Tiết trời đã dần dần vào hạ, thời tiết ở Lê quốc ngày một ấm áp, mọi thứ phảng phất như nằm trong màn sương.
Thẩm Thiển Mạch mặc một bộ y phục màu trắng, bên hông thắt đai lưng màu xanh nhạt. Nàng vẫn giống như lúc bình thường, không trang điểm thừa thãi, chỉ đơn giản một màu trắng ngần, cũng đã tôn lên khí chất cao quý của nàng.
Trên khuôn mặt là vẻ lạnh nhạt mà lười biếng, con ngươi đen nhánh nheo lại, giống như mãnh thú đang ngủ say. Khóe môi cong lên như có như không, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể gợi lên nụ cười lãnh huyết.
“Trận Hồng Môn yến lần này, tự ta có thể làm tốt.” Thẩm Thiển Mạch nở nụ cười thản nhiên, liếc mắt nhìn xuống Huyền Lâu đang muốn hộ tống nàng tới Hoàng cung của Lê quốc, nhìn thấy trên mặt Huyền Lâu vẻ không yên lòng. Vẻ mặt Thẩm Thiển Mạch vẫn thản nhiên, chỉ là trong con ngươi đen nhánh có chút nặng nề, nàng dặn dò: “Ngươi còn có chuyện quan trọng hơn.”
“Nói hộ với Cảnh Diễn, cho dù hắn nhìn thấy cái gì, nghe thấy cái gì, cũng không cần quan tâm. Chỉ cần tin tưởng ta, ta sẽ không gặp chuyện gì.” Đôi mắt Thẩm Thiển Mạch lúc nói tới Tư Đồ Cảnh Diễn đột nhiên sáng rực, nụ cười trên khóe môi không biết do đâu đã trở nên ấm áp.
Huyền Lâu nhíu chặt lông mày, rõ ràng Thẩm Thiển Mạch đang mạo hiểm đánh cược tính mạng của mình, đi tới Hoàng cung, không biết mưu kế tương kế tựu kế có thành công không, Thẩm Thiển Mạch đã phân phó hắn chuyển lời tới Tư Đồ Cảnh Diễn, không phải là làm cho mình càng rơi vào nguy hiểm hay sao?!
Nếu không thành công thì sao đây?! Nếu Nạp Lan Dung thật sự bắt giữ Thẩm Thiển Mạch, chẳng lẽ muốn để cho Tư Đồ Cảnh Diễn đứng yên nhìn Thẩm Thiển Mạch cứ như vậy chết trước mặt hắn sao?!
“Ta sẽ không sao.” Nụ cười thản nhiên nở trên khóe môi, giống như gió xuân lướt nhẹ qua lòng người ta, không kiêu căng không lạnh lẽo, chỉ là nụ cười đơn giản như vậy, giống như an ủi, giống như thề nguyền, rõ ràng lạnh nhạt như vậy, lại chất chứa bao điều.
Chân mày Huyền Lâu nhíu chặt lại, lời nói ra lại mang theo ân cần: “Ngươi biết rõ, nếu như ngươi xảy ra chuyện, hắn sẽ không sống nổi.”
Thẩm Thiển Mạch nghe được lời Huyền Lâu nói, con ngươi đen nhánh giống như hóa thành hồ nước xuân, mềm mại mà thâm tình. Nàng biết, sao nàng lại không biết đây, cho nên, coi như là vì Tư Đồ Cảnh Diễn, nhất định nàng sẽ không để mình gặp chuyện.
Nàng biết một khi nàng vào trong Hoàng cung kia, Nạp Lan Dung chắc chắn sẽ không để cho ai truyền tin tức ra ngoài, dù sao lá bài chủ chốt đến cuối cùng mới lấy ra, mới có thể một phát trúng đích, nếu không sẽ đêm dài lắm mộng. Lúc này, cũng chỉ có Huyền Lâu có bản lĩnh xông phá tầng tầng phòng thủ của Nạp Lan Dung, đây chính là lí do tại sao nàng không để Huyền Lâu cùng đi vào Hoàng cung.
“Ta biết.” Giọng nói nàng thản nhiên, lại mang theo vẻ kiên định.
“Được rồi. Ngươi phải cẩn thận.”
Lưu lại cho Huyền Lâu vẻ mặt ngươi yên tâm đi, Thẩm Thiển Mạch đi một mạch về phía Hoàng cung Lê quốc. Trên đường đi, Thẩm Thiển Mạch vẫn nở nụ cười, dường như không phải nàng đang đi đối phó với Hồng Môn yến, mà thật sự chỉ đang đi uống rượu.
Hoàng cung Lê quốc, Nạp Lan Dung cho bày biện bộ bàn ghế trầm hương (*), ánh mắt thoáng qua vẻ u lãnh, hắn nở nụ cười, đùa giỡn ly rượu trong tay.
(*)Trầm hương: Gỗ trầm hương
“Dung. Ngài chắc chắn thành công?” Đứng sau Nạp Lan Dung là một hắc y nữ nhân, nàng chính là người gảy đàn mà Thẩm Thiển Mạch đã nhìn thấy ở phụ đệ của Nạp Lan Dung.
Nạp Lan Dung cười ngoan độc, trên ngón tay dính chút rượu, hắn đưa lên gần chóp mũi, cười nói: “Hóa công tán này vô sắc vô vị, cũng không phải là kịch độc, nàng ta chắc chắn không phát hiện được.”
“Nhưng hôm qua lúc ta gặp nàng lần đầu ở phủ đệ của ngài, ta rõ ràng cảm thấy hình như nàng phát hiện ra cái gì đó.” Hắc y nữ nhân nhíu mày, nhớ tới cảnh tượng hôm đó gặp Thẩm Thiển Mạch, vẫn cảm thấy trong đôi mắt đen nhánh của Thẩm Thiển Mạch có cất giấu điều gì đó. Có lẽ là nữ tử trời sinh nhạy cảm, nàng cảm giác như vậy không ổn.
“Ảnh. Đừng lo lắng. Không có việc gì đâu. Chờ Thẩm Thiển Mạch trúng Hóa công tán này, võ công bị phế, sẽ bị ta khống chế, đến lúc đó cho dù hắn cầm quân đánh tới kinh thành của Lê quốc thì chúng ta cũng không cần lo lắng.” Vẻ mặt Nạp Lan Dung vui vẻ, trong giọng nói mang theo vẻ hăng hái và đắc ý.
Hắc y nữ nhân vừa nghe thấy lời của Nạp Lan Dung, còn muốn nói cái gì nữa, đột nhiên nàng lắc thân mình một cái, lập tức ẩn thân, giọng nói mơ hồ phát ra: “Nàng tới.”
Hắc y nữ nhân vừa dứt lời, Thẩm Thiển Mạch đã bước vào Hoàng cung Lê quốc, nghênh ngang đi về phía tẩm cung của Nạp Lan Dung.
“Lê vương thật thịnh tình, Thiển Mạch vô cùng cảm động.” Khóe môi Thẩm Thiển Mạch nở nụ cười đùa giỡn có phần lười biếng, con ngươi đen nhánh cũng mang theo nụ cười.
Nạp Lan Dung nhìn thấy bộ dáng lười biếng của Thẩm Thiển Mạch, không khỏi giật giật khóe môi: “Đó là Hoàng hậu Thiên Mạc nể mặt ta. Mời ngồi mời ngồi, đây đều là trầm hương thượng hạng.”
Đôi mắt sắc bén của Thẩm Thiển Mạch không thay đổi, thuận tay cầm lên một vò rượu trầm hương đã mở sẵn, để lại gần ngửi một chút, khóe miệng từ từ gợi lên chút ý cười, trong mắt như có thâm ý, nhìn Nạp Lan Dung.
Đôi mắt Nạp Lan Dung cũng không thay đổi, có điều bàn tay đặt dưới bàn lại nắm chặt, các khớp xương trắng bệch. Chẳng lẽ, Thẩm Thiển Mạch phát giác cái gì khác thường?! Nếu đúng như vậy, trong mắt thoáng qua vẻ ác độc, hắn chi có cách mạnh mẽ chế phục nàng.
Mặc dù Hóa công tán để trong rượu có thể nói là không chút sơ hở, nhưng để phòng ngừa vạn nhất, Nạp Lan Dung còn chuẩn bị chu đáo, bốn phía tẩm cung mai phục hơn ngàn tên sát thủ, hôm nay không tiếc bất cứ giá nào, nhất định phải giam cầm Thẩm Thiển Mạch!
Công phu của Thẩm Thiển Mạch không phải hắn không biết. Nhưng hơn ngàn tên sát thủ mai phục xung quanh cung điện cuãng không phải kẻ đầu đường xó chợ! Huống chi, một người không phải đối thủ, một trăm người không phải đối thủ, chẳng lẻ ngàn cao thủ lại không bắt được một Thẩm Thiển Mạch hay sao?!
Hôm nay nhất định hắn phải làm được, coi như Thẩm Thiển Mạch phát hiện ra trong rượu có vấn đề thì hắn cũng phải bắt được Thẩm Thiển Mạch. Nghĩ như thế, vẻ mặt Nạp Lan Dung lại thản nhiên như không.
Mặc dù trong lòng Nạp Lan Dung suy nghĩ rất nhiều, nhưng thật ra chỉ
trong nháy mắt mà thôi, mà trong nháy mắt đó, Thẩm Thiển Mạch đã thu hồi ánh mắt, nhếch miệng lên hơi cười, uống một hớp rượu, khen ngợi: "Qủa nhiên là Trầm Hương thượng hạng."
Nạp Lan Dung thấy Thẩm Thiển Mạch uống rượu, trong mắt lướt qua chút ánh sáng rực rỡ.
Ánh mắt Thẩm Thiển Mạch không đổi, nhưng trong lòng thầm cười lạnh. Bên trong rượu Trầm Hương cho thêm cái gì đương nhiên nàng rất rõ, thật may là nàng có mang theo thuốc giải Hóa công tán bên mình.
Thật ra thì trước khi vào cung, nàng đã đoán được Nạp Lan Dung rất có thể dùng Hóa công tán. Dù sao muốn dùng nàng uy hiếp Tư Đồ Cảnh Diễn, trước hết phải khống chế nàng, như vậy, biện pháp tốt nhất chính là phế đi công phu của nàng. Vậy nên, đương nhiên sẽ dùng Hóa công tán.
Hóa công tán một khi uống vào, chính là không giải được. Một thân công phu sẽ từ từ bị phế, mà để đẩy nhanh tác dụng của Hóa công tán, chính là rượu! Cho nên, Hóa công tán cộng thêm Trầm Hương, đương nhiên nếu uống vào thì Hóa công tán kia sẽ phát tác.
Có điều, vừa rồi nàng cố ý nhìn Nạp Lan Dung, làm cho hắn thất thần, mà một giây Nạp Lan Dung thất thần kia, nàng đã bỏ giải dược vào vò rượu, lẫn vào trong rượu vừa uống xuống.
"Thế nào? Hoàng hậu Thiên Mạc, rượu Trầm Hương này ra sao?" Nạp Lan Dung nhìn thấy phản ứng của Thẩm Thiển Mạch khóe miệng nâng lên nụ cười đắc ý, ngữ điệu mang theo ba phần giễu cợt, bảy phần đắc ý.
Trong lòng Thẩm Thiển Mạch cười lạnh, trên mặt lại làm bộ cắn răng nghiến lợi, lạnh lùng nhìn Nạp Lan Dung, giọng nói lạnh như băng phun ra hai chữ: "Đê tiện!"
"Đê tiện?" Nạp Lan Dung nhíu lông mày, con ngươi hẹp dài tràn đầy tà khí, khóe miệng vui vẻ nhưng cũng đầy tà mị: "Từ xưa tới nay, binh bất yếm trá (*)"
(*)Binh bất yếm trá: trong chiến tranh không ngại dối lừa, việc quân cơ không nề dối trá, nhà quân sự luôn phải lừa địch.
Trong mắt Thẩm Thiển Mạch thoáng qua vẻ khinh thường, khóe miệng cong lên nụ cời vui vẻ: "Không biết Bệ hạ Lê vương cho ta dùng Hóa công tán, là muốn gì vậy?!"
Ánh mắt Nạp Lan Dung không đổi, bỏ qua vẻ giễu cợt của Thẩm Thiển Mạch, đắc ý nói: "Nghe nói Hoàng thượng và Hoàng hậu Thiên Mạc tình cảm rất sâu đậm, chính vì Hoàng hậu Thiên Mạc đuổi vị Quận Chúa An Nhã đi, bỏ qua việc hòa thân liên minh. Không biết Hoàng đế Thiên Mạc có nguyện ý vì Hoàng Hậu Thiên mạc cắt nhường nửa giang sơn hay không?!"
Nửa giang sơn?! Khẩu khí thật lớn! Trong lòng Thẩm Thiển Mạch lạnh lùng cười. Đáng tiếc ta sẽ cho ngươi bài học nhớ đời, nửa giang sơn này, ngươi không thể nuốt trôi. Không có bản lãnh thì không nên mưu đồ gian sơn lớn như vậy. Có lúc, dã tâm quá lớn, cũng không phải là chuyện tốt.
Hoặc là nói, một người mưu lược cũng liên quan tới lòng dạ bên trong. Nạp Lan Dung thông tuệ, điều này không thể phủ nhận, nhưng mà dùng quá nhiều âm mưu, cũng có thể thất thủ.
"Bệ hạ Lê quốc thật ngây thơ...!" Nàng không chút lưu tình châm chọc, bây giờ nàng muốn cho hắn thấy dáng vẻ không cam lòng, cho nên dĩ nhiên càng cay nghiệt càng tốt, huống chi, vốn nàng muốn nhìn Nạp Lan Dung khó chịu, vừa đúng lúc có cơ hội châm chọc.
"Ta có ngây thơ hay không, Hoàng Hậu Thiên Mạc sẽ biết rất nhanh." Nạp Lan Dung nở nụ cười tự cho là ưu nhã, vẻ mặt đắc ý rời đi.
Ánh mắt Thẩm Thiển Mạch băng lãnh vẻ mặt buồn bực nhìn Nạp Lan Dung, cảm giác được phía sau lưng hắn như có như không một hơi thở nụ cười ngoan tuyệt gợi lên trên khóe môi Thẩm Thiển Mạch.
Chính là hơi thở đó không sai. Chính là nữ nhân áo đen nàng đã gặp hôm đó. Vốn dĩ nàng không muốn dùng thủ đoạn như vậy, có điều nếu Nạp Lan Dung muốn dùng, nàng đương nhiên sẽ phụng bồi, cũng không thể chịu thua thiệt suông như vậy!
"Hoàng hậu Thiên Mạc. Xin mời đi!" Một nam nhân kiêu căng đi tới, vẻ mặt tiểu nhân đắc chí nhìn Thẩm Thiển Mạch, khi thấy rõ dung mạo của nàng, trong mắt thoáng qua vẻ tham lam, đôi mắt hắn đắm đuối nhìn Thẩm Thiển Mạch, dường như muốn rơi nước miếng tới nơi.
Ánh mắt Thẩm Thiển Mạch băng lãnh lóe lên, chiếc đũa trên bàn rất nhanh bay tới phía nam nhân kia, không dùng nội lực, tác dụng chậm chạp không đủ, nam nhân kia lắc mình tránh được.
"Ngươi!" Nam tử kia hình như hơi tức giận nhìn Thẩm Thiển Mạch, dáng vẻ tràn đầy hận ý.
Thẩm Thiển mạch khinh thường nhìn hắn, trong mắt càng lạnh lẽo, giọng điệu rõ ràng nói: "Nếu không phải ta mất nội lực, hai con ngươi này của ngươi ta nhất định lấy đi! Không cần tức giận nhìn chằm chằm ta như vậy, thân phận của ta là gì, ngươi đương nhiên rõ ràng. Nếu xảy ra điều gì không may, đừng nói ngươi, mà ngay cả kinh thành Lê quốc cũng không hứng chịu nổi!"
Giọng nói lạnh như băng, tràn đầy uy hiếp cùng khí phách kinh người. Nam nhân vừa rồi còn mang bộ mặt tiểu nhân đắc chí, nhìn thấy ánh mắt Thẩm Thiển Mạch lập tức cảm thấy kinh sợ, mặc dù vẫn còn lạnh lùng hừ một tiếng, nhưng nhìn vào mắt Thẩm Thiển Mạch cũng không dám không tôn kính.
“Thật đúng là không thể coi thường Thẩm Thiển Mạch này.” Nạp Lan Dung đứng không xa ngoài cửa cung nghe thấy những lời này của Thẩm Thiển Mạch, khoé môi hắn nâng lên nụ cười sâu xa. Tuy nhiên sau thời điểm vừa rồi, hắn càng khẳng định một cách chắc chắn rằng Thẩm Thiển Mạch đã trúng hoá công tán, mất hết võ công, nếu không làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cho tên thị vệ kia?!!
“Phái Mạc Nhất đến thay thế hắn, trông chừng Hoàng hậu Thiên Mạc. Nếu có nửa phần bất trắc, mang đầu tới gặp ta!” Sắc mặt Nạp Lan Dung bình thản nhìn tên thị vệ bên cạnh, giọng nói lạnh lẽo, trong đôi mắt hẹp dài lộ vẻ túc sát.
Thẩm Thiển Mạch được bố trí ở một nơi cực kỳ hẻo lánh trong hoàng cung Lê quốc. Mặc dù là nơi hẻo lánh nhưng thủ vệ lại vô cùng sâm nghiêm.
Thẩm Thiển Mạch đi vào phòng trong, đột nhiên nàng cảm thấy cách bày biện trong này rất quen thuộc. Trong mắt nàng dần hiện tia sáng tỏ, đây chính là gian phòng được bố trí tốt nhất Thiên Khuyết Lâu. Trước đây khi ở Thiên Khuyết Lâu nàng đã từng nghiên cứu qua, cách bày biện trong phòng có vẻ đẹp đẽ khác lạ, nhưng thật ra cũng chỉ là một trận pháp, một trận pháp có thể vây khốn người. Chỉ có điều, mặc dù lúc đó những vật dụng được xếp đặt dựa theo trận pháp nhưng cũng không hình thành trận pháp thật sự, vì vậy nàng cũng không suy nghĩ nhiều mà chơi đùa thật vui vẻ.
Không nghĩ tới hôm nay lại thấy được cách bày biện như vậy, hơn nữa trận pháp này còn là trận pháp đã được bố trí xong. Nạp Lan Dung thật có lòng suy nghĩ, đã phế võ công của nàng mà vẫn không yên tâm, lại còn bày bố trên này một trận pháp, phái đội ngũ binh lính hùng mạnh trấn giữ ngoài kia.
Chỉ có điều, cách sắp xếp nơi này lại giống hệt với Thiên Khuyết Lâu. Chẳng lẽ ông chủ của Thiên Khuyết Lâu và Thiên Tuyệt Lâu chính là Nạp Lan dung?!! Thì ra là vậy, lẽ nào tin tức của Nạp Lan dung lại linh thông như vậy!!
Thật không ngờ Nạp Lan Dung còn có một mặt tài giỏi như vậy. Xem ra nàng có không ít nhiệm vụ tại hoàng cung Lê quốc này đâu!!
“Cô nương, mời dùng cơm.”
Đúng lúc Thẩm Thiển Mạch đang suy nghĩ thì có một bóng người màu đen vào phòng. Thẩm Thiển Mạch nâng mắt nhìn, là một nam tử có gương mặt chữ quốc*, mày kiếm mắt sao, thoạt nhìn là một nam tử cương nghị, đang bưng một mâm đồ ăn, lạnh lùng nhìn nàng. (Chữ “quốc”: 国)
Thẩm Thiển Mạch hơi nhíu mi, không sợ hãi tiếp nhận đồ ăn, sắc mặt không đổi bắt đầu dùng bữa, bộ dáng muốn có bao nhiêu lười biếng liền có bấy nhiêu, không có chút biểu cảm nào mà một tù nhân nên có, ngược lại tản ra một cỗ quý khí tự nhiên thiên thành.
Mạc Nhất lạnh lùng nhìn nữ tử trước mắt. Trong tình cảnh như này mà vẫn có thể thản nhiên như vậy, quả nhiên vị Hoàng hậu của Thiên Mạc này không phải là nữ tử bình thường.
Thẩm Thiển Mạch vừa ăn cơm vừa suy nghĩ. Xem ra nàng đoán không lầm, buổi chiều Nạp Lan Dung cố ý phái một thị vệ thiếu kiên nhẫn đưa nàng tới nơi này, chính là muốn dò xét nàng một phen, may mà nàng bình tĩnh, nếu không cẩn thận để lộ ra chân tướng thì chẳng phải là củi ba năm thiêu một giờ sao.
Phải biết rằng tại buổi chiều hôm đó, xung quanh cung điện không dưới một nghìn cao thủ, mặc dù không thể cảm nhận rõ ràng khí tức của từng người, nhưng người tập võ rất nhạy cảm đối với nguy hiểm, vì vậy Thẩm Thiển Mạch cảm nhận được mối nguy hiểm từ toà cung điện kia.
Nếu nàng không thật sự trúng hoá công tán, vậy thì chờ nàng chính là một trận ác đấu, đến lúc đó muốn toàn thân rút lui, chỉ e không thể.
Tâm tư của Nạp Lan Dung thật kín đáo. Nếu không biết rõ tiên cơ, nàng cũng từng bước thụ động. Đấu với Nạp Lan Dung, thật sự không thể bớt lo lắng. So với đám người Kỳ Nguyệt kia thì Nạp Lan Dung mạnh hơn nhiều. Chẳng qua là, Thẩm Thiển Mạch nàng cũng không phải người dễ trêu chọc!!
“Ta ăn đủ rồi.” Thẩm Thiển Mạch vừa bình thản ăn cơm, vừa quan sát Mạc Nhất, dáng vẻ hắn lạnh nhạt, dường như rất được Nạp Lan Dung coi trọng, hẳn là thân tín của Nạp Lan Dung, xem ra ổn trọng kín kẽ, có vẻ như không phải là người mà mình có thể bắt tay.
Mạc Nhất vừa nghe thấy liền lạnh lùng đưa tay tiếp nhận cái mâm trong tay Thẩm Thiển Mạch, không nói lời nào, lui ra ngoài. Thẩm Thiển Mạch nhìn bóng lưng Mạc Nhất, khoé miệng gợi lên nụ cười nhạt, nàng đây là đang hỗn loạn sao? Vì sao lại cảm thấy Mạc Nhất này mang lại cho nàng cảm giác quen thuộc chứ??!
Một thân lạnh lẽo này rất giống Sanh Ca. Nhưng rồi Thẩm Thiển Mạch lại cảm thấy hắn tuyệt không phải Sanh Ca. Bởi vì sự lạnh lẽo của Sanh Ca là loại lạnh lẽo từ trong mà ra, còn Mạc Nhất, mặc dù nhìn như vô cùng lạnh nhạt nhưng nàng cảm thấy trong mắt hắn mang theo độ ấm.
Nhưng mà, hình như trong trí nhớ nàng không có người này. Thật kì lạ.
Thẩm Thiển Mạch lắc đầu một cái, tự mình bò lên giường. Nàng rất thức thời, hôm nay nàng mới bị khống chế, Nạp Lan Dung sẽ tìm mọi cách phòng bị nàng, cho dù nàng có lòng muốn điều tra cơ mật của Hoàng cung Lê quốc thì cũng không phải là thời điểm này.
Đã ăn no, lại không có chuyện gì làm, nàng cũng mừng rỡ vì được thanh nhàn, ngủ một giấc thật tốt, dưỡng đủ thể lực mới có thể chống lại kẻ địch, không phải sao? Khoé môi nàng thoáng hiện nét cười, vừa nằm xuống liền ngủ.
Mạc Nhất ở ngoài cửa thấy một màn như vậy, khoé môi khẽ gợi lên nét cười, Mạch Nhi nàng, nơi như thế này mà cũng có thể ngủ. Trong đôi mắt của hắn vô ý để lộ ánh sáng dịu dàng.
Gương mặt cương nghị lạnh lùng của Mạc Nhất nhuốm một chút thần sắc tà mị, yêu dị. Hắn nhanh chóng thu hồi ánh mắt, khuôn mặt tối đen, hắn cầm cái mâm trên tay, lạnh lùng đi về phía trước.
Ngày hôm sau, Thẩm Thiển Mạch vừa duỗi lưng một cái đã thấy Mạc Nhất với khuôn mặt tối tăm đứng ở cửa, lạnh lẽo nhìn nàng. Thẩm Thiển Mạch nhíu mày nhìn vẻ mặt thâm trầm của Mạc Nhất, trong mắt thoáng qua một chút ngờ vực.
“Ngươi đứng liên tục ở chỗ này làm gì?” Nàng nghiêng đầu nhìn Mạc Nhất, đôi mắt sáng trong như nước của Thẩm Thiển Mạch mang theo mấy phần quan sát, mấy phần nghi ngờ.
Tên Mạc Nhất này thật kì lạ. Hắn phụng mệnh đứng ở nơi này trông chừng nàng cũng không có gì kì lạ, nhưng nàng cảm thấy ánh mắt Mạc Nhất nhìn nàng có chút kì lạ, mặc dù thoạt nhìn lạnh lẽo doạ người, nhưng rõ ràng nàng không hề cảm thấy bất kỳ lạnh lẽo nào.
Chẳng lẽ cảm giác của nàng không còn nhạy cảm nữa?! Thật là khó hiểu.
“Phụng mệnh trông chừng.” Câu trả lời đơn giản, Mạc Nhất không hề chớp mắt nhìn Thẩm Thiển Mạch, vẫn lạnh nhạt trước sau như một.
Thẩm Thiển Mạch không nhìn ra chút sơ hở nào, không thú vị bĩu môi, thôi, quản hắn có vấn đề khỉ gió gì làm gì, dù sao chuyện cũng không liên quan tới nàng. Chỉ là nàng cảm thấy kỳ lạ thôi.
Sanh Ca lạnh lùng, nhưng là khiến người khác cảm thấy lạnh lẽo từ bên trong, chỉ cần nhìn ánh mắt của hắn là có thể cảm thấy lạnh lẽo rõ ràng, nhưng nam tử này, ánh mắt lạnh lẽo của hắn vô cùng giống Sanh Ca, nhưng lạnh lẽo trong đó không phải thực chất, giống như chỉ là cố ý lạnh lùng.
“Bình thường Lê Vương bệ hạ ở nơi nào?” Dáng vẻ Thẩm Thiển Mạch nhàm chán,nàng vừa thản nhiên nhìn ngoài cửa sổ, vừa không chút để ý hỏi.
Mạc Nhất vừa thấy Thẩm Thiển Mạch để lại cho hắn một nửa khuôn mặt, trong đôi mắt liền thoáng qua nhanh một chút dịu dàng, nghe câu hỏi của Thẩm Thiển Mạch thì không khỏi nhăn mày, lạnh lùng nói: “Không biết!”
Thẩm Thiển Mạch nghe vậy liền nhíu mày. Khá lắm, Mạc Nhất, thật kín tiếng, không chịu nói cho nàng biết bình thường Nạp Lan Dung ở nơi nào?! Hừ! Hắn cho rằng hắn không nói thì Thẩm Thiển Mạch nàng không có biện pháp để biết sao?!
Hành tung của Nạp Lan Dung đừng hòng thoát khỏi tay nàng dù chỉ một chút. Bất kể Nạp Lan Dung đến chỗ nào đều mang theo nữ vệ sĩ kia, mà nữ vệ sĩ kia chính là Thiêm Hương, cho dù thân thủ nàng ta quỷ quyệt thì cũng không trốn thoát khỏi sự giám sát của Ma Cung.
Khoé môi nàng nâng lên nụ cười đùa giỡn, dáng vẻ Thẩm Thiển Mạch làm như nhàm chán, nói: “Ở trong phòng này cả ngày làm ta cảm thấy thực buồn bực, ta muốn ra ngoài đi dạo.”
“Không được.” Câu trả lời lạnh lùng không có chỗ thương lượng.
Thẩm Thiển Mạch nhăn nhăn mày, trong mắt thoáng qua khí lạnh, khoé môi nở nụ cười, giống như tự nhiên nhưng mang theo vài phần uy hiếp: “Không được?! Ta nhớ Lê Vương bệ hạ cũng không nói không cho phép ta ra ngoài. Còn nữa, nếu ta xảy ra chuyện gì không may, các ngươi có thể đảm đương nổi sao?! Không nói tới việc ta buồn bực đến sinh bệnh, nếu ta làm ra chuyện gì gây tổn thương đến mình thì sao?”
Trong đôi mắt Mạc Nhất thoáng qua nhanh vài tia tình cảm, Thẩm Thiển Mạch không kịp bắt gặp. Nàng chỉ nghe thấy âm thanh cắn răng nghiến lợi: “Vậy Hoàng hậu Thiên Mạc muốn đi nơi nào?!”
Đáng chết! Mạch Nhi lại dám dùng chính bản thân mình để uy hiếp hắn?! Nàng cư nhiên không thương tiếc bản thân mình như vậy, tuỳ tuỳ tiện tiện đã nói ra chuyện tình có thể làm tổn thương đến mình?! Không phải nàng đã đồng ý với hắn sẽ chăm sóc bản thân thật tốt sao?
“Ngự hoa viên.” Đôi mắt Thẩm Thiển Mạch sáng lên, khoé môi thoáng hiện nụ cười. Hoàng cung của Lê quốc cũng không phải là tường đồng vách sắt, đặt nhân thủ nằm vùng bên cạnh Nạp Lan Dung là không thể, nhưng nếu muốn có tai mắt nằm vùng trong Hoàng cung lại không phải chuyện khó.
Ngự hoa viên. Đây chính là nơi nàng bố trí nhân thủ. Thẩm Thiển Mạch hé ra nụ cười tự tin. Muốn biết bí mật của Hoàng cung Lê quốc, nàng có biện pháp, coi như Mạc Nhất không chịu nói, nhưng nếu Thẩm Thiển Mạch nàng muốn biết, vậy thì nhất định sẽ biết!
Mạc Nhất hơi cúi đầu, thu lại ánh sáng trong mắt, để lại cho Thẩm Thiển Mạch một bóng lưng lạnh lùng.
Thẩm Thiển Mạch hiểu Mạc Nhất để nàng đi cùng. Nàng cũng không hiểu vì sao, nếu Mạc Nhất xoay người, nàng nhất định sẽ hiểu rõ được suy nghĩ của hắn. Thật kỳ lạ mà, dường như nàng có thể hiểu được mọi suy nghĩ của Mạc Nhất.
Vừa đi theo Mạc Nhất ra khỏi cửa đã bị thị vệ cản đường.
“Mạc công tử.” Hiển nhiên là thị vệ biết Mạc Nhất, thái độ đối với Mạc Nhất vô cùng cung kính, hơi khó xử nhìn Thẩm Thiển Mạch phía sau Mạc Nhất, nói:
“Hoàng hậu Thiên Mạc muốn đi ra ngoài. Có ta ở đây, các ngươi yên tâm.” Mạc Nhất lạnh lùng đáp, thị vệ nghe Mạc Nhất nói vậy, vẻ mặt hơi buông lỏng sau đó nhường đường cho Thẩm Thiển Mạch và Mạc Nhất.
Thẩm Thiển Mạch nhíu mày nhìn Mạc Nhất, xem ra thế lực người này không hề nhỏ. Về sau nàng nên lợi dụng cho tốt mới được. Nhanh chóng đi theo Mạc Nhất tới ngự hoa viên, Thẩm Thiển Mạch làm ra dáng vẻ vô cùng nhàm chán, đông xem một chút tây xem một chút, dáng vẻ ngây thơ.
Mạc Nhất nhìn bóng lưng Thẩm Thiển Mạch, trên khuôn mặt vẫn là sự lạnh lẽo ngàn năm không đổi, nhưng nếu nhìn kĩ lại, trong đôi mắt đen nhánh như Hắc Diệu Thạch của hắn hiện lên chút ánh sáng cưng chiều.
“Ui da. Nô tỳ đáng chết!” Một cung nữ va phải Thẩm Thiển Mạch, dáng vẻ hoang mang sợ hãi, đôi mắt thuỷ hạnh mang theo vài phần kinh hoảng nhìn Thẩm Thiển Mạch.
Thẩm Thiển Mạch bình thản nâng mắt nhìn cung nữ kia, khoé môi hiện lên nụ cười biếng nhác: “Không có việc gì, không có việc gì.”
Mạc Nhất lạnh lùng nhìn cung nữ kia, trong mắt thoáng qua một tia sáng tỏ, không biến sắc nhìn cung nữ kia vội vội vàng vàng rời đi.
Thẩm Thiển Mạch ngoái đầu nhìn Mạc Nhất một cái, thấy hắn không có gì khác thường, nàng nở nụ cười, bàn tay trong tay áo nắm chặt lại.
Nàng ở trong ngự hoa viên nhìn ngó một chút, sau đó làm ra bộ dáng miễn cưỡng hứng thú, bĩu môi nói: “Ngự hoa viên này thật nhàm chán, chúng ta trở về đi.”
Trong mắt Mạc Nhất hiện lên ý cười, thu lại ánh mắt thản nhiên nói: “Vậy thì mời trở về.”
Thẩm Thiển Mạch cũng không nhiều lời, thản nhiên rời đi.
Mạc Nhất im lặng đi theo sau Thẩm Thiển Mạch, trong lòng khẽ nở nụ cười thản nhiên. Đương nhiên hắn biết Thẩm Thiển Mạch làm vậy cũng là vì hắn, cho nên trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp.
Hắn hiểu rõ Thẩm Thiển Mạch muốn đánh bại Lê quốc là vì hắn cho nên nàng không tiếc bản thân mà mạo hiểm. Nhưng sao hắn có thể cho phép nữ nhân của mình đi mạo hiểm, trong khi bản thân hắn lại hưởng thụ an nhàn đây?! Hắn không làm được.
Cho nên từ khi Thẩm Thiển Mạch quyết định đến Lê quốc, hắn liền bắt đầu giao sự vụ cho Sanh Ca xử lý. Sanh Ca là người Thẩm Thiển Mạch tin tưởng cho nên hắn cũng sẽ tin, huống hồ tài năng quân sự của Sanh Ca quả thực vô cùng mạnh, giao binh lực cho Sanh Ca sắp xếp, hắn thực yên lòng.
Còn chính hắn lại ngày đêm thần tốc chạy tới Lê quốc, thâm nhập Hoàng cung Lê quốc, thần không biết quỷ không hay giết hộ vệ Mạc Nhất quan trọng nhất của Nạp Lan Dung, thay thế hắn ta.
Hắn ở ngay bên cạnh Thẩm Thiển Mạch để bảo vệ nàng. Nàng mạnh mẽ, hắn biết. Nàng muốn dựa vào sức lực của mình để giúp đỡ hắn, hắn cũng cho phép. Nhưng hắn không thể để nàng chịu nửa phần thương tổn nào dù chỉ là một chút, hắn nhất định phải ở bên cạnh nàng, bảo vệ nàng.
Dù không nói với nàng, nhưng hắn vẫn luôn ở đây.
Còn nữa...
Thẩm Thiển Mạch một đường trở lại chỗ ở, sau đó làm bộ như mệt mỏi, ngã đầu xuống gối, Mạc Nhất cũng thức thời không quấy rầy nàng, ý tốt muốn giải thích dừng ở cửa miệng, vì nàng khép cửa phòng lại.
Thẩm Thiển Mạch nghe được âm thanh đóng cửa, im lặng không lên tiếng đem tờ giấy trong tay áo lấy ra.
Trong Càn Khôn cung có Càn Khôn.
Trên tờ giấy chỉ viết một câu như vậy ý tứ không rõ ràng, nhưng Thẩm Thiển Mạch lại hiểu. Khóe miệng chậm rãi nâng lên nụ cười nhẹ, nàng phí hết tâm tư tới đây bày hết này đến kế khác, thứ nhất là vì muốn Nạp Lan Dung buông lỏng cảnh giác, thứ hai là vì muốn tìm kiếm thời cơ khiến cho Nạp Lan Dung ứng phó không kịp, mà quan trọng nhất, chính là bản đồ quân sự bố trí phòng thủ tại hoàng cung Lê Quốc.
Bản đồ bố trí quân sự. Đối với một cái quốc gia mà nói rất quan trọng, nếu có thể lấy được tấm bản đồ này, khi Thiên Mạc tấn công Lê Quốc có thể tiết kiệm không ít hơi sức.
Thử hỏi bố trí quân sự của đối thủ cũng đã bị ngươi biết hết toàn bộ, ngươi còn có khả năng không thắng được sao? ! Huống chi binh lực Thiên Mạc nhiều hơn Lê Quốc rất nhiều, nếu còn biết được bố trí quân sự của Lê Quốc, như vậy tất cả quân đội của Lê Quốc đối với Thiên Mạc mà nói cơ hồ chỉ là trong suốt, Lê Quốc tất diệt.
"Càn Khôn cung." Thẩm Thiển Mạch yên lặng thì thầm trong lòng, đôi mắt đen nhánh mang theo tự tin vô cùng, giống như ánh trăng trong đêm tối sáng trong chói lóa, chói sáng đến mức khiến cho người ta không dám nhìn gần, khóe môi chậm rãi nâng lên một đường cong đắc thắng.
Càn Khôn cung là Tàng Thư Các của Lê Quốc. Không nghĩ tới tấm bản đồ bố trí quân sự này tự nhiên lại giấu ở Càn Khôn cung? Trong Càn Khôn cung có Càn Khôn, cho thấy Tàng Thư Các không hề đơn giản. Cự nhiên ngược lại khiến nàng tối nay muốn đi xem một chút rồi.
Mặc dù chung quanh có không ít trụ sở mai phục, nhưng mà đối với với Thẩm Thiển Mạch mà nói, căn bản không đáng để vào mắt. Nàng muốn đi ra ngoài, tùy thời đều có thể.
Chọn một bộ y phục màu xanh đen, Thẩm Thiển Mạch cột tóc ổn thõa, nhìn một chút tình huống bên ngoài, lắc mình một cái ra khỏi gian phòng .
Màu trắng quá mức chói mắt. Hiện tại ở chỗ này lại không có y phục dạ hành. Chỉ đành phải chọn bộ y phục màu xanh đen này, cũng rất thuận lợi.
Ánh trăng chiếu vào trên mặt Thẩm Thiển Mạch, khiến cho đôi mắt đen nhánh của nàng càng phát sáng như nhìn thấu đáo mọi vật lại mang theo sức quyến rũ vô hình, trên khóe môi nàng là một nụ cười lạnh lùng, ánh mắt sắc lạnh băng hàn, lắng nghe hơi thở bốn phía, lấy khinh công cực nhanh tránh né các trạm gác ngầm cùng các đội tuần tra, thuận lợi ra khỏi phạm vi trụ sở.
Nhẹ nhàng thở ra một hơi, ánh mắt của Thẩm Thiển Mạch trở nên lạnh lẽo. Tên Nạp Lan Dung này đối với nàng quả thật vẫn còn không yên lòng, đã "Phế" võ công của nàng, lại vẫn phái nghiêm mật thủ vệ như vậy! Nếu không phải từ nhỏ nàng đã học cách làm thế nào để tránh né những ám dạ này, thật đúng là không thể nào thuận lợi ra ngoài như vậy.
Rời khỏi phạm vi trụ sở, thị vệ ở hoàng cung Lê Quốc cũng giống như hoàng cung Kỳ Nguyệt không chịu nổi một kích. Thẩm Thiển Mạch rất dễ dàng tránh được thị vệ đang tuần tra, rất nhanh đến được Càn Khôn cung.
Sắc trời hơn tối. Y phục màu xanh đen của Thẩm Thiển Mạch cùng bóng tối bốn phía đã hòa làm một thể. Mặc dù không phải quần áo dánh các chuyến đi trong đêm, tuy nhiên nó cũng giúp mình ẩn thân rất tốt. Mấu chốt nhất là, bộ quần áo này tương đối vừa người, giống như đặc biệt vì nàng mà làm ra vậy.
Hơn nữa chất liệu của y phục này cũng rất đặc biệt. Thời gian quá vội vàng nên Thẩm Thiển Mạch cũng chưa có cẩn thận xem xét xem chất vải của y phục này là gì, chẳng qua là cảm thấy mặc nó rất thoải mái, sờ lên tương đối quen thuộc mà thôi.
Càng đến gần Càn Khôn cung, chân mày Thẩm Thiển Mạch liền chau lại càng sâu. Càn Khôn cung này khiến cho nàng cảm thấy một loại áp lực vô hình.
Bốn phía Càn Khôn cung không có bất kỳ thị vệ nào canh giữ. Chỉ có hai tiểu thái giám đứng ở trước cửa đang gật gù, trong mắt Thẩm Thiển Mạch lướt qua một tia nghi ngờ.
Theo đạo lý trong Càn Khôn cung cất giấu một thứ quan trọng như vậy, Nạp Lan Dung không thể nào chỉ phái hai tiểu thái giám canh chừng. Như vậy chỉ có hai khả năng, thứ nhất, Càn Khôn cung này vốn căn bản không có gì cả. Dĩ nhiên, Thẩm Thiển Mạch là tuyệt đối tin tưởng năng lực xử lý chuyện của người dưới tay nàng. Buổi chiều người cung nữ kia nhìn rất tầm thường, nhưng đây chính là cao thủ Ma Cung chỉ đứng dưới Sênh Ca, tin tức của nàng ta tuyệt đối sẽ không có vấn đề.
Như vậy, cũng chỉ có loại khả năng thứ hai. Đó chính là Nạp Lan Dung không hề lo sợ, cảm thấy căn bản không có người nào có thể đủ khả năng lấy đi bản đồ bố trí quân sự từ bên trong Càn Khôn cung.
Thẩm Thiển Mạch nhếch môi cười khinh thường. Không có người nào có thể lấy đi sao? ! Như vậy nàng càng muốn nhìn xem, tự tin của Nạp Lan Dung đến cùng có bao nhiêu phân lượng. Nàng ngược lại không tin, cái Càn Khôn cung này chẳng lẽ còn có thể điên đảo Càn Khôn hay sao! Cố tình nàng lại càng muốn đi vào đó coi trộm một chút!
Ra tay như điện. Rất nhanh đánh ngất xỉu hai tên tiều thái giám canh cửa vốn đang uể oải ngủ gà ngủ gật. Thẩm Thiển Mạch cũng không thèm nhìn tới hai tiểu thái giám này thêm một cái nào, mà nhanh nhẹn lách mình, tiến vào Càn Khôn cung.
Sau lưng Thẩm Thiển Mạch một đạo bóng đen vẫn theo đuôi xa xa theo sát nhanh chóng đi vào.
Thẩm Thiển Mạch đi thẳng đến tận cùng bên trong Càn Khôn cung, trong mắt mang theo vài phần quan sát nhìn bố trí của Càn Khôn cung. Bố trí ở chỗ tận cùng bên trong này hình như so với bên ngoài có chút không giống. Nhìn bố trí thì hình như có trận pháp gì đó.
Thẩm Thiển Mạch cảm thấy nghi ngờ, vừa quan sát vừa đi tới, đột nhiên giống như đã dẫm vào cái gì, bên cạnh vô số tên bắn đột nhiên bay ra, trong mắt Thẩm Thiển Mạch ánh lên sắc lạnh, xoay người một cái, tránh được những mũi tên đang bắn ra, trong không trung tung người một cái nhảy ra khỏi phạm vi trung tâm của các mũi tên.
Thẩm Thiển Mạch nhìn cảnh tượng trước mắt. Thưa thớt đầy đất là những mũi tên, có tới vài chục cái, nếu mới vừa rồi nàng chậm một chút nữa thôi, rất có thể đã bị ghim thành nhím rồi. Tận cùng bên trong Càn Khôn cung này có cả cơ quan cùng trận pháp, thậm chí bản thân nàng cũng không nhận ra được đó là trận pháp gì, còn suýt nữa bị trúng tên, xem ra sự tự tin của Nạp Lan Dung thật sự cũng không phải là không có đạo lý.
Thẩm Thiển Mạch chậm rãi nở nụ cười. Trong mắt cũng là tăng thêm vài phần âm trầm. Xem ra nàng cần phải cẩn thận một chút rồi, nếu không sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ, còn có thể sẽ liên lụy đến Tư Đồ Cảnh Diễn.
Sau lưng bóng đen đã theo sát Thẩm Thiển Mạch tiến vào thấy một màn nguy hiểm mới vừa rồi, trái tim cơ hồ muốn từ cổ họng nhảy ra ngoài, đôi mắt lập tức liền trầm xuống.
"Nàng thì không thể cẩn thận một chút sao? !" Lạnh lùng nhưng mang theo nồng đậm cưng chiều.
Thẩm Thiển Mạch cơ hồ cảm thấy không thể tin được, đây là giọng nói của Tư Đồ Cảnh Diễn. Tư Đồ Cảnh Diễn tại sao lại ở chỗ này. Thẩm Thiển Mạch tràn đầy vui mừng ngoái đầu nhìn lại, lại nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc, nhưng khuôn mặt quen thuộc này, không phải là Tư Đồ Cảnh Diễn , mà là Mạc Nhất.
Mới vừa rồi rõ ràng là giọng nói của Tư Đồ Cảnh Diễn, nàng tuyệt đối không thể nghe lầm. Mà người trước mắt, mặc dù là tướng mạo của Mạc Nhất, nhưng đôi mắt hàm chứa thâm tình cùng khí phách, với nụ cười tà mị mà cưng chìu đó, rõ ràng chính là Tư Đồ Cảnh Diễn, rõ ràng chính là Cảnh Diễn của nàng !
"Cảnh Diễn." Động tình hô. Lập tức trong lòng Thẩm Thiển Mạch như được lấp đầy. Nhưng lo lắng bất n khi ở Lê Quốc, cùng cảm giác run sợ trong lòng lập tức được phòng thích.
Cảnh Diễn của nàng vẫn ở bên cạnh nàng. Khó trách nàng lại cảm thấy Mạc Nhất quen thuộc như thế. Bởi vì từ bề ngoài lạnh lẽo đó nàng vẫn cảm thấy ôn hòa mà quen thuộc. Đó là ấm áp mà chỉ có Cảnh Diễn của nàng mới có thể cho nàng.
Trong lòng không thể không cảm động. Tư Đồ Cảnh Diễn chưa bao giờ ngăn cản quyết định của nàng, nhưng hắn vẫn sẽ yên lặng bảo vệ nàng như vậy. Nàng muốn làm gì, hắn sẽ không đi cản. Nhưng không có nghĩa là hắn sẽ để mặc cho nàng mạo hiểm, hắn lựa chọn phải mạnh mẽ hơn để bảo hộ nàng.
Nâng lên nụ cười nhẹ, Thẩm Thiển Mạch đưa tay nắm lấy tay Tư Đồ Cảnh Diễn, cười nói, "Cảnh Diễn, yên tâm đi. Thiếp không có việc gì."
"Ưmh."
Thẩm Thiển Mạch vừa nói xong, Tư Đồ Cảnh Diễn thế nhưng lại thật mạnh kéo nàng ôm vào trong ngực, hung hăng hôn xuống Nụ hôn này mang theo sự nhớ nhung khắc cốt, mang theo trách cứ mới vừa rồi bị nàng hù dọa, mang theo yêu say đắm cùng đau lòng, mang theo sự cưng chiều vô biên. Nụ hôn cường thế mà bá đạo, dịu dàng mà triền miên.
Thẩm Thiển Mạch cùng Tư Đồ Cảnh Diễn cứ như vậy ở trong Càn Khôn cung ôm hôn. Hoàn toàn không để ý nguy hiểm đang ẩn dấu bốn phía.
Tư Đồ Cảnh Diễn cũng biết trong Càn Khôn cung này nguy cơ bốn phía. Nhưng hắn thật sợ, sợ Thẩm Thiển Mạch bị thương tổn. Mới vừa rồi thấy một màn nguy hiểm như vậy, cho dù là tỉnh táo tự chủ như hắn, cũng thiếu chút nữa là kêu lên sợ hãi
Bên trong Càn Khôn cung có bản đồ bố trí quân sự. Hắn cũng đã sớm biết. Chỉ là vẫn chưa nắm chắc mười phần, nên mới chậm chạp không có động thủ.
Hôm nay ở Ngự Hoa Viên nhìn thấy được động tác nhỏ của Thẩm Thiển Mạch, hắn liền đoán được Thẩm Thiển Mạch muốn động thủ. Vì vậy liền lặng lẽ theo tới, kết quả là thấy được một màn nguy hiểm như thế này, làm cho trong lòng hắn một hồi hốt hoảng, đến thân phận cũng không muốn lừa gạt nữa.
Hắn không chịu nổi chuyện nhìn nữ nhân mà mình yêu mến một mình phấn đấu, còn mình lại chỉ có thể thờ ơ lạnh nhạt trôi qua từng ngày! Hắn muốn đứng ở bên cạnh nàng, quang minh chánh đại nói cho nàng biết, hắn ở đây! Hắn sẽ không để cho nàng một mình chịu đựng những thứ này, cũng không muốn dung túng nàng cậy mạnh nữa.
Bởi vì hắn sợ. Hắn sợ vì vậy mà khiến Thẩm Thiển Mạch bị thương tổn. Cho dù sẽ phải trói chặt cánh chim của nàng, hắn cũng sẽ không tiếc, hắn muốn nàng luôn bình an khỏe mạnh.di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn.
Thẩm Thiển Mạch từ trong nụ hôn của Tư Đồ Cảnh Diễn cảm nhận được tâm tư của Tư Đồ Cảnh Diễn, đưa tay ôm chắc hông của Tư Đồ Cảnh Diễn, Thẩm Thiển Mạch đem cằm đặt trong ngực Tư Đồ Cảnh Diễn, nói, "Cảnh Diễn, sau này ta sẽ không mạo hiểm một mình nữa. Có cái gì nguy hiểm, chúng ta cùng nhau làm, được không?"
Tư Đồ Cảnh Diễn nghe được lời nói của Thẩm Thiển Mạch, nhếch miệng hiện lên ý cười, nụ cười kia mang theo nhiệt độ nóng bỏng, so với ánh mặt trời còn chói mắt hơn, bá đạo nói, "Đây là nàng nói đó, không cho quên đâu đấy, ngày sau nàng còn dám một mình mạo hiểm, ta nhất định không tha cho nàng."
"Được rồi. Nhưng trước tiên hãy suy nghĩ một chút làm thế nào đi vào đã." Thẩm Thiển Mạch nhìn lướt qua Càn Khôn cung, trong mắt thoáng qua một tia không biết làm sao, trận pháp này nàng cũng nhìn không ra, trên phương diện trận pháp Tư Đồ Cảnh Diễn có trình độ cao hơn nàng, hẳn là có thể hiểu được đi.
"Tuyệt Trận. Đây là Tuyệt Trận." Tư Đồ Cảnh Diễn nhìn thoáng qua trận pháp một chút, trong mắt rất nặng nề.
Tuyệt Trận. Trận pháp vô song. Chính là trận pháp mạnh nhất cũng lợi hại nhất trong tất cả các loại trận pháp. Trận pháp biến ảo vô thường, hoàn toàn không tìm được mắt trận, hơn nữa cái Tuyệt Trận này lại cùng Huyễn trận hỗ trợ lẫn nhau, càng thêm khó có thể phá giải. Hơn nữa bên trong Tuyệt Trận hung hiểm khác thường, mặc dù thoạt nhìn chỉ là một chỗ nhỏ như vậy, nhưng một khi đã vào trận, thì sẽ rất khó để ra ngoài.
Thẩm Thiển Mạch mới vừa rồi chỉ là mới tiếp xúc trận pháp, trận pháp còn chưa kịp tạo thành, vừa rồi Thẩm Thiển Mạch bản lĩnh cực nhanh, mới có cơ hội trốn ra được, nếu chậm một bước nữa, chỉ sợ là không ra được.
Đây mới là nguyên nhân tại sao mới vừa rồi hắn hoảng loạn như vậy. Bởi vì một khi Thẩm Thiển Mạch đã lâm vào Tuyệt Trận, hắn đang ở bên ngoài căn bản không thấy được tình huống bên trong, coi như hắn có xông vào trong trận đi chăng nữa, bởi vì có Huyễn trận, cũng không nhất định có thể tìm được Thẩm Thiển Mạch, rõ ràng gần trong gang tấc, lại không thể bảo vệ người mình thích nhất, thật là một chuyện vô cùng bất lực.
"Lại là Tuyệt Trận." Thẩm Thiển Mạch nghe được lời nói của Tư Đồ Cảnh Diễn, may là nàng phản ứng nhanh nhẹn, trên lưng cũng không nhịn được mà toát ra một tầng mồ hôi lạnh. Khá lắm Nạp Lan Dung. Khó trách không e sợ gì, thì ra là bày trận pháp đệ nhất thiên hạ ở chỗ này chờ đợi!
Quả nhiên Nạp Lan Dung không phải là nhân vật đơn giản. Xem ra hôm nay, nàng đã quá xem thường hắn. Tuyệt Trận này, nàng quả thật không biết cách phá giải như thế nào, càng không thể vượt qua Tuyệt Trận . Nạp Lan Dung bản lãnh cũng không nhỏ.
Tư Đồ Cảnh Diễn lạnh lùng nhìn cảnh tượng đã bắt đầu biến hóa, trong mắt thoáng qua một tia nặng nề, nụ cười tà mị từ từ nâng lên, nhìn về phía Thẩm Thiển Mạch, "Đi vào hay là trở về?"
"Cũng đã tới. Nào có đạo lý trở về?" Thẩm Thiển Mạch nhíu lông mày, trong mắt thoáng qua một tia tự tin cùng hứng thú, Thẩm Thiển Mạch nàng kể từ khi trọng sinh tới nay, cũng chưa biết đến cái chữ sợ này. Tuyệt Trận tính là gì? ! Dù là núi đao biển lửa, cũng không ngăn được chuyện Thẩm Thiển Mạch nàng muốn làm.
Mặc dù không biết làm thế nào phá giải Tuyệt Trận, nhưng tự vệ khi ở trong trận pháp, nàng tin tưởng là không có vấn đề gì.
Hết chương 11.