh.

Hắn thật sự rất hi vọng có được sự quan tâm và tình yêu của nàng. Chỉ là, cuối cùng đã muộn, trong lòng nàng không còn sự tồn tại của người khác nữa.

"Thay vì chờ, không bằng chủ động xuất kích." Khóe môi Thẩm Thiển Mạch cong lên, trong con ngươi lướt qua một tia giảo hoạt, "Huyền Lâu cùng ta tới Lục Phương Trai một chuyến đi."

Huyền Lâu nghe Thẩm Thiển Mạch nói, thu liễm tâm tình, ôn hòa gật đầu, "Được."

Lục Phương Trai vẫn trong cảnh múa mừng thái bình. Nạp Lan Dung mặc một bộ trường bào kim sắc (màu vàng), vẻ bất cần đời giữa hai hàng lông mày đã tiêu tán, vẫn mang theo nụ cười tà khí, chỉ là đôi mắt kia đã không còn che giấu nỗi lòng như trước nữa.

Nạp Lan Dung hôm nay, ẩn hiện trong cặp mắt màu lam thật nhiều nỗi lòng, như một con hùng ưng với khi phách mãnh liệt nhìn chằm chằm vào con mồi.

Thẩm Thiển Mạch vẫn là một bộ bạch y, mỉm cười nhìn Nạp Lan Dung ưu du ai tai (an nhàn thảnh thơi), cười nói, "Nửa tháng không gặp, Thất hoàng tử, à không, phải là Lê Vương bệ hạ, thật ra thay đổi không ít."

"Vậy ư? Dùng cái gì mà thấy rõ?" Môi khẽ kéo ra thành nụ cười nghiền ngẫm, Nạp Lan Dung cười như không cười nhìn Thẩm Thiển Mạch, đây là nữ tử khiến hắn phải nhìn với cặp mắt khác xưa.

Mâu sắc Thẩm Thiển Mạch không chút thay đổi, ngồi xuống, thái độ tựa hồ rất là tùy ý, cười nói, "Bằng đôi mắt này. Trước kia chúng được ẩn giấu trong màn sương khiến người ta không thấy rõ thật giả, mà hôm nay, thật dọa người đó."

Một câu nói trúng phóc. Trước kia Nạp Lan Dung cần che giấu thế lực nên phải thu liễm khí phách của mình. Mà hôm nay hắn đã leo lên được vị trí Lê Vương, cần phải có khí phách để thu phục người, hắn không còn cần thu liễm khí chất của mình nữa.

Nạp Lan Dung nghe Thẩm Thiển Mạch nói vậy, trong mắt hiện lên một tia hàm xúc không rõ, nụ cười trên môi vẫn không chút thay đổi, từ tốn nói, "Hoàng hậu Thiên Mạc quan sát thật tỉ mỉ đó."

Con ngươi Thẩm Thiển Mạch co lại. Nạp Lan Dung quả nhiên đã biết thân phận của nàng. Như vậy việc không chịu thua ai đấy là chứng tỏ hắn đã biết thân phận của nàng? ! Lẽ nào hắn đã bố trí sách lược vẹn toàn rồi?

Nạp Lan Dung thấy được sự nghi hoặc trong mắt Thẩm Thiển Mạch, khóe miệng cũng kéo ra hơn, "Hoàng Hậu Thiên Mạc cũng là người thông minh. Huyền Thiếu trang chủ cũng không phải người thường. Minh nhân bất thuyết ám thoại (người minh bạch không nói những lời mờ ám), ta nếu còn che che giấu giấu nữa, chẳng phải là khiến mấy người chê cười hay sao? !"

"Nếu Lê Vương bệ hạ thẳng thắn như vậy, Thiển Mạch ngược lại có một vấn đề muốn thỉnh giáo." Cặp mắt đen của Thẩm Thiển Mạch càng thâm trầm, hoàn toàn không nhìn thấu lòng cô.

Nạp Lan Dung vậy mà nói thẳng ra thân phận của nàng, tựa hồ hoàn toàn không có ý che giấu. Lẽ nào hắn đã biết chuyện nàng và Huyền Lâu biết kế hoạch của hắn? !

"Thiển Mạch? Tên rất hay." Nạp Lan Dung hơi nhíu mày, ngữ điệu lười biếng, "Hoàng Hậu Thiên Mạc mời nói."

"Nghe Huyền Lâu nói, Lê Vương bệ hạ tập hợp rất nhiều người tới đô thành Lê Quốc?" Thẩm Thiển Mạch thản nhiên nhìn Nạp Lan Dung, thoạt nhìn rất là tùy ý, kỳ thực là cẩn thận nhìn mỗi một nét mặt của Nạp Lan Dung.

Nạp Lan Dung nghe xong, đầu tiên là híp mắt lại, cười cười, tưởng như quan sát tưởng như nghi hoặc nhìn Thẩm Thiển Mạch, đôi con ngươi màu lam nhanh chóng thoáng qua mấy phần suy xét.

Thẩm Thiển Mạch lặng lẽ thu hồi ánh mắt đang quan sát, dường như vô tình cầm ly trà lên, nhưng trong lòng thì tự định giá thật nhanh. Nét mặt của Nạp Lan Dung nói rõ hắn không dám chắc. Không dám chắc Thẩm Thiển Mạch biết kế hoạch của hắn.

Đã như vậy, nàng cứ làm bộ như không biết là được rồi.

"Không sai. Chính là vì để dễ dàng khống chế kinh thành." Nạp Lan Dung suy nghĩ một hồi, thản nhiên đáp lại. Không biết trong hồ lô Thẩm Thiển Mạch bán cái gì. Vậy hắn cứ thử nàng một lần, xem nàng sẽ đối phó thế nào.

Thẩm Thiển Mạch nhíu mày, thế nào, đang thử thăm dò nàng sao? ! Cũng chính là tâm ý của nàng, nàng ngược lại muốn xem Nạp Lan Dung ứng phó thế nào với vấn đề này của nàng, nụ cười hời hợt hiện lên trên môi, trong con ngươi là một mảnh đen sẫm, thản nhiên nói, "Khống chế kinh thành? Kinh thành không phải đã sớm nằm dưới sự khống chế của Lê Vương bệ hạ hay sao? Bất quá Thiển Mạch thật đúng là không nghĩ ra, lúc này Lê Vương bệ hạ không bố trí binh lực, ngược lại triệu tập cao thủ tới kinh thành, đến tột cùng là có ý gì đây?"

Nạp Lan Dung nghe được Thẩm Thiển Mạch nói, ngước mắt nhìn lại, cặp mắt đen kia như cười mà không phải cười, không nhìn rõ được tâm tình cùng nụ cười hời hợt, làm cho người ta không thấy được bất kỳ đầu mối nào.

Vấn đề này của nàng, rốt cuộc là biết rõ tâm tư của hắn, cố ý thăm dò, hay là thật sự không biết ý đồ của hắn đây.

Thẩm Thiển Mạch này, vừa thật vừa giả, ngay cả hắn cũng không nắm chắc được nàng biết được bao nhiêu.

Nhìn nụ cười thản nhiên của Thẩm Thiển Mạch, Nạp Lan Dung chậm rãi nhếch môi cười. Thẩm Thiển Mạch nếu chủ động tìm hắn, tất nhiên là để thăm dò hắn, nếu là vì thăm dò, vậy đó chắc là không xác định.

"Thực không dám giấu giếm. Ta triệu tập cao thủ xác thực có dụng ý khác. Chỉ là chuyện này liên quan đến cơ mật của Lê Quốc, thật sự không tiện nói ra." Nạp Lan Dung cười nhạt đáp lại.

Thẩm Thiển Mạch nghe xong câu trả lời của Nạp Lan Dung trả lời, nụ cười không thay đổi, nhưng trong lòng thì thầm mắng, hay cho sự giảo hoạt của Nạp Lan Dung. Một câu cơ mật của Lê Quốc mà muốn lừa dối quá quan sao? !

Ý đồ của Nạp Lan Dung nàng tự nhiên rõ ràng. Chẳng qua, nàng chính muốn giả bộ không biết, tự nhiên nói theo ý Nạp Lan Dung, "Nếu chuyện liên quan đến cơ mật của Lê Quốc, Thiển Mạch cũng không hỏi nhiều nữa, nhưng mà Lê Vương bệ hạ cũng đừng nên quên hiệp định với Thiên Mạc!"…

Ba phần uy hiếp ba phần thăm dò.

Nạp Lan Dung nghe vậy, trong mắt hiện lên vài tia hưng phấn khó thấy rõ, Thẩm Thiển Mạch không phát hiện được dụng ý chân chính của hắn, vậy hắn có thể âm thầm sắp xếp rồi. Võ công của Thẩm Thiển Mạch không phải hắn không biết, chưa chuẩn bị chu toàn, hắn sẽ không dễ dàng động thủ.

"Tự nhiên sẽ không quên." Nạp Lan Dung cười an nhàn trả lời.

Thẩm Thiển Mạch cười lạnh, bên ngoài lại làm ra vẻ không quá tin tưởng, cẩn thận quan sát Nạp Lan Dung, làm bộ sẽ tiếp tục theo dõi từng cử chỉ của hắn.

Nạp Lan Dung không ngu ngốc, nàng có bao nhiêu cân lượng, Nạp Lan Dung đều biết. Nếu nàng biểu hiện ra quá mức ngu dốt, sẽ khiến cho Nạp Lan Dung lòng nghi ngờ, cho nên nàng chỉ có thể làm vậy thôi, vừa thật vừa giả.

"Hi vọng Lê Vương bệ hạ không nên có tâm tư hay cử động nào khác! Bằng không, thua thiệt sẽ chỉ là Lê Quốc." Cặp mắt đen của Thẩm Thiển Mạch mang theo ý tứ cảnh cáo nhìn Nạp Lan Dung.

Nạp Lan Dung không chút tránh né, đối diện với cặp mắt đen ấy của Thẩm Thiển Mạch. Con ngươi màu lam chống lại con ngươi màu đen, giống nhau ở sự thâm thúy cùng với khí phách tràn ngập.

Qua hồi lâu Nạp Lan Dung thu ánh mắt lại, cười nói, "Lê Quốc chẳng qua là một nước vừa, cho dù có dã tâm, cũng vô ích."

Thẩm Thiển Mạch cũng thu hồi ánh mắt, như có như không nhìn phía sau Nạp Lan Dung. Nàng luôn cảm thấy phía sau Nạp Lan Dung còn có người nào đó. Bởi vì có thể cảm giác được một khí tức như có như không, thế nhưng khi nàng quan sát tỉ mỉ, lại cảm thấy như không có ai cả.

Không có khả năng, với võ công của nàng, nếu thật sự có người, không thể nào không phát hiện được. Thế nhưng, vì sao nàng lại có cảm giác kỳ quái như thế. Nếu quả thật có một người như vậy, xem ra Nạp Lan Dung rất khó đối phó. Bản thân mình thật sự cần phải thận trọng.

"Cứ bàn luận mãi chuyện quốc gia đại sự, thật đúng là không thú vị." Huyền Lâu thấy hai người đều trầm mặc, môi mấp máy, ôn hòa nói.

Nạp Lan Dung không khỏi nhướng mày nhìn Huyền Lâu. Huyền Lâu chính là Thiếu trang chủ của Thất Tuyệt sơn trang, thân phận này ở bất cứ đâu cũng nằm trong mắt của những người có tâm tranh phách thiên hạ, rất là đặc biệt.

Nếu Huyền Lâu có thể cho mình sử dụng, như vậy, binh khí Lê Quốc sẽ không còn là chuyện cấp bách nữa. Thế nhưng, với mối quan hệ của Huyền Lâu và Thẩm Thiển Mạch, hắn liệu có thể thu Huyền Lâu cho mình sử dụng sao? !

Theo như mạng lưới tình báo dưới tay hắn, Huyền Lâu là một người trong dịu dàng mà kỳ thực lại lạnh nhạt, người giống vậy, sao lại cam tâm tình nguyện đi theo bên cạnh Thẩm Thiển Mạch?

"Huyền Lâu muốn làm cái gì?" Thẩm Thiển Mạch nhíu mày, trêu chọc, "Chớ không phải là muốn cưới vợ đấy chứ?"

Huyền Lâu nghe được ngôn ngữ hài hước của Thẩm Thiển Mạch, trên mặt hiện lên sự lúng túng, trong nháy mắt trở lại bình thường, cười nói, "Thiển Mạch đùa gì thế."

Nạp Lan Dung nhìn Huyền Lâu và Thẩm Thiển Mạch có vẻ hiểu ra. Thần tình biến hóa vừa rồi của Huyền Lâu chỉ trong nháy mắt, thế nhưng hắn lại nhìn thấy. Khi mà trên mặt Huyền Lâu xuất hiện vẻ lúng túng, ánh mắt lại lóe lên chút mất mát.

Nếu như hắn không đoán sai, Huyền Lâu nhất định thích Thẩm Thiển Mạch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.