Nữ Nhân, Ngoan Ngoãn Về Nhà Với Trẫm

Chương 12: Q.2 - Chương 12: Chuyện cũ của Cảnh Diễn






Bọn sát thủ nhất thời cảm thấy sợ hãi, giống như mùa đông đã lạnh càng thêm giá buốt, khiến bọn chúng sợ đến phát run.

Mùa đông gió lạnh tiêu điều, cây cối bốn phía cũng đã rụng hết lá, xa xa nhìn lại, chỉ nhìn thấy một mảnh gốc cây xơ xác tiêu điều. Rừng rậm thâm sâu, không thấy điểm cuối, chỉ thấy tiêu điều bao la bát ngát cùng buốt giá.

Bốn phía yên tĩnh đến đáng sợ, một mảnh sát thủ đen nghịt, toàn bộ đứng yên không động đậy. Mà trước mặt bọn họ là một nam tử mặc hồng y, trên khuôn mặt mang nụ cười quỷ mị. Không khí biến hóa vô cùng kỳ lạ.

Rõ ràng chỉ một nam tử đối mặt với nhiều sát thủ như vậy, nhưng luận về khí thế, nam tử mặc hồng y vượt xa bọn sát thủ. Mặc dù hắn đang cười, nhưng nụ cười đó lại tỏa ra sát khí cùng khí phách đáng sợ, nhiều sát thủ vây quanh cũng chậm chạp chưa dám có bất kỳ động tác gì. Có lẽ là do chênh lệch về khí thế.

"Muốn động thủ thì động thủ, không động thủ thì mau tránh ra." Một giọng nói trong trẻo vang lên, bọn sát thủ ngước mắt nhìn lại, chỉ thấy một nữ tử toàn thân bạch y, bên ngoài mặc áo lông màu lam nhạt từ trong kiệu bước ra, khuôn mặt mang nhàn nhat vẻ lười biếng, cặp mắt đen nhánh không có chút nào sợ hãi.

Bọn sát thủ ngần ngại không tiến lên như cũ. Tam vương gia ra lệnh cho bọn chúng âm thầm ám sát Tư Đồ Cảnh Diễn, nhưng hình như Tư Đồ Cảnh Diễn đã sớm ngờ tới bọn họ sẽ đến, thậm chí không có nửa phần sợ hãi, ngay cả nữ tử đồng hành cũng đều sâu không thấy đáy.

Tư Đồ Cảnh Diễn nhìn bọn sát thủ sợ hãi rụt rè không dám động thủ, trong mắt thoáng qua tia khinh thường, nụ cười bên khóe miệng càng thêm lạnh lẽo:

"Sát thủ Tam ca nuôi dưỡng, cũng chỉ như hắn. Một – đám – phế – vật!"

Bốn chữ cuối cùng kéo thật dài, chọc giận đám sát thủ trước mặt, bọn chúng nghĩ tới nếu không hoàn thành nhiệm vụ, khi trở lại Thiên Mạc, chỉ sợ Tam vương gia cũng sẽ không để bọn chúng một kết cục tốt, không bằng hiện tại động thủ, ít nhất còn một cơ hội lật ngược tình thế, nhưng khi bọn chúng động thủ, mới phát hiện ý tưởng của mình là cỡ nào buồn cười.

Hai bóng người một đỏ một trắng, phiêu dật xuất trần, hình như lại vô cùng quỷ mị, không ai thấy rõ hai người bọn họ ra tay như thế nào, chỉ nhìn thấy một đám sát thủ lần lượt ngã xuống.

Số sát thủ còn dư lại không nhiều, trong mắt đều là sợ hãi thật sâu, đôi nam nữ trước mặt, trên khuôn mặt vẫn mang theo nụ cười như cũ, bị bao vây trong một đám sát thủ, vẫn nhàn nhã như đi tản bộ, nhưng đường cong nơi khóe miệng càng lúc càng lớn, mang theo khí phách vương giả.

"Quỷ. . . Quỷ a. . . ."

Thanh âm đứt quãng kinh ngạc từ miệnh bọn sát thủ phát ra, trong con mắt tràn đầy kinh hoàng, có người nhát gan đã muốn quay lưng bỏ chạy.

Nhưng Thẩm Thiển Mạch cùng Tư Đồ Cảnh Diễn là bực nào bản lĩnh, sao có thể để bọn chúng chạy mất. Công phu Thủ hạ nhanh hơn, đám sát thủ áo đen liên tiếp ngã xuống đất, rất nhanh, trong rừng rậm đã tràn ngập một tầng huyết tinh thật đậm.

"Ta không thích mùi này." Ngôn Tu Linh cũng từ bên trong kiệu bước ra ngoài, nhìn tử thi ngổn ngang đầy đất, khẽ nhíu nhíu mày, có phần ghét bỏ, nhàn nhạt nói.

"Tiểu thư, mới vừa rồi sao không để ta đi ra, mấy tiểu lâu la này đâu cần tiểu thư phải động thủ?" Thiên Thiên cũng theo Ngôn Tu Linh từ trong kiệu nhảy ra ngoài, nhìn sát thủ đầy đất, trong mắt không hè có chút đành lòng.

Tuy tâm tính Thiên Thiên đơn thuần, nhưng cũng không đại biểu nàng là nữ tử mềm yếu, nàng chỉ không hiểu những âm mưu tính toán kia mà thôi, nhưng đối với kẻ tổn hại đến mình và tiểu thư, nàng tuyệt đối sẽ không nương tay.

Khóe miệng Thẩm Thiển Mạch nhàn nhạt nâng lên một nụ cười, nhẹ nhàng nói, "Ta cũng đã lâu không thỏa thích giết người như vậy."

Tư Đồ Cảnh Diễn nhìn Thẩm Thiển Mạch nở nụ cười khát máu, đôi mắt đen nhánh sâu không thấy đáy, đột nhiên cảm thấy trong lòng đau xót. Mạch Nhi của hắn, một nữ tử lấy khát máu làm thú vui, một câu nói liều lĩnh tùy ý như vậy, sau lưng lại cất giáu biết bao cay đắng.

Lấy thân phận nữ tử, từng bước một leo lên vị trí đứng đầu – Ma Cung Cung chủ, đó đâu phải là chuyện dễ dàng.

Trong mắt Ngôn Tu Linh thoáng qua tia ngoan tuyệt, khóe miệng cũng nâng lên một nụ cười trẻ con, nói:

"Ta ghét nhất là phải ra tay giết người. Đáng tiếc, luôn có người không tự lượng sức mình. Cảnh Diễn, Tam ca này của ngươi, thật đúng là không từ bỏ tà tâm." (DĐ.LQĐ)

Tư Đồ Cảnh Diễn lạnh lùng hừ một tiếng, Tư Đồ Cảnh Dạ, xem ra ngươi đã chán sống. Nếu năm đó không phải coi trọng mặt mũi của Lục đệ, sao hắn lại lưu lại mối họa này?!

Nhưng Tư Đồ Cảnh Dạ hai lần ba lượt phái người ám sát hắn, liên tiếp chạm đến ranh giới cuối cũng của hắn, xem ra, hắn không thể lưu hắn ta lại. Lần này trở lại Thiên Mạc, hắn sẽ phải chỉnh lý nội chính Thiên Mạc một chút rồi!

Những ngày hắn không ở đó, chắc hẳn Thiên Mạc đã âm thầm thay đổi. Nghĩ tới đây, Tư Đồ Cảnh Diễn nâng lên một nụ cười lạnh lùng, cái hắn muốn chính Thiên Mạc biến thiên, chỉ có như vậy, hắn mới có thể hoàn toàn giải quyết xong những kẻ không nên tồn tại trên đất Thiên Mạc.

"Sao vậy, rốt cuộc cũng chuẩn bị động thủ?" Ngôn Tu Linh nhíu lông mày, không bỏ qua sát ý chợt lóe trong mắt Tư Đồ Cảnh Diễn, cười nhạt nói.

Trong mắt Thẩm Thiển Mạch thoáng qua tia nghi ngờ. Nghe ý tứ Ngôn Tu Linh, hình như Tư Đồ Cảnh Diễn cố ý không giết chết vị Tam ca này của mình, hơn nữa hình như vị Tam ca này không phải lần đầu tiên làm như vậy.

Tính cách của Tư Đồ Cảnh Diễn, cũng không phải là người có lòng dạ đàn bà, sao sẽ dễ dàng tha thứ cho một kẻ liên tiếp chạm đến ranh giới cuối cũng của hắn? Xem ra trong đó phải có duyên cớ gì đó.

"Không biết vì sao Cảnh Diễn vẫn giữ lại tính mạng vị Tam ca này?" Thẩm Thiển Mạch thẳng thắn mở miệng hỏi, giữa nàng và Tư Đồ Cảnh Diễn, không nên có điều gì dấu giếm.

Ánh mắt Tư Đồ Cảnh Diễn hơi trầm xuống, một lát sau mới thản nhiên nói, "Bởi vì Lục đệ cầu xin ta, lưu lại tính mạng của hắn."

"Lục đệ? Chính là vị hoàng tử lưu danhh đệ nhất mỹ nam Tư Đồ Cảnh Hạo?" Trong mắt Thẩm Thiển Mạch thoáng qua tia hứng thú, nở nụ cười, tò mò hỏi.

Thanh danh của Tư Đồ Cảnh Hạo nàng cũng không xa lạ. Danh tiếng đệ nhất mỹ nam của Tư Đồ Cảnh Hạo cũng đã lưu truyền rộng rãi. Lúc trước nàng chưa từng để ý, nhưng kể từ khi gặp Tư Đồ Cảnh Diễn, nàng cũng có chút tò mò. Ai có thể vượt qua nhân vật yêu nghiệt như Tư Đồ Cảnh Diễn, trở thành đệ nhất mỹ nam Thiên Mạc ?

Nàng cơ hồ không tưởng tượng được dung mạo Tư Đồ Cảnh Hạo có bao nhiêu tuyệt diễm, ngược lại nàng có mấy phần tò mò, xem xem vị đệ nhất mỹ nam của Thiên Mạc này có thể vượt qua Tư Đồ Tư Đồ Cảnh Diễn cùng Tư Đồ Cảnh Dạ, đến tột cùng là nhân vật nào. (diendanlequydon.com)

"Trái lại Mạch Nhi đối với chuyện mỹ nam lại hiểu rõ như vậy?" Không trả lời mà hỏi ngượi lại, trong mắt Tư Đồ Cảnh Diễn hiện dấm chua, nụ cười nơi khóe miệng vẫn tà mị khí phách như cũ, không thấy rõ hắn ghen thật hay đùa giỡn.

Thẩm Thiển Mạch giương nhẹ khóe miệng, trong mắt thoáng qua tia giảo hoạt, nhàn nhạt nói ra, "Ta vẫn rất ngưỡng mộ Tư Đồ Cảnh Hạo, bây giờ tới Thiên Mạc nhất định phải nhìn ngắm cho thật kĩ."

Thốt ra lời này xong, sắc mặt Tư Đồ Cảnh Diễn hơi đổi, mang theo vài phần bá đạo, nói với Thẩm Thiển Mạch, "Ta không thích Mạch Nhi nhìn nam tử khác."

"Lúc nào thì Cảnh Diễn thiếu tự tin như vậy?" Thẩm Thiển Mạch giương nhẹ nụ cười, nàng chính là thích trêu cợt Tư Đồ Cảnh Diễn, thích nhìn thấy bộ dáng này của hắn, thích bộ dáng hắn vì nàng mà ghen.

"Không phải Cảnh Diễn không tự tin, mà là dung mạo của Cảnh Hạo xác thực độc nhất vô nhị, dù là nam nhân, cũng sẽ bị hắn mê hoặc." Ngôn Tu Linh nói, ánh mắt mê ly, hình như đang nhớ lại dung mạo của Tư Đồ Cảnh Hạo, trong giọng nói là cảm thán cùng tán thưởng.

Thẩm Thiển Mạch nhướng mày, trong lòng càng thêm hăng hái.

Tư Đồ Cảnh Diễn, Ngôn Tu Linh, người nào cũng dung mạo trác tuyệt, tác phong nhanh nhẹn, có thể được bọn họ tán thưởng như thế, xem ra danh hiệu đệ nhất mỹ nam Thiên Mạc của Tư Đồ Cảnh Hạo quả thật danh bất hư truyền.

"Đừng có khoa trương! Dù có đẹp hơn nữa, có thể đẹp mắt bằng tiểu thư nhà ta không?!" Thiên Thiên không phục nói, trong lòng Thiên Thiên, bất luận kẻ nào cũng không có khả năng so sánh với Thẩm Thiển Mạch.

Ngôn Tu Linh cũng cười nhạt, "Nếu Cảnh Hạo là nữ tử, chỉ sợ cũng không thua tỷ tỷ Thiển Mạch của ngươi."

Thẩm Thiển Mạch mặt mày cong cong, nhàn nhạt cười một tiếng, "Nói như thế, lòng hiếu kỳ của ta ngược lại nặng hơn. Nhưng ta càng hiếu kỳ, vì sao Cảnh Diễn lại bởi vì Tư Đồ Cảnh Hạo thỉnh cầu mà bỏ qua cho Tư Đồ Cảnh Dạ?"

"Đó là ta thiếu Lục đệ ." Tư Đồ Cảnh Diễn thản nhiên nói, nhưng trong mắt lại có phần kìm nén, con ngươi giống như hắc diệu thạch tản mát ra một cỗ sáng bóng mê ly.

Thẩm Thiển Mạch nhìn bộ dáng này của Tư Đồ Cảnh Diễn, cũng đoán được đằng có chuyện xảy ra, cũng không nhẫn tâm hỏi nữa, chỉ cười nhạt, "Vậy chúng ta liền đi Thiên Mạc gặp Tư Đồ Cảnh Hạo một lần thôi."

Mấy người lại lần nữa trở lại trên xe ngựa, mã phu vừa rồi vẫn đứng ở một bên tiến lên đánh xe, xe ngựa lắc lư mấy cái, dẫm trên những thi thể của bọn sát thủ kia mà qua.

Con ngươi Thẩm Thiển Mạch phủ mộ tầng sương mù nhàn nhạt. Những sát thủ này, chẳng qua đều là những kẻ đáng thương, theo lệnh chủ tử, sẽ phải gặp cảnh chém giết như vậy, ngay cả sau khi chết cũng không thể sống yên ổn.

Nhưng thế giới này không phải đều như vậy sao? Thật lâu trước đây nàng cũng đã hiểu, nếu không có đầy đủ năng lực, cũng chỉ có thể bị khi dễ.

Cho nên, nàng phải trở nên cường đại. Bởi vì, chỉ có cường đại, mới có thể thủ hộ thứ mình muốn bảo vệ.

Tư Đồ Cảnh Diễn cũng vẫn ngồi như vậy không nói gì nữa, con ngươi như Hắc Diệu Thạch thâm trầm như biển, không nhìn thấy cảm xúc, khóe miệng theo thói quen mím môi, nâng lên một độ cong tà mị, nhưng trong mắt của hắn không có nửa phần nụ cười, chỉ ngồi lẳng lặng, giống như đang trầm tư suy nghĩ.

Ngôn Tu Linh ngồi bên người Tư Đồ Cảnh Diễn, đôi mắt trong suốt xoay chuyển, khóe miệng còn nở nụ cười vô hại, nhìn vô cùng dễ thương, nhưng ai có thể thấy sự vô tình đằng sau vẻ đáng yêu này, lại có mấy ai có thể hiểu, sự vô tình đằng sau kia là vì đã phải trải qua bao cay đắng khổ sở.

Thiên Thiên an phận không nói gì, hình như cũng cảm thấy không khí khác thường bên trong xe ngựa, cặp mắt thủy linh nhìn trái nhìn phải, hình như đang quan sát tại sao ba người này lại không nói lời nào, đến tột cùng là đang suy nghĩ gì. Nhưng khi nhìn một vòng, cũng là không thu hoạch được gì.

Ánh mắt chủ tử nhà mình giống như bị che phủ bởi một tầng sương mù, khiến người ta nhìn không thấu. Ánh mắt cô gia lại vô cùng thâm trầm, chẳng những không thể nhìn ra chút cảm xúc nào của hắn, ngược lại không tự chủ được mà bị hút vào, mà công tử Tu Linh lại mỉm cười vô hại, nhưng hình như cũng không đơn giản như vậy.

Thật là hao tổn tâm trí. Nàng vẫn nên nhắm mắt dưỡng thần thôi.

Hơn nửa tháng thời gian, cuối cùng đã tới Thiên Mạc.

Bây giờ đã là mùa đông lạnh giá, thời tiết Thiên Mạc so với Kỳ Nguyệt thì lạnh hơn. Xa xa nhìn lại, cả Kinh Thành Thiên Mạc giống như bị một mảnh màu trắng như tuyết bao quanh, bốn phía bao phủ một tầng khí lạnh.

Bởi vì thời tiết Kỳ Nguyệt cũng không rét lạnh, cộng thêm nàng là người tập võ, không sợ lạnh, Thẩm Thiển Mạch chỉ khoác một áo lông không thật dày. Dù nội công nàng thâm hậu, lúc ra xe ngựa vẫn không nhịn được hắt xì một cái.

Cảm thấy trên người đột nhiên nặng thêm, Thẩm Thiển Mạch mê mang ngước mắt, lại nhìn thấy Tư Đồ Cảnh Diễn vẻ mặt đau lòng nhìn nàng, mà trên người của nàng khoác áo lông của Tư Đồ Cảnh Diễn.

"Không phải nàng lạnh sao?" Thẩm Thiển Mạch thở ra một hơi, miệng thở ra một làn sương khói mỏng manh, hai mắt nàng chăm chú nhìn Tư Đồ Cảnh Diễn, hắn đem áo lông cho nàng, mình hắn lại chỉ mặc một hồng y đơn bạc, thời tiết như vậy, hắn không thấy lạnh sao.

Thuận tay muốn cởi áo lông xuống trả lại cho Tư Đồ Cảnh Diễn, lại bị Tư Đồ Cảnh Diễn dùng tay đè lại, khóe miệng của hắn nâng lên một cụ cười tà mị, "Có những lời này của Mạch Nhi, trong lòng ta ấm vô cùng."

"Tiểu thư, cô gia đối với người thật tốt." Thiên Thiên đứng một bên nhìn thấy mà hâm mộ, đưa tay kéo kéo áo lông của mình, từ nhỏ Thiên Thiên chính một người sợ lạnh, vì vậy mang áo lông cũng cực dày, giờ phút này ngược lại thể hiện ưu thế.

"Thiên Thiên." Thẩm Thiển Mạch gắt giọng, con ngươi lướt qua gò má của Tư Đồ Cảnh Diễn, chỉ cảm thấy trái tim một hồi ngọt ngào, trên mặt không tự chủ được mà nóng lên, có vẻ như đã không lạnh như vậy nữa.

"Đi thôi. Theo ta vào cung." Tư Đồ Cảnh Diễn đưa tay kéo tay Thẩm Thiển Mạch, bàn tay bọc lấy bàn tay nhỏ bé, lòng bàn tay Tư Đồ Cảnh Diễn truyền đến cảm giác ấm áp, khóe miệng Thẩm Thiển Mạch không tự chủ được giơ lên, được người như vậy sủng ái che chở, tựa hồ cũng rất tốt.

Có lẽ, Tư Đồ Cảnh Diễn nói rất đúng, nàng có thể không cần kiên cường như vậy, có thể không cần cái gì đều tự mình động thủ, có lẽ, nàng cũng có thể dựa vào một ai đó.

"Tiểu thư, chờ ta một chút." Thiên Thiên nhìn thấy tiểu thư nhà mình bị cô gia dắt tay đi về phía trước, không khỏi chu cái miệng nhỏ nhắn, "Hiện tại trong mắt tiểu thư cũng chỉ có cô gia thôi."

"Thiên Thiên, chớ nói nhảm." Thẩm Thiển Mạch bị Thiên Thiên nói vậy, mắc cỡ đỏ mặt nói.

Tư Đồ Cảnh Diễn nhìn thấy gò má đỏ ửng của Thẩm Thiển Mạch, thần thái đáng yêu trong đó khiến hắn si mê không dứt. Khóe miệng lộ ra một đường cong nhu hòa.

Nếu trong mắt nàng chỉ có hắn, vậy cuộc đời này của hắn cũng không còn gì đáng tiếc. Hắn muốn dụng tâm với người mình yêu, thay thế bi thương trong lòng nàng, điều mà nàng không muốn người khác biết.

Thẩm Thiển Mạch. Nếu ta yêu nàng, ta sẽ không để nàng buồn bã, không để nàng chịu tổn thương.

"Đúng rồi, công tử Ngôn Tu Linh đâu?" Thiên Thiên nhẹ nhàng chuyển động cặp mắt đen nhánh, hỏi.

Mấy ngày nay công tử Ngôn Tu Linh đều đồng hành, trên đường luôn cười giỡn với nàng, tiểu thư cùng cô gia, dọc theo đường đi cũng rất vui vẻ, trừ khi thỉnh thoảng sẽ gặp phải vài nhóm sát thủ gì gì đó, đoạn đường này cũng rất thái bình. Nhưng thời điểm sắp đến Thiên Mạc, công tử Tu cũng không từ mà biệt, nàng luôn luôn rất hiếu kỳ, vì sao công tử Tu không cùng đi Thiên Mạc.

Thẩm Thiển Mạch không trả lời, mà hướng mắt hỏi Tư Đồ Cảnh Diễn, Nếu Ngôn Tu Linh là Thái tử, thân phận nhạy cảm như vậy chỉ sợ không thích hợp quang minh chính đại cùng Tư Đồ Cảnh Diễn xuất hiện ở Kinh Thành Thiên Mạc, nhưng hắn đi nơi nào, nàng cũng không đoán được.

"Từ trước đến giờ lười biếng lại bất cần đời. Ai biết hắn lại đi lêu lổng nơi nào." Tư Đồ Cảnh Diễn nâng lên một nụ cười tà, trong mắt lóe lên tia tính toán.

"Tốt lắm Cảnh Diễn, một khi ta không có ở đây, ngươi cứ như vậy mà chửi bới ta?!" Lão nhân gia vẫn đi bên cạnh bọn hắn đột nhiên nhảy tới bên người Tư Đồ Cảnh Diễn, dựng râu trợn mắt nói.

Thiên Thiên trừng to mắt nhìn người trước mắt, rõ ràng là lão nhân gia, nhưng thanh âm, không phải là của công tử Tu Linh hay sao, lúc nào thì hắn theo tới bên cạnh bọn họ.

Trong mắt Thẩm Thiển Mạch cũng không thấy bao nhiêu kinh ngạc, chỉ nhàn nhạt nâng lên nụ cười, công tử Ngôn Tu Linh này cũng có bản lĩnh không nhỏ, thuật dịch dung cũng không tệ.

"Ngươi xem, ta chưa nói gì nhá." Tư Đồ Cảnh Diễn nhún nhún vai, một bộ dáng vẻ không sao cả, nhếch miệng cười tà mị xấu xa càng khiến Ngôn Tu Linh giận đến giơ chân.

Nhưng Thẩm Thiển Mạch cũng hiểu được, Ngôn Tu Linh cùng Tư Đồ Cảnh Diễn vô cùng thân mật, nàng cũng tin tưởng bọn họ thật sự coi đối phương là tri kỷ, nhưng nàng tin tưởng hơn, lúc tranh đoạt thiên hạ này, bọn họ tuyệt đối sẽ không có nửa điểm nhượng bộ.

"Không biết công tử Tu đi tới Thiên Mạc làm gì?" Thẩm Thiển Mạch nhíu mày hỏi, chẳng lẽ là tới thăm dò cục diện nội bộ của Thiên Mạc. Xác thực, hôm nay Kỳ Nguyệt đã diệt, thiên hạ hai phần, những nước nhỏ không gây nổi ảnh hưởng, đã đến lúc hai người bọn họ tranh đoạt thiên hạ này rồi.

"Phật viết, không thể nói." Công tử Tu lắc lắc ngón tay, vẻ mặt bí ẩn, bước chân thong thả rời ba người bọn họ, cũng không quay đầu lại, giống như vốn không quen biết hắn .

Ba người cũng không dừng lại lâu, liền trực tiếp đi hoàng cung Thiên Mạc .

Xa xa nhìn lại chỉ cảm thấy một khí thế to lớn. Mái ngói kim sắc bằng lưu ly, Điêu Lan Trụ thuần trắng, kim sắc cùng bạch sắc phối hợp làm nổi bật lẫn nhau, phảng phất như cự long bay lên trời xanh, khiến người ta bất giác sinh ra cảm giác kinh sợ.

"Hoàng cung này thế nào?" Tư Đồ Cảnh Diễn nhìn hoàng cung cách đó không xa, miệng nhếch lên ba phần khí phách, trong con ngươi bắn ra dã tâm tranh giành thiên hạ.

Thẩm Thiển Mạch khẽ cười nói, "Thứ do Cảnh Diễn cải biến, tất nhiên là đẹp."

Hoàng cung này, khí thế này, vừa nhìn cũng biết là thủ bút của ai rồi. Cảnh Diễn a Cảnh Diễn, chàng chí tại thiên hạ a. Cự long giống chàng, cuối cùng sẽ có một ngày bay lên cao, thiên hạ với chàng, so với sự tưởng tượng của ta còn quan trọng hơn.

Nếu thiên hạ cùng ta thật sự phát sinh mâu thuẫn, chàng thật sự nguyện ý chọn ta thay vì thiên hạ không? ! Cho dù chàng nguyện ý, ta cũng không thể trơ mắt mà nhìn giấc mộng của chàng mất đi.

Tư Đồ Cảnh Diễn an bài một đình viện yên tĩnh cho Thẩm Thiển Mạch và Thiên Thiên ở hoàng cung. Xung quanh đình viện tràn ngập tùng với bách, tới đông mà không tàn, màu lá xanh biếc cộng với màu tuyết trắng thật đẹp mắt. Bên trong đình viện đặt thêm mấy hòn non bộ, quanh co mấy chỗ cũng không lớn, thoạt nhìn cũng rất tịch mịch.

"Như Mộng Hiên này, Mạch Nhi có thích không?" Tư Đồ Cảnh Diễn lướt tay qua giả sơn, cười ôn nhu hỏi.

"Thích." Nàng xúc động đáp lại.

Như Mộng Như Mộng, những chuyện cũ đều là như mộng. Hắn đang nói cho nàng, quên đi hết những chuyện không vui, cùng hắn tạo một giấc mơ thuộc về tương lai.

"Chủ tử."

Theo tiếng nhìn lại, một bóng dáng xinh đẹp đứng cách Tư Đồ Cảnh Diễn mấy bước. Nét mặt rất là cung kính, gương mặt lạnh lùng nhưng lại không che dấu được sự lo âu và nôn nóng trong mắt nàng ta.

Khơi lên nụ cười thản nhiên, nữ tử này mặc một thân hồng sắc, trên y phục còn thêu hoa cúc.

Đã nghe đồn tới tứ đại hộ pháp của Mị Huyết Lâu gồm có Thanh Tùng, Thanh Trúc, Hồng Cúc cùng Hồng Mai. Nữ tử này gọi Tư Đồ Cảnh Diễn là chủ tử, còn tự do ra vào cung đình, biết rõ thân phận khác của Tư Đồ Cảnh Diễn, chắc là người mà Tư Đồ Cảnh Diễn tín nhiệm, nhìn theo y phục hẳn đây là Hồng Cúc không thể nghi ngờ.

Chỉ là, trong mắt nàng ta sao lại hàm chứa sự lo âu và nôn nóng như vậy? !

"Chuyện gì?" Ngữ khí lạnh nhạt, mang theo sự xa cách và cao quý, kết hợp với nụ cười lạnh lùng trên khuôn mặt Tư Đồ Cảnh Diễn, thân lại đang đứng nơi đầu gió giống như một pho tượng lạnh lùng.

"Vị tại Kỳ Phúc Cung lại mắc bệnh." Giọng Hồng Cúc mang theo sự lo lắng ngước mắt nhìn về phía Tư Đồ Cảnh Diễn, trong đôi mắt đẹp dịu dàng lóe lên lệ quang.

Ba tiếng Kỳ Phúc Cung phóng đại ra vô tận, như một cái gai nhọn đâm vào tim Thẩm Thiển Mạch.

Nàng không phải là không có nghe nói qua lời đồn tại dân gian Thiên Mạc, hoàng đế Thiên Mạc Tư Đồ Cảnh Diễn không có bất kỳ phi tử nào, là bởi vì hắn yêu một nữ tử dung mạo tuyệt mỹ, mà nữ tử kia lại ở Kỳ Phúc Cung.

Ban đầu, nàng cũng có nghi ngờ. Thế nhưng sự thành thật của Tư Đồ Cảnh Diễn khiến nàng không thể tin được tin đồn ấy. Nếu đã yêu hắn thì không nên nghi ngờ hắn, bởi vậy nàng cũng không có tìm hiểu tin tức liên quan tới Kỳ Phúc Cung, chỉ coi như một tin đồn dân gian tùy ý lưu truyền mà thôi.

Thế nhưng vừa rồi, Hồng Cúc có nói là vị kia ở Kỳ Phúc Cung lại mắc bệnh? ! Hóa ra ở Kỳ Phúc Cung thật sự có "nàng ta". Còn là người hay mắc bệnh sao? !

Nhìn bộ dạng này, Tư Đồ Cảnh Diễn nhất định rất quan tâm "nàng ta" đi? ! Bằng không thủ hạ của hắn sao lại lo lắng vậy chứ. Vậy còn Thẩm Thiển Mạch nàng thì sao? ! Coi là cái gì? !

"Chết tiệt!" Tư Đồ Cảnh Diễn chỉ cúi đầu nguyền rủa một tiếng, trong con ngươi thoáng hiện lên sự hoang mang và hổ thẹn.

"Cảnh Diễn." Thẩm Thiển Mạch có chút bối rối kéo tay của Tư Đồ Cảnh Diễn.

Cảnh Diễn, đừng đi. Lẽ nào trong lòng chàng, thật sự còn có một nữ tử khác sao? ! Ta mặc kệ đó là ân, là yêu, là tình, hoặc là trách nhiệm gì đó khác, ta cũng không thể chấp nhận a. Cảnh Diễn, chàng nên hiểu ta. Ngang ngược như ta, cố chấp như ta, yếu đuối như ta, làm sao có thể chịu được một nữ tử khác đây? !

Chàng không phải nói cả cuộc đời chỉ có đôi ta sao? ! Tư Đồ Cảnh Diễn. Không được đi.

"Thân thể hắn không chờ được nữa. Mạch Nhi, không phải như nàng nghĩ đâu, sau này ta sẽ giải thích cho nàng." Tư Đồ Cảnh Diễn nhìn cung nhân cách đó không xa, dường như có điều gì khó nói, nhìn thật sâu vào mắt Thẩm Thiển Mạch rồi vội vã đi.

Trong khoảnh khắc ấy, Thẩm Thiển Mạch chỉ cảm thấy nụ cười trên mặt từng chút một đổ vỡ. Nữ tử kia, thật sự quan trọng đến vậy sao. Tư Đồ Cảnh Diễn chưa bao giờ cự tuyệt bất cứ yêu cầu gì của nàng a. Ngay cả khi nàng muốn kinh thành Kỳ Nguyệt, hắn cũng chỉ cười nói được.

Thế nhưng hôm nay, hắn nói thân thể "nàng ta" không chờ được nữa. Ha ha, là nàng tùy hứng sao? Thân thể người ta thế nhưng không tốt đó. Bản thân nàng có gì mà so bì cơ chứ.

"Thiên Thiên, ta đi một lát sẽ về." Thẩm Thiển Mạch nhìn bóng dáng Tư Đồ Cảnh Diễn rời đi, trong lòng chợt thấy đau xót, cũng theo Tư Đồ Cảnh Diễn rời khỏi Như Mộng Hiên.

Nàng muốn xem, nữ tử chiếm vị trí quan trọng như vậy trong lòng Tư Đồ Cảnh Diễn rốt cuộc là người thế nào? ! Mà giữa bọn họ lại có ràng buộc như thế. Nàng đương nhiên tin tình yêu của Tư Đồ Cảnh Diễn với nàng, chỉ là, chỉ là nữ tử này, ở trong lòng hắn là địa vị ra sao.

Nàng vốn tưởng rằng, nàng mặc dù thương hắn, thế nhưng nếu hắn không tốt với nàng, nàng vẫn có thể tiêu sái ly khai, thế nhưng hôm nay sợ là sai rồi. Hắn đi gặp một nữ tử khác, nàng đã đau đến mức này, nếu thật sự phải rời xa hắn, cơn đau giống như bị nện vào tim ấy chắc nàng cũng không dám tưởng tượng.

Chẳng qua nàng không biết, dù đau như bị nện vào tim, vì hắn mà có một ngày, nàng cũng sẽ vui vẻ chịu đựng.

Một đường bám theo Tư Đồ Cảnh Diễn tới Kỳ Phúc Cung. Thấy Tư Đồ Cảnh Diễn vội vàng vào một gian phòng, Thẩm Thiển Mạch cảm thấy trong lòng đau xót.

Nàng biết hắn lâu vậy, cũng chưa từng thấy hắn hoảng loạn như thế, nữ tử này quan trọng đến mức vậy sao.

"Cảnh Hạo. Đệ sao rồi?" Giọng nói lo lắng của Tư Đồ Cảnh Diễn vang lên, Thẩm Thiển Mạch không khỏi giật mình, hắn nói là, Cảnh Hạo? !

Lẽ nào người ở trong phòng này không phải nữ tử, mà là Tư Đồ Cảnh Hạo? ! Thế nhưng, Tư Đồ Cảnh Hạo rõ ràng có phủ đệ của mình, làm sao lại ở trong cung.

Bất quá nghe đồn bên ngoài Tư Đồ Cảnh Hạo không thích xuất môn, thường ngày mọi người đều không thấy được vị mỹ nam tử này, có không ít người ái mộ tới chờ tận cửa, nhưng cho tới giờ chưa từng gặp mặt.

Hóa ra, Tư Đồ Cảnh Hạo vẫn một mực ở trong cung? !

Tự giễu cười một tiếng. Thẩm Thiển Mạch a Thẩm Thiển Mạch, từ lúc nào ngươi lại dễ nổi máu ghen vậy chứ. Nếu bị Tư Đồ Cảnh Diễn biết mình vì Lục đệ của hắn mà nổi máu ghen, còn không cười đến rụng răng sao? !

Chỉ có điều, nàng vẫn còn có chút tò mò về Tư Đồ Cảnh Hạo, dù sao cũng là mỹ nam tử đệ nhất Thiên Mạc a.

Vụng trộm nhìn vào trong phòng, chỉ liếc mắt một cái thôi mà cơ hồ nàng không dời mắt đi được.

Phải mô tả dung mạo như tranh vẽ của nam tử kia thế nào đây.

Không phải chưa từng thấy qua nam tử phong hoa tuyệt đại, Thượng Quan Cẩn, Thượng Quan Triệt, Ngôn Tu Linh, ai mà không phải công tử văn nhã? ! Thế nhưng so với nam tử này, quả thực chính là sông nhỏ so với biển rộng. Ngay cả nam tử tuyệt mỹ yêu nghiệt như Tư Đồ Cảnh Diễn cũng khó mà sánh với nam tử trước mắt này.

Không phải là chưa từng gặp qua nữ tử tuyệt mỹ vô song, Thẩm Thiển Tâm, Diêu Nhược Thấm, ai mà không phải mỹ nữ nhất đẳng đâu. Thế nhưng, nếu đặt cạnh nam tử này, chỉ sợ cảm thấy xấu hổ không gì sánh được a. Ngay cả bản thân mình, thấy được dung nhan như thế, cũng sẽ cảm thấy tự ti mặc cảm nữa là.

Mà càng để cho nàng rung động còn chưa phải là dung nhan tuyệt thế kia. Mà là đôi mắt cùng đôi môi hắn.

Một đôi mắt như hồ sâu trong vắt có thể thấy được đáy lòng người, nhưng lại hết lần này tới lần khác bao trùm một tầng sương mù, phảng phất như đau khổ đã tích tụ nhiều năm, mang theo sự tuyệt vọng dày đặc, khó có thể tản ra. Mà cặp môi hắn, chỉ hơi nhếch lên, mang theo nụ cười tái nhợt lại như suối trăng an lành.

Sự tuyệt vọng đau thương cùng sự yên tĩnh lạnh nhạt dung hợp hoàn mỹ trên người hắn.

Tư Đồ Cảnh Hạo, thật không hổ là mỹ nam tử đệ nhất Thiên Mạc, cũng đúng như lời Ngôn Tu Linh đã nói, nếu hắn là phận nữ nhi, bản thân mình cũng không thể với tới được a.

"Ư..." Nam tử như tranh vẽ trong phòng rên rỉ từng hồi, lông mày nhíu chặt lại với nhau, dường như đang phải chịu sự đau đớn như bị nện vào tim, Tư Đồ Cảnh Diễn đỡ người hắn dậy, giống như muốn vận công trị thương cho hắn, mà trong mắt Hồng Cúc mang theo sự không đành lòng cùng yêu thương dày đặc, lưu luyến không rời đi ra.

Thẩm Thiển Mạch đứng ở cửa, không có né tránh ánh mắt Hồng Cúc, Hồng Cúc cũng chỉ yên lặng quan sát Thẩm Thiển Mạch, cũng không có lên tiếng.

Thẩm Thiển Mạch trong lòng âm thầm tán thưởng, tiến thoái có chừng mực, chẳng trách lại được làm một trong tứ đại hộ pháp của Mị Huyết Lâu, tâm tư cùng năng lực của Hồng Cúc chỉ sợ càng ở trên Thanh Tùng a.

"Cô nương chắc hẳn là Hồng Cúc?" Thẩm Thiển Mạch nở nụ cười thản nhiên, đôi mắt trong suốt đen nhánh mang theo ba phần thưởng thức bảy phần tiếu ý.

Hồng Cúc hơi gật đầu hướng Thẩm Thiển Mạch, "Phu nhân, thuộc hạ đích thật là Hồng Cúc."

Miệng Thẩm Thiển Mạch bất tri bất giác cong lên tiếu ý. Phu nhân, đó là một cái tên hay đấy chứ. Xem ra tứ đại hộ pháp Mị Huyết Lâu đều đã biết thân phận nàng ?! Nàng vừa mới tới Thiên Mạc mà bọn họ đã biết rồi sao? ! Cảnh Diễn thật đúng là sốt ruột mà.

Bản thân mới vừa rồi lại còn suy nghĩ miên man, rõ là có lỗi với một tấm chân tình của Cảnh Diễn a. Thẩm Thiển Mạch hận không thể nện cho mình mấy cái.

Con ngươi trong veo nhìn về phía Hồng Cúc, một thân sa y hồng sắc tôn lên vẻ xinh đẹp của nàng, chỉ là trong mắt nàng ta lại hàm chứa lo âu và sốt ruột, mặc dù ngại vì cấp bậc lễ nghĩa nên vẫn cười với Thẩm Thiển Mạch, thế nhưng Thẩm Thiển Mạch lại thấy nàng ta thường không tự chủ nhìn vào trong phòng. Lúc này bên trong Tư Đồ Cảnh Diễn đã dùng nội lực hạ vải mành xuống, căn bản không thể thấy rõ được tình hình bên trong.

Nhướng mày cười nhạt, Thẩm Thiển Mạch thản nhiên hỏi, "Xem ra, ngươi rất quan tâm tới Tư Đồ Cảnh Hạo?"

"Phải. Ta yêu hắn." Câu trả lời kiên định mà không chút che giấu.

Trong con ngươi Thẩm Thiển Mạch thoáng hiện tia kinh ngạc. Sau đó thưởng thức cười một tiếng, yêu mà không mị, dám yêu dám hận, ngược lại là một nữ tử tốt. Chẳng qua nhìn tình hình trong phòng, chỉ sợ giai nhân có ý mà công tử vô tâm a.

"Lần đầu tiên gặp hắn, ta đã bị hắn thu hút sâu sắc. Biết rõ không nên sinh lòng yêu thương, những vẫn ái mộ. Chủ tử xuất hành tới Kỳ Nguyệt, phái ta bảo vệ hắn. Khi đó, trong lòng ta cảm thấy thật sự vui vẻ." Hồng Cúc nói xong, sắc mặt toát lên tia hạnh phúc, trong đôi mắt mông lùng phủ một tầng vui sướng, nàng ta tiếp tục nói, "Ở bên cạnh hắn thật sự rất hạnh phúc. Cho dù hắn không yêu ta, có thể nhìn hắn như vậy cũng là một loại hạnh phúc rồi."

Thẩm Thiển Mạch nghe xong lời mà Hồng Cúc nói, khẽ thở dài, thật là một nữ tử si tâm a, chẳng qua, nam tử phong hoa tuyệt đại như thế, trong mắt hắn ngập đầy tuyệt vọng, chỉ sợ, chỉ sợ là đã khóa chặt trái tim mình rồi. Khẽ lắc đầu, sâu kín hỏi, "VỪa rồi nghe ngươi hội báo với Cảnh Diễn, Tư Đồ Cảnh Hạo dường như mắc bệnh khó chữa? !"

"Bệnh khó chữa? !" Hồng Cúc cười khổ sở, trong mắt tràn đầy yêu thương, "Đó là độc dược a! Chí độc của thế gian, Âm Dương Tán."

Ba từ Âm Dương Tán khiến trong mắt Thẩm Thiển Mạch hiện lên sự kinh ngạc. Đây chính là chí độc của thế gian. Người trúng phải Âm Dương Tán, mỗi khi tới đêm trăng tròn sẽ phải chịu sự giày vò gấp hai lần của âm dương, lúc thì giống như ở trong hầm băng, lúc lại giống như liệt hỏa đang đốt cháy, đồng thời còn có cả nỗi đau vạn tiễn xuyên tâm, lúc này, nếu không có nội lực cường đại chấn trụ chân khí tán loạn trong cơ thể, vậy thì sau khi độc tính phát tác xong thì kinh mạch sẽ nghịch lưu mà chết.

Hơn nữa loại độc dược âm ngoan này còn có thể khiến nam nhân không giống nam nhân, nữ nhân không giống nữ nhân, cũng chính là nói âm dương đảo lộn, tức là nữ tử sẽ thô cuồng như nam nhân, mà nam tử sẽ nhu nhược như nữ nử, đồng thời còn đánh mất công năng sinh dục.

Điều đáng sợ nhất là chất độc này, là độc dược duy nhất trên thế gian không có giải dược.

Tư Đồ Cảnh Hạo vậy mà lại trúng phải kỳ độc như thế, mà dưới sự đáng sợ của độc được, hắn vậy mà sống lâu được đến vậy, Thẩm Thiển Mạch bắt đầu minh bạch được sự tuyệt vọng bi thương trong mắt Tư Đồ Cảnh Hạo.

Nhưng mà, Tư Đồ Cảnh Diễn vì sao lại quan tâm tới Tư Đồ Cảnh Hạo như thế, lẽ nào độc này lại có quan hệ gì với hắn sao? !

"Độc này có quan hệ gì tới Cảnh Diễn ư? !" Thẩm Thiển Mạch nhíu mày hỏi, xem bộ dạng Tư Đồ Cảnh Diễn, dường như là nợ Tư Đồ Cảnh Hạo gì đó, lẽ nào là độc này? !

"Độc này là do mẫu phi của Cảnh Hạo ban đầu muốn đầu độc chủ tử, thế nhưng, thế nhưng Cảnh Hạo lại cứu chủ tử, giành lấy uống độc dược!" Hồng Cúc dường như không đành lòng nói tiếp, ngữ điệu cũng có chút bất ổn, thậm chí còn có phần nức nở, cơ hồ sắp rơi lệ.

Giành trước uống độc dược. Thẩm Thiển Mạch chấn động trong lòng. Trong hoàng thất lại có người có tâm tư tinh thuần vậy sao. Hèn chi, hèn chi khi hắn cười lại tĩnh lặng như vậy, khiến nàng nhìn mà thấy thoải mái, hóa ra hắn lại có một trái tim tinh khiết a.

"Chẳng trách Cảnh Diễn lại quan tâm tới hắn như thế." Thẩm Thiển Mạch nói thật nhỏ, do dự một chút vẫn lên tiếng hỏi, "Thứ cho ta mạo muội, Âm Dương Tán này, trong người chính là sống không bằng chết, hắn vì sao, vì sao..."

Bốn chữ tham sống sợ chết vẫn không nói ra được. Bốn chữ này có lẽ sẽ làm bẩn nam tử tựa trích tiên kia a.

"Hắn làm vậy là vì không muốn chủ tử áy náy. Hắn biết chủ tử vẫn cảm thấy nợ hắn, nếu hắn chết rồi, chủ tử sẽ không còn cơ hội bồi thường nữa." Hồng Cúc khẽ thở dài, Tư Đồ Cảnh Hạo thuần túy đến mức ngu ngốc, không phải sao. Thế nhưng, chính cái ngu ngốc cùng chấp nhất này mới khiến nàng không thể tự kiềm chế mà thích hắn a.

Trong lòng Thẩm Thiển Mạch cũng hơi xúc động. Có người huynh đệ như vậy, thực sự là may mắn của Tư Đồ Cảnh Diễn. Nghĩ tới đây cũng thở dài, nói, "Cảnh Diễn thật sự may mắn."

"Phu nhân." Hồng Cúc nhìn Thẩm Thiển Mạch thật lòng nói, "Chủ tử có nỗi khổ trong lòng, chưa bao giờ nói với chúng ta, nhưng chúng ta đều biết, trong lòng chủ tử có những điều không thể chịu được. Phu nhân, chủ tử rất khó đặt một người vào trái tim mình, thế nhưng một khi đã có người đi vào, chính là cả đời này. Hồng Cúc thỉnh cầu phu nhân, đừng để chủ tử bị tổn thương."

"Cả đời này ta nhất định không phụ chàng." Trong mắt Thẩm Thiển Mạch như có ánh sáng lấp lánh phát ra, ánh dương chiếu trên người khiến nàng như một vị thiên tiên, một câu nói này, cũng không vang dội, nhưng khi Hồng Cúc nghe vào lại có thể rõ ràng được trọng lượng của câu nói ấy.

Chủ tử không có yêu lầm người. Nữ tử phong hoa tuyệt đại như này, dù là một câu thản nhiên nhưng lại kiên định khắc cốt ghi xương.

Đứng cùng Hồng Cúc ở bên ngoài cũng sắp được nửa canh giờ, Thẩm Thiển Mạch nghe được trong phòng dường như đã kêt thúc. Hồng Cúc vội đẩy cửa vào, mà Thẩm Thiển Mạch cũng không tị hiềm đi vào theo.

Tư Đồ Cảnh Hạo nằm trên giường, đôi lông mi dài khép lại, cả khuôn mặt trắng bệch phờ phạc, trên môi cũng không có chút huyết sắc, Hồng Cúc đau lòng nhìn hắn, giơ tay ra muốn xoa nhẹ lên gương mặt hắn nhưng vẫn run rẩy thu về.

"Hồng Cúc. Cảnh Hạo đành phiền ngươi tiếp tục chăm sóc." Tư Đồ Cảnh Diễn nhìn Hồng Cúc, khẽ thở dài, tâm tư của Hồng Cúc hắn không phải là không rõ, chỉ tiếc trái tim của Cảnh Hạo mặc dù vẫn tinh khiết nhưng cũng đã đóng chặt lại rồi.

"Chàng sao rồi, sắc mặt không tốt lắm." Thẩm Thiển Mạch nhìn khuôn mặt tái nhợt của Tư Đồ Cảnh Diễn, đau lòng một hồi, muốn áp chế độc tính của Âm Dương Tán, đích thực cần phải tiêu hao không ít chân khí, chẳng trách Tư Đồ Cảnh Diễn mặt mũi trắng bệch.

"Ta không sao." Tư Đồ Cảnh Diễn vẫn cười tà mị, tay xoa nhẹ gương mặt Thẩm Thiển Mạch, thay nàng vén những sợi tóc tán lạc lên.

"Âm Dương Tán mỗi khi trăng tròn sẽ phát tác. Trong khoảng thời gian chàng ở Kỳ Nguyệt, hắn..." Thẩm Thiển Mạch nhìn Tư Đồ Cảnh Hạo trên giường hỏi.

"Tự có Hồng Cúc với Hồng Mai liên thủ áp chế cho đệ ấy. Chỉ là nội lực các nàng không thuần thúy, Cảnh Hạo cũng phải chịu nhiều thống khổ, bởi vậy, vẫn là ta tới mới được." Tư Đồ Cảnh Diễn nhìn Tư Đồ Cảnh Hạo, trong mắt lộ ra sự ôn nhu hiếm thấy, đó là sự dịu dàng khi nhìn huynh đệ của mình.

"Âm Dương Tán kỳ thực cũng không phải thật sự khó giải." Thẩm Thiển Mạch lên tiếng, Âm Dương Tán được xưng là độc dược duy nhất trên thế gian khó giải, nhưng cũng không phải là không có giải dược.

"Cái gì? !" Hồng Cúc nghe được lời Thẩm Thiển Mạch nói, lập tức ngạc nhiên nhìn Thẩm Thiển Mạch, trong mắt ngập tràn sự trông đợi. Ban đầu nàng tưởng rằng Tư Đồ Cảnh Hạo hẳn phải chết không thể nghi ngờ, không nghĩ tới là Âm Dương Tán vậy mà cũng có giải dược?

Thẩm Thiển Mạch không đành lòng nhìn ánh sáng trong mắt Hồng Cúc, cũng không đành lòng nhìn sự mừng rỡ cực lực khắc chế trong mắt Tư Đồ Cảnh Diễn, càng không đành lòng nhìn người phờ phạc trên giường kia.

"Âm Dương Tán, chính là băng với lửa, muốn giải trừ băng hỏa chi độc, nhất định phải phối hợp Băng Sơn Tuyết Liên với Thiên Niên Hỏa Quả." Thẩm Thiển Mạch chậm rãi nói.

Băng Sơn Tuyết Liên cùng với Thiên Niên Hỏa Quả đều là thánh dược cực kỳ hiếm thấy. Chỉ sợ ngàn vàng khó cầu, thánh dược khó tìm a! Băng Sơn Tuyết Liên ngược lại còn đỡ, mặc dù sinh trưởng ở Cực Hàn Tuyết Địa (nơi lạnh nhất) thế nhưng cũng không phải là không tìm được, Ma cung cũng có mấy cọng.

Phiền toái ở đây là Thiên Niên Hỏa Quả, nghe đâu Thiên Niên Hỏa Quả nghìn năm mới kết được một quả, với lại chỉ có thể tìm được trên Hỏa Đảo.

Mà Hỏa Đảo càng là địa phương mà người giang hồ không dám đặt chân tới. Nghe đồn trên Hỏa Đảo có rất nhiều độc trùng và thú dữ, cơ quan giăng đầy, lại còn có cao thủ võ lâm vô cùng lợi hại trấn giữ, người đi vào đều chết.

Đương nhiên, chuyện về Hỏa Đảo đều là nghe đồn, thế nhưng hung hiểm của Hỏa Đảo cũng không phải là giả. Những năm gần đây, người tới Hỏa Đảo cũng không ít, nhưng đều là có đi mà không có về, trước đừng nói tới có thể an toàn tiến nhập Hỏa Đảo hay không, cho dù vào được, cũng chưa chắc tìm được Hỏa Quả a.

Dù cho thật sự bù được hai vị thuốc, nếu muốn trị tận gốc Âm Dương chi độc, cũng còn cần một thứ khác nữa. Mà thứ khác kia cũng không có đơn giản.

Hết chương 12

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.