“Các ngươi nguyện ý đi theo ta, thì nói cho sênh ca, còn không muốn thì mau giải tán đi. Người nhà của các ngươi ta đã đưa toàn bộ về rồi.” Thẩm Thiển Mạch lạnh nhạt nhìn thoáng qua đám thủ vệ không chịu tản đi, hời hợt nói một câu, Thượng Quan Cẩn phủ đệ liền rời đi.
Muốn tiêu diệt Kỳ Nguyệt. Tất cả mọi thứ, rốt cuộc đều đã kết thúc. Vậy mà trong lòng lại có chút mệt mỏi, mệt mỏi? Đây là cảm giác nhiều năm chưa từng có. Nàng vẫn cho rằng lòng mình đã đủ kiên cường rồi, nhưng kì thực, hóa ra nàng không lì lợm.
“Mạch Nhi, nàng đi nhanh quá, ta đuổi không kịp.” Tư Đồ Cảnh Diễn đi theo Thẩm Thiển Mạch trở lại khách điếm, không có ý đuổi theo, không phải là đuổi theo không kịp, mà là không muốn đuổi theo.
Hắn hiểu Thẩm Thiển Mạch nhất định là muốn một mình suy nghĩ một chút, cho nên suốt đoạn đường, Tư Đồ Cảnh Diễn chỉ yên lặng ở sau lưng Thẩm Thiển Mạch, không nói lời nào, đến khách điếm, Tư Đồ Cảnh Diễn thấy nét mặt Thẩm Thiển Mạch dần dần nhu hòa, mới mở miệng giả vờ oán trách nói.
Thẩm Thiển Mạch nghe lời nói của Tư Đồ Cảnh Diễn, hơi nhíu mày, đôi mắt đen nhánh chăm chú nhìn Tư Đồ Cảnh Diễn chằm chằm, qua hồi lâu mới nở nụ cười như mặt trời mới mọc buổi sớm làm rung động lòng người, mang theo vài phần yêu mị cùng khí phách nói. “Cảnh Diễn không phải nói muốn lấy thiếp làm hậu ư, tại sao lại không đuổi kịp?”
“Ý nàng là, nguyện ý theo ta về Thiên Mạc?!” Tư Đồ Cảnh Diễn nhíu mày, trong mắt đã hiện lên một tia vui mừng, bước một bước tới gần Thẩm Thiển Mạch, nhẹ nhàng đặt tay lên vai nàng, sương mù che đi con ngươi giờ đã lộ ra cảm xúc rõ ràng.
Thẩm Thiển Mạch nở nụ cười nhẹ, trong mắt thoáng qua một tia giảo hoạt, sâu xa nói. “Không phải chàng nói lấy Mị Huyết Lâu làm sính lễ đó sao?”
“Nếu Mạch Nhi nguyện ý gả cho ta, Mị Huyết Lâu kia, tùy ý nàng thưởng thức.” Trong mắt Tư Đồ Cảnh Diễn mang theo cưng chiều nồng đậm, giọng điệu lại có khí phách giang sơn.
“Cảnh Diễn! Thiển Mạch tỷ tỷ!” Ngoài cửa bất ngờ vang lên một giọng nói tinh nghịch không đúng lúc, thanh âm trong suốt ngây thơ chất phác vốn có.
“Ngôn Tu Linh.”
“Tu công tử.”
Thẩm Thiển Mạch và Tư Đồ Cảnh Diễn đồng thanh lên tiếng, có điều giọng nói lại hoàn toàn bất đồng.Giọng nói của Từ Đồ Cảnh Diễn mang ba phần tức giận bảy phần bất đắc dĩ, còn giọng nói của Thẩm Thiển Mạch dịu dàng xen lẫn đùa giỡn.
“Cảnh Diễn, cái người này thật là hung dữ, chỉ có Thiển Mạch tỷ tỷ là dịu dàng.” Ngôn Tu Linh không chút khách khí, đi thẳng vào nhà ngồi xuống, vẻ mặt oán trách liếc Tư Đồ Cảnh Diễn một cái, sau đó làm bộ muốn kéo tay Thẩm Thiển Mạch.
Tư Đồ Cảnh Diễn lách mình chắn trước người Thẩm Thiển Mạch, trong mắt mang theo vài phần cảnh cáo, Ngôn Tu Linh hậm hực thu tay về, bộ dạng không biết làm thế nào, mà con ngươi lại lướt qua một tia giảo hoạt sâu xa.
Tia giảo hoạt này không thể thoát khỏi ánh mắt của Thẩm Thiển Mạch, trong lòng nàng không khỏi nâng lên một nụ cười đùa giỡn, xem ra cuộc sống sau này sẽ rất thú vị đây. Người như Tư Đồ Cảnh Diễn, lại không thể làm gì Ngôn Tu Linh.
“Ngôn Tu Linh, ngươi thật sự là càng ngày càng . . . .”
“Đáng đánh đòn.” Tư Đồ Cảnh Diễn vẫn chưa nói xong, Ngôn Tu Linh duỗi cái lưng mệt mỏi, lười biếng nói, sau đó ngước mắt lên chẳng hề để ý Tư Đồ Cảnh Diễn.
Tư Đồ Cảnh Diễn thấy chiêu này hoàn toàn không còn tác dụng, bỏ qua “uy hiếp” Ngôn Tu Linh, tiếp theo hắn lạnh lùng nhìn Ngôn Tu Linh, hỏi, “Tìm ta có chuyện gì, biên cương tiểu quốc có gì khác thường?”
“Ngược lại đầu óc rất linh hoạt.” Khóe miệng Ngôn Tu Linh treo lên ý bất cần đời, trong lúc vui vẻ lại bộc lộ tà khí cùng ngây thơ vô hại trong ánh mắt tạo thành sự chênh lệch rất rõ ràng, tuy nhiên lại không khiến người ta cảm thấy đột ngột.
“Nếu không ngươi còn có thể có chuyện gì.” Tư Đồ Cảnh Diễn trút giận quá lỗ mũi, khoanh tay đứng trước mặt Ngôn Tu Linh, làm như vô cùng hiểu rõ Ngôn Tu Linh.
Thẩm Thiển Mạch chợt nở nụ cười, có chút hứng thú nhìn hai người, hỏi, “Hai vị đang đàm luận thế cuộc thiên hạ? Không ngại cho Thiển Mạch nghe một chút chứ?”
“Thiển Mạch tỷ tỷ thông minh như vậy, chắc chắn vừa nghe đã hiểu.” Ngôn Tu Linh nhìn Thẩm Thiển Mạch, con ngươi thoáng qua một tia hài hước, cố ý nở nụ cười ngây thơ, liếc nhìn Tư Đồ Cảnh Diễn một cái, thấy nét mặt Tư Đồ Cảnh Diễn vẫn trầm ổn, tà mị tươi cười, Ngôn Tu Linh thu hồi nụ cười, nhanh như vậy đã bị Tư Đồ Cảnh Diễn nhìn thấu mánh khóe của hắn, thật không dễ chơi.
“Mấy năm gần đây Lê Quốc lại càng ngày càng hưng thịnh rồi sao?” Ngôn Tu Linh tiếp tục nói, giờ phút này trong mắt hắn không còn ngụy trang vẻ ngây thơ, chỉ có một mảnh đen tĩnh mịch, dường như sâu không thấy đáy, không cẩn thận là mất mạng.
Nét mặt Tư Đồ Cảnh Diễn không lộ vẻ kinh ngạc, chỉ là ý cười tà mị, con ngươi thâm trầm như biển xẹt qua một tia sáng, khẽ cười nói. “Lê Quốc thật sự có thế hùng mạnh, chỉ tiếc là, Lê vương đã già, sợ rằng không còn sống được bao lâu nữa, thái tử thì tàn bạo, các hoàng tử không phục, Lê vương chết, Lê Quốc tất loạn. Đợi khi chúng ta gỡ Kỳ Nguyệt xuống, tự nhiên Lê Quốc cũng trở thành vật nằm trong tay.”
“Không tệ.” Ngôn Tu Linh tán đồng nói, trong mắt là dã tâm giành thiên hạ, “Có điều mặc dù Kỳ Nguyệt đã mất đi người tâm phúc, nhưng dù sao cũng là đại quốc đã tồn tại ngàn năm, chỉ sợ không thể dễ dàng gỡ xuống như vậy.”
“Điều này ta đã có dự tính.” Tư Đồ Cảnh Diễn vẫn cười tự tin, con ngươi đen nhánh lộ ra một tia chắc chắn, nếu như ngươi thấy ánh sáng trong đôi mắt như vậy, bất luận là lời nói hoang đường như thế nào, ngươi cũng sẽ kiên định tin tưởng, bởi vì trong con ngươi ấy như có một loại sức quyến rũ, bảo ngươi không thể không tin.
Thẩm Thiển Mạch nhìn Tư Đồ Cảnh Diễn rồi lại nhìn Ngôn Tu Linh, con ngươi xinh đẹp chuyển động, nhếch miệng nở nụ cười yếu ớt, mang theo vài phần hài hước nhìn về phía hai người. “Ta vẫn rất hiếu kì, sau khi bắt Kỳ Nguyệt cùng các tiểu quốc khác, hai người các ngươi sẽ làm gì bây giờ? Chia đều thiên hạ?”
Con ngươi đen nhánh của nàng nâng lên một tầng sương mù nhàn nhạt, Thẩm Thiển Mạch khẽ cười nhìn hai người. Chia đều thiên hạ sao?! Có lẽ đối với người khác mà nói, điều đó có thể, nhưng đối với Tư Đồ Cảnh Diễn mà nói, đó là không thể nào.
Hắn là một nam tử ngông cuồng không kiềm chế được, thế nào lại cho phép người khác chia sẻ thiên hạ với hắn. Đó là nàng, cho nên hắn mới nguyện ý cùng hưởng, nhưng cũng chỉ là hắn yêu nàng, hoặc là nói, bởi vì hôm nay, chính là hắn đưa cho nàng, trong lòng hắn, những thứ kia vẫn là của hắn.
“Đến lúc đó, dựa vào bản lĩnh của chính mình.” Gần như cùng thời khắc đó, hai giọng nói cùng lên tiếng.
Tư Đồ Cảnh Diễn và Ngôn Tu Linh nhìn đối phương một chút, trong mắt cũng thoáng qua một tia sáng chói, tương giao của hai người rất sâu đậm, biết rõ đối phương cũng giống như mình, tuyệt đối không thể nào dễ dàng chắp tay nhường thiên hạ được, nhưng nếu là đánh nhau, không tránh được phải hao tổn rất nhiều lực lượng, chi bằng hợp tác trước, mặt khác tiêu diệt toàn bộ lực lượng đối phương, đến lúc đó quang minh chính đại tranh giành thiên hạ, chẳng phải nhanh hơn sao.
“Hai vị chuẩn bị cầm Kỳ Nguyệt thế nào đây?” Đáp án của Thẩm Thiển Mạch tuyệt không ngoài ý muốn bọn hắn, nàng nghiêng đầu, giống như vô tình hỏi.
“Kỳ Nguyệt, dĩ nhiên là phải diệt rồi.” Tư Đồ Cảnh Diễn vẫn nở nụ cười tà mị, chỉ là trong mắt hắn không có nửa phần ý cười, Thẩm Thiển Mạch chỉ có thể nhìn thấy trong mắt hắn một loại dã tâm vương giả.
Kỳ Nguyệt Quốc, đối với nàng mà nói, là nơi đã nuôi dưỡng nàng. Có điều, nếu nói người nhà cũng phản bội nàng, bị nàng diệt trừ từng người một. Cái gọi là quốc gia ấy, nàng cũng ngầm đồng ý, từng bước từng bước đi về phía diệt vong.
Nàng vốn là người máu lạnh vô tình như vậy. Cùng tương quan với nàng, nàng có thể thề sống chết tương trợ, không có quan hệ gì với nàng, nàng thờ ơ. Có điều, lần này, không phải là mấy tính mạng, cũng không phải hơn mấy chục, mấy trăm tính mạng, mà là tính mạng vài chục vạn dân chúng của Kỳ Nguyệt Quốc.
Tư Đồ Cảnh Diễn đã từng cam kết với nàng sẽ bỏ qua cho dân chúng của Kỳ Nguyệt. Nàng tin tưởng Tư Đồ Cảnh Diễn có thể làm được, chỉ là người của Đô thành, lại không thuộc hàng ngũ dân chúng. Nhiều quan viên như vậy, nhiều hoàng thân quốc thích như vậy, nếu giữ lại, thì đó chính là dư nghiệt, thử hỏi làm sao Tư Đồ Cảnh Diễn giữ lại dư nghiệt được?!
Nếu muốn giết, vật thì liên lụy người thân của bọn họ, cần phải giết sạch rồi, nếu không, chính là nhổ cỏ không tận gốc. Nhưng là, nếu thật làm như vậy, chỉ sợ cả Đô thành lại nổi lên một hồi gió tanh mưa máu.
“Thiếp muốn Đô thành Kỳ Nguyệt.” Thẩm Thiển Mạch lười mở miệng, con ngươi không nhìn về Tư Đồ Cảnh Diễn, giống như chỉ thuận miệng nói ra.
Mà trong lòng nàng lại có mấy phần thấp thỏm. Ý đồ của nàng muốn Đô thành Kỳ Nguyệt, dĩ nhiên là muốn bảo vệ tính mạng những người dân vô tội kia, với trí thông minh của Tư Đồ Cảnh Diễn, sẽ không thể không nhìn thấu ý của nàng.
Nhưng là, giữ lại nhưng người dân vô tội kia, thì đồng nghĩa với việc để lại hậu họa, Tư Đồ Cảnh Diễn thật sự sẽ để cho mối họa này tồn tại như vậy sao.
Nếu hắn cự tuyệt, nàng nên làm thế nào đây? Cãi nhau với hắn, sử dụng tất cả lực lượng đi ngăn cản? Nàng, thật sự sẽ vì những người đó mà đối đầu với hắn?! Không, nàng sẽ không làm như vậy, bởi vì nàng luôn luôn là một người ích kỉ, nàng tuyệt đối sẽ không vì những người không liên quan làm tổn thương người nàng yêu.
Nhưng mà, nếu thật như vậy, nàng sẽ khó chịu, sẽ áy náy. Dù sao, những người dân đều vô tội. Dù sao cũng là vì nàng báo thù, mới khiến Kỳ Nguyệt đi tới tình trạng ngày hôm nay.
“Được.”
Giống như trải qua một thời gian dài như cả thế kỷ, rốt cuộc Thẩm Thiển Mạch cũng nghe được câu trả lời của Tư Đồ Cảnh Diễn. Chỉ có một chữ, được. Chỉ là một chữ này, lại bao hàm bao nhiêu cưng chiều và bao bung, bao nhiêu tin tưởng cùng yêu say đắm.
Thẩm Thiển Mạch vừa ngước mắt đã nhìn thấy con ngươi cưng chiều của Tư Đồ Cảnh Diễn, con ngươi dịu dàng như nước, giống như mở ra tấm lưới vô hình, từng chút từng chút đem lòng nàng nhốt vào trong lưới.
Tư Đồ Cảnh Diễn, cả đời này, thiếp không có cách nào rời bỏ chàng rồi.
Trong phút chốc Thẩm Thiển Mạch cùng Tư Đồ Cảnh Diễn nhìn thẳng vào mắt nhau, trong mắt Ngôn Tu Linh thoáng qua một tia sáng khác thường.
Tư Đồ Cảnh Diễn lại vì Thẩm Thiển Mạch làm được như thế. Vẫn cho là Tư Đồ Cảnh Diễn có Thẩm Thiển Mạch trợ giúp, tất nhiên như hổ thêm cánh, nhưng mà xem ra hiện giờ, hình như không phải như vậy.
Một người khi nảy sinh tình yêu, chính là có nhược điểm. Hôm nay Tư Đồ Cảnh Diễn có thể vì không đành lòng nhìn Thẩm Thiển Mạch khổ sở mà giữ lại dư nghiệt, như vậy ngày sau, sẽ vì nàng mà gặp nhiều nhược điểm hơn nữa. Mà chút nhược điểm đối với người bình thường mà nói, có thể không là gì, nhưng đối với một vị vua muốn tranh giành thiên hạ mà nói, đó là đại kỵ.
Trận tranh tranh giành giành này, ta sẽ không nhường. Cảnh Diễn, cho dù ngươi là bạn tốt tri kỷ của ta, ta cũng sẽ không đem tặng thiên hạ cho ngươi. Cho nên, nếu ngươi đã lựa chọn toàn tâm toàn ý yêu một người, vậy, thiên hạ này, có lẽ ngươi với không tới rồi.
Phải biết rằng, không muốn tiếp tục cô độc nữa, thì không có khả năng ngồi vững trên vị trí tối cao cô độc này lần nữa đâu.
Thiên Tuyệt Lâu. Tửu lâu đệ nhất kinh thành, cùng ông chủ Thiên Khuyết Lâu, là cùng một người, chỉ là không ai biết người ông chủ đứng sau đệ nhất tửu lâu và khách điếm này, là ai.
Bên trong một gian phòng thượng hạng của Thiên Tuyệt Lâu, một bàn rượu và thức ăn, món ăn mê người, mùi rượu ngọt ngào thuần khiết, có điều người xung quanh bàn tiệc này, hình như không có khẩu vị gì, món ngon rượu ngon trước mắt như vậy, gần như không hề nhúc nhích.
“Thiên mạc cùng Lâm vị quân đội đang trên đường tiến quân, giống như được thần linh phù trợ, đã đánh đến biên cương rồi!” Một viên quan cao tuổi mạc áo vàng khẽ thở dài một hơi, con ngươi già nua có chút vẩn đục, tràn đầy lo lắng.
“Thái tử mất tích, hoàng thượng lâm bệnh qua đời, hoàng hậu chết bất đắc kì tử, cả Tam hoàng tử, Bát hoàng tử, Thừa Tướng, đại tướng quân cũng chết rất kỳ lạ, ta chỉ sợ khí số của Kỳ Nguyệt thật sự đã hết!” Viên quan áo đen đối diện viên quan viên quan áo vàng khe khẽ thở dài, bộ dạng cam chịu số phận.
“Thôi. Ta xem Thiên mạc cùng Lâm vị quân đội đang trên đường tiến quân, đãi ngộ dân chúng có thừa, hẳn là sẽ không làm tổn thương chúng ta, chi bằng chúng ta đầu hàng đi.” Một ánh mắt thỉnh cầu hình tam giác, khóe miệng viên quan nghiêng nghiêng, vẻ mặt khiếp đảm nói.
Thẩm Thiển Mạch ở ngoài cửa nghe đến đó, khóe miệng không khỏi nâng lên một nụ cười lạnh.
Đây là rường cột nước nhà của Kỳ Nguyệt?! Khó trách Kỳ Nguyệt muốn tiêu diệt! Nếu không phải vì dân chúng cả thành, nàng thấy những người này thật không đáng cứu.
“Hừ! Các ngươi đều cho rằng hoàng tộc Kỳ Nguyệt thật sự đều đã chết một cách kì lạ ư?! Cùng lắm là bọn họ muốn diễn trò! Các ngươi cho rằng Thiên mạc cùng đám người Lâm vị sẽ dễ dàng tha cho chúng ta sao?! Không có chuyện ấy đâu!” Trong đột nhiên truyền đến một giọng nói lạnh lùng, nói năng rất có khí phách, khiến cho đám quan viên nhất thời nghẹn lời.
Lông mi Thẩm Thiển Mạch hơi nâng lên, nhìn xuyên qua khe hở ở cửa sổ thấy được vị quan viên vừa nói những lời này, chính là Thượng thư đương nhiệm, Thôi Phổ.
Thôi Phổ, nàng cũng từng nghe nói qua, là một vị quan viên trẻ tuổi rất có tài, chỉ là lúc đó nàng không chú ý, thật không ngờ, lại là nhân vật này.
“Vậy ý ngươi là gì?” Rốt cuộc cũng có một viên quan phá vỡ sự yên lặng, sợ hãi hỏi. Những viên quan này đều là rường cột nước nhà, lần này bí mật hội tụ, nói là suy tính cho Kỳ Nguyệt, kì thật đều là vì an nguy của chính mình thôi.
Thôi Phổ nhìn mọi người, con ngươi hiện lên một tia khác thường, mang theo vài phần kiêu căng nói, “Theo sự hiểu biết của ta về tác phong của hoàng đế Thiên mạc, hắn tuyệt đối không giữ lại chúng ta làm tù binh đâu!”
Vừa nói xong, sắc mặt mọi người đều thay đổi, vẻ mặt này hoàn toàn khác bộ dạng lo lắng vừa rồi, trong đôi mắt nảy ra sự sợ hãi cùng lo lắng nghiêm trọng.
“Vậy phải làm sao bây giờ?!”
“Đúng vậy đúng vậy! Ta trên có mẹ già, dưới có con nhỏ, ta không thể chết được!”
Trong phòng giống như nổ oanh lên, Thẩm Thiển Mạch hơi nhíu chân mày, bàn tay thon dài như ngọc vươn ra, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa phòng, giọng nói réo rắt không cao không thấp truyền vào trong phòng, “Bản cung chủ có cách bảo vệ các ngươi không chết.”
Cửa phòng vừa mở ra, ánh nắng bên ngoài chiếu vào trong, những người trong nhà cảm thấy ánh mặt trời có chút chói mắt, ánh mắt đã hơi nheo lại, nhìn về phía người vừa nói.
Cái nhìn kia lại khiến cho mọi người ngây dại. Nam tử đứng trước cửa, toàn thân áo trắng như tuyết, không vương một hạt bụi, lẳng lặng đứng quay lưng ở phía ánh mặt trời chói sáng, ánh mặt trời giống như ánh sáng hắn độc hữu. Sợi tóc hắn đen như mực được buộc cao lên, xem ra rất nhanh nhẹn hoạt bát, lại có một phong vị khác.
Bởi vì híp mắt nên những người trong nhà không nhìn rõ diện mạo của nam tử kia, chỉ cảm thấy khí chất hắn cao quý thanh nhã như vậy, thậm chí bọn họ quên mở miệng chất vấn nam tử kia nghe kén cuộc nói chuyện của họ từ khi nào, vì sao lại xông vào phòng.
Bàn tay trắng nõn của nam tử kia khẽ giơ lên, cửa liền được đóng lại, mãi đến khi nam tử kia đi đến trước mặt quan viên, bọn họ mới nhìn rõ diện mạo nam tử này.
Ngũ quan tuyệt mỹ đến không thể bắt bẻ, mà thứ làm cho người ta không thể dời tầm mắt, đó chinh là con ngươi của hắn, đen nhánh, giống như hồ nước không thấy đáy, khiến ngươi bất tri bất giác bị hấp dẫn.
“Các vị đại nhân, chắc đã hiểu Mặc Trì nói gì rồi chứ?” Thẩm Thiển Mạch lại đưa mắt nhìn mọi người vẫn đang thất thần, khóe miệng nâng lên khẽ hạ xuống ý cười, thản nhiên nói.
Đám quan viên lúc này mới kịp phản ứng, có chút kinh ngạc nhìn Thẩm Thiển Mạch.
Nam tử trước mắt đúng là thanh việt vô song, đây chính là người mà giang hồ đồn đại là vừa nghe danh đã sợ mất mật, Ma Cung cung chủ Mặc Trì?
Ánh mắt Thổi Phổ cũng hiện lên một tia kinh dị, đây là Ma Cung cung chủ sao? Tuổi còn quá trẻ, lại còn rất. . . . . Đẹp.
“Cung chủ dựa vào cái gì mà nói có thể bảo vệ chúng ta không chết?!” Giọng Thôi Phổ lạnh lùng kiêu ngạo van lên, con ngươi mang theo vài phần nghi ngờ, “Ma cung tuy thần bí mà cường đại, hiện giờ đúng là đối thủ của hai cường quốc đệ nhất Thiên mạc cùng Lâm vị.”
Thôi Phổ vừa dứt lời, đám quan viên nhao nhao ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, tựa hồ cũng đang hoài nghi Ma Cung có thật như vậy hay không.
Lông mi Thẩm Thiển Mạch khẽ chớp, con ngươi đen tuyền nhàn nhạt nhìn về phía Thôi Phổ, không mặn không nhạt nói, “Nếu các ngươi không muốn hợp tác, cản cung cũng không cưỡng cầu, dù sao, bản cung chủ cũng không phải không thể cứu các ngươi.”
Thôi Phổ bị Thẩm Thiển Mạch nhàn nhạt khẽ liếc mắt một cái, nhìn xem chấn đọng trong lòng. Thôi Phổ hắn từ nhỏ đã thông minh hơn người, cùng lắm chỉ mới hơn hai mươi tuổi, đã thăng tiến lên chức Thượng thư chỉ đứng sau Thừa tướng cùng Đại tướng quân, hắn vẫn cực kì kiêu ngạo, vậy mà vừa rồi Ma Cung cung chủ nhàn nhạt liếc mắt một cái, hắn bỗng dưng sinh ra ý sợ hãi.
Rõ ràng là nam nhân thanh nhã như thế, mà toàn thân lại tỏa ra khí thế rất sắc bén. Rõ ràng là nhìn gần gũi ôn hòa, mà lại có một cỗ khí thế xa cách không thể lại gần.
“Chúng ta nguyện ý hợp tác, nguyện ý hợp tác!”
Bọn quan viên không phải kẻ ngốc, tư nhiên hiểu ra thế cục hiện giờ. Nếu hợp tác với Ma Cung cung chủ, như thế bọn hắn còn có một cơ hội sống sót, nếu bất hòa không hợp tác với Ma Cung cung chủ, bọn hắn tuyệt đối không còn cơ hội sống sót, dưới tình huống này thì đương nhiên là hợp tác rồi.
Sắc mặt Thẩm Thiển Mạch không hề biến đổi, những đáp án của bọn họ đối với nàng căn bản không quan trọng, chỉ là nàng nhất thời nổi hứng mới nguyện ý cứu tính mạng của bọn họ thôi.
Con ngươi nàng nhàn nhạt liếc Thôi Phổ, chỉ có hắn không nói gì.
Thôi Phổ thấy Thẩm Thiển Mạch nhìn thẳng vào mắt mình, trong nháy mắt liền cảm thấy không che giấu được gì, giống như một đôi con ngươi đen tuyền ấy có thể bao quát toàn bộ, nhìn thấu tất cả.
“Ngươi có thể bảo vệ được toàn bộ kinh thành Kỳ Nguyệt thật sao?” Thật lâu sau, rốt cuộc Thôi Phổ cũng mở miệng hỏi.
Không biết vì cái gì, rõ ràng cảm thấy căn bản là không có khả năng sống sót, lại vì đôi mắt của nam tử xa lạ này mà đặt niềm tin tưởng, có lẽ vẫn còn cơ hội xoay chuyển.
“Đương nhiên.” Thanh âm trong trẻo lại vang lên, chỉ hai chữ rất đơn giản, nói ra rất nhẹ nhàng, giống như là chuyện thường tình dễ dàng.
Phải biết rằng, bảo vệ kinh thành Kỳ Nguyệt trong tay Thiên mạc cùng liên quân Lâm vị không phải chuyện dễ dàng gì, cho dù là Ma Cung khiến người trong thiên hạ đều kính sợ, cũng không có khả năng làm được. Huống chi, Ma Cung vốn là tổ chức giang hồ, hoàn toàn không cần thiết phải cứu Kỳ Nguyệt.
“Nhưng mà, ta có yêu cầu, các vị phải đáp ứng.” Thẩm Thiển Mạch dừng một chút, con nươi đen tuyền lấp lánh làm người ta không nhìn thấy quang mang, khóe miệng hơi gợi lên, nhàn nhạt nói.
Các viên quan lại ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, không biết có nên đáp ứng hay không, bởi vì không ai biết Ma Cung cung chủ yêu cầu cái gì.
“Chỉ cần có thể bảo vệ toàn bộ kinh thành Kỳ Nguyệt, yêu cầu gì ta cũng có thể đáp ứng.” Bây giờ, dẫn đầu cuộc nói chuyện chính là Thôi Phổ.
Thẩm Thiển Mạch tán thưởng liếc nhìn Thôi Phổ một cái, khóe miệng nâng lên ý cười, “Yêu cầu của ta rất đơn giản, ngay hôm nay, các vị hãy đứng lên, khôi phục lại cuộc sống thường ngày của dân chúng, ngày hôm sau tại kinh thành Kỳ Nguyệt, không còn quan viên. Mà Kỳ Nguyệt cũng sẽ vĩnh viễn biến mất, trong lòng các ngươi cũng hãy nghĩ như vậy.”
Dĩ nhiên, phản bác lại lời này sẽ không còn một đường sống nào, mà bọn quan viên chỉ nghe một yêu cầu như vậy, cũng đều nhao nhao đáp ứng, dù sao, một qốc gia đã diệt vong, đối với bọn hắn mà nói, cũng không có gì đáng lưu luyến, đối mặt với thời khắc sinh tử, quốc gia khi đã mất đi quân chủ, hình như đã không còn quan trọng nữa rồi.
Chỉ có Thôi Phổ hơi nhíu mày, cuối cùng cũng gật đầu đáp ứng.
“Các vị đại nhân có thể ra về. Chuyện hôm nay, hi vọng các vị đại nhân không nên nói lung tung.” Sắc mặt Thẩm Thiển Mạch thản nhiên, nhẹ nhàng bâng quơ hạ lệnh tiễn khách, sau cùng vừa vười vừa liếc nhìn bọn quan viên một cái, nhàn nhạt bổ sung thêm, “Nếu không, ma lệnh của Ma Cung, sẽ ghi tên các vị lên.”
Nghe một câu sau cùng, sắc mặt quan viên trở nên trắng bệch, cơ hồ như chạy khỏi Thiên Tuyệt Lâu.
Ma lệnh chính là một trong những thánh lệnh của Ma Cung. Lệnh rằng phải giết. Một khi tên đã được khắc lên ma lệnh, Ma Cung sẽ làm cho người ấy chịu thống khổ sống không bằng chết, không chết không ngưng.
“Thôi đại nhân dừng bước.” Thẩm Thiển Mạch không khách khí ngồi trên ghế tựa, lười biến phun ra năm chữ.
Thôi Phổ dừng bước, cứ thế lẳng lặng nhìn nam tử Ma Cung cung chủ thần bí.
“Ta cảm thấy ngươi cũng không tệ. Nếu nguyện ý, việc cai quản Kỳ Nguyệt, giao lại cho ngươi.” Thẩm Thiển Mạch nở nụ cười, ánh mắt vẫn không nhìn ra cảm xúc.
“Giao cho ta?” Con ngươi Thôi Phổ hiện lên một tia sáng, có chút hồ nghi nhìn Thẩm Thiển Mạch, Ma Cung cung chủ này lại yên tâm giao kinh thành Kỳ Nguyệt cho hắn xử lý?!
Thần sắc Thẩm Thiển Mạch chưa từng thay đổi, ý cười nhạt nhẽo, “Ừm, âm thầm duy trì trật tự cho tốt, không có quan viên, nơi ấy sẽ dễ dàng sinh loạn. Ta sẽ giữ lại nha sai cho ngươi. Có điều, nếu ngươi còn tâm tư nào khác, nen tự biết hậu quả!”
Con ngươi Thôi Phổ lộ ra một tia cứng ngắc, nam tử trước mắt giống như sương mù khiến người ta không nhìn thấu, rõ ràng mang theo ý cười hời hợt, lại khiến hắn cảm thấy hàn băng chí cực.
“Thôi Phổ đã hiểu.” Vừa vặn bốn chữ, nhưng đối với Thôi Phổ lại cực kì khó khăn.
Từ thuở nhỏ hắn đã tâm cao khí ngạo, bốn chữ này, không thể nghi ngờ hắn đối với Thẩm Thiển Mạch đã tỏ ý thần phục. Chỉ là, một nam tử như vậy, không phải người đặc biệt thì không phục. Khí phách toàn thân, tài hoa phong nhã, vô hình khiến người ta cảm thấy áp lực cực lớn, giống như hắn không thể làm trái nghịch ý thần linh.
“Như thế thì được.” Có được câu trả lời của Thôi Phổ, Thẩm Thiển Mạch chỉ bâng quơ nói bốn chữ, liền nhẹ nhàng rời đi, chỉ để lại tay áo màu trắng chợt bay qua, giống như tiên tử, phiêu nhiên rời đi.
Thiên mạc cùng liên quân Lâm vị giống như được thầ trợ giúp, chỉ qua mấy ngày liền thẳng tiến tấn công đến kinh thành.
Cửa thành đóng chặt, Thiên mạc cùng liên quân Lâm vị sắp hàng chỉnh tề ở trước cửa thành, từ xa nhìn lại, chỉ thấy một mảng đen kịt, dày đặc, đượm màu u tối khiến người ta có cảm giác bí bách hít thở không thông.
“Trước cổng thành là liên quân của Thiên mạc và Lâm vị?” Giọng nói réo rắt không cao, lại lại truyền vào tai mỗi người rất rõ ràng.
Dân chúng bên trong thành đưa mắt nhìn ra xa, chỉ nhìn thấy tay áo màu trắng tung bay trong giớ, bộ y phục tôn lên phong thái trác tuyệt của nam tử, nhìn không rõ bộ dạng của nam tử đó, từ xa nhìn lại, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một bên gương mặt, huyền ảo như ngọc.
“Không sai.” Thanh âm tao nhã ôn hòa truyền đến.
Lông mi Thẩm Thiển Mạch rung nhẹ, ánh mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
Đã sớm nghe danh Thiên mạc đại tướng quân, năng chinh thiện chiến, mưu lược có thừa, nàng không phải không biết, nhưng mà, nàng không hề nghĩ đến, một nam tử như vậy mà lại có giọng nói ôn hòa như thế, giống như hắn không nên là đại tướng quân, mà nên là một thư sinh.
“Ta muốn có kinh thành Kỳ Nguyệt này. Các ngươi mau trở về đi.” Trên mặt thẩm thiển mạch không có chút sợ hãi nào, chỉ là nhẹ nhàng nói một câu.
Một câu này truyền xuống, bên trong kinh thành liền nổ oanh, tất cả đều suy đoán nam tử áo trắng nhanh nhẹn này rốt cuộc có thân phận gì, lại dám dõng dạc nói, hắn muốn kinh thành Kỳ Nguyệt.
Trong thành dân chúng có chút xôn xao, một đám nhìn bóng dáng màu trắng kia, ánh mắt tràn đầy chờ đợi cùng sùng bái.
Ngoài thành tướng sĩ nhỏ giọng lẩm bẩm, bất mãn nhìn Thẩm Thiển Mạch, người kia quá cuồng vọng rồi, cho rằng hắn có có vài phần khí thế xuất trần thì có thể không coi ai ra gì, phải biết rằng liên quân Thiên mạc cùng Lâm vị không phải là dễ coi thường.
"Không biết tại sao các hạ lại nói như vậy? !" Giọng của Vận Hân vẫn như cũ Ôn Nhã, nghe giống như ôn hòa vô hại, nhưng mà Thẩm Thiển Mạch rõ ràng cảm nhận được ánh mắt tràn ngập khiêu khích cùng tìm tòi nghiên cứu đang bắn tới.
Thẩm Thiển Mạch cũng không giận, nàng biết Tư Đồ Cảnh Diễn vẫn còn chưa thông báo cho Vận Hân chuyện ở kinh thành Kỳ Nguyệt, dù sao Vận Hân một đường tấn công tới đây, cũng không dễ dàng gì.
"Tại hạ, Mặc Trì." Nhẹ nhàng nói một câu, ánh mắt thâm thúy của Thẩm Thiển Mạch cũng từ từ mà trở nên sắc bén, Vận Hân cảm thấy nam tử trên cổng thành mang cho hắn áp lực rất lớn.
Chỉ là hắn vẫn như cũ bất động thanh sắc nâng lên đôi mắt Ôn Nhã, hàm chứa nụ cười lạnh lùng, thản nhiên nói, "Cung chủ Ma Cung? . . . . Vậy thì như thế nào? !"
Thẩm Thiển Mạch thu lại nụ cười, quả nhiên không phải dễ chọc. Quả đúng là thủ hạ của Tư Đồ Cảnh Diễn, ngược lại có mấy phần kiên quyết.
"Nếu như thêm một Lâu chủ Mị huyết lâu thì sao đấy." Giọng nói tà mị mà không bó mang theo cuồng ngạo thoáng qua bên tai mỗi người, tất cả nghe thấy giọng nói này, cũng trong lúc đó mà vô hình cảm nhận được một cỗ áp lực, chèn ép bọn họ không dám phản đối đối với người đã phát ra giọng nói này.
Mang theo ba phần sợ hãi bảy phần tò mò, ngước mắt nhìn, chỉ thấy bên người nam tử mặc áo trắng kia chẳng biết lúc nào lại thêm một người nam tử mặc áo đỏ.
Một thân áo đỏ như vậy ở giữa nơi đang lúc đầu đông giá rét này, giống như một ngọn lửa yêu dị, vừa nóng mãnh liệt lại mị hoặc như vậy, làm cho người khác không thể di dời tầm mắt. Nam tử thân hình cao to, bày ra một đường cong hoàn mỹ, tóc như mực tùy ý xõa trên người, lại càng tăng thêm mấy phần mị hoặc cùng yêu dị.
Giờ khắc này, mọi người trong lòng cũng thoáng qua cùng một câu nói. Đây phải chăng chính là kẻ giết người không chớp mắt - Lâu chủ Mị huyết lâu?
Nhìn bóng dáng mị hoặc của nam tử này, cảm thấy một nam tử phong hoa tuyệt đại như vậy hình như chẳng hợp với việc có mối liên hệ cùng một tổ chức sát thủ, nhưng người mặc áo đỏ sau lưng kia vô cùng lạnh lùng, cùng với câu nói tà mị cuồng ngạo mới vừa rồi kia, lại làm cho người ta cảm thấy chuyện này cũng rất hợp lý.
Đôi mắt Vận Hân khi chạm đến bóng dáng màu đỏ kia thì cũng khẽ run lên.
Trong lòng không khỏi kinh ngạc, hẳn là hoàng thượng? Ý tứ của hắn như vậy là muốn lưu lại Kinh Thành Kỳ Nguyệt? ! Làm sao có thể, khi nào mà hoàng thượng lại làm ra quyết định như vậy, tại sao hắn lại đem Kinh Thành Kỳ Nguyệt lưu lại? ! Đây chính là mối họa lớn a!
Chẳng lẽ là vì vị Cung chủ Ma Cung này? ! Thân phận của Cung chủ Ma Cung, người khác không biết, nhưng làm thân tín của Tư Đồ Cảnh Diễn, Vận Hân là rất rõ ràng, hắn chính là nàng, chính là hôn thê của Tư Đồ Cảnh Diễn, người hoàng hậu mà nửa đường đã bị người "Sát hại", Thẩm Thiển Mạch.
Mới vừa rồi thời điểm nhìn thấy Thẩm Thiển Mạch, hắn cũng có chần chờ trong nháy mắt, nhưng lại nhớ đến tầm quan trọng của kinh thành Kỳ Nguyệt, hắn cũng không có thối lui, chỉ là hôm nay, hoàng thượng cũng đã nói như vậy rồi, hắn còn có thể nói cái gì đây.
"Nếu Cung chủ Ma Cung cùng Lâu chủ Mị huyết lâu đã coi trọng Kinh Thành Kỳ Nguyệt này như vậy, Vận Hân này cũng không dám cướp chỗ mà hai người yêu thích." Vận Hân bình phục tâm tình, giọng nói vẫn Thanh Nhã mà dịu dàng như cũ.
"Như thế, rất tốt. Tránh được thương vong tôn thất." Giọng nói của Thẩm Thiển Mạch nhàn nhạt, từ trên cửa thành bay vọt xuống, giống như có cánh chim màu trắng, từ trên cổng thành bay vút xuống.
Vận Hân nhìn mỉm cười với người đang đứng ở trước mặt mình. Rõ ràng là thân nữ nhi, lại mặc trang phục của nam tử, nhưng cũng không làm cho hắn cảm thấy nửa phần khó chịu, khuôn mặt như mi mục như tranh, bản lĩnh như thần tiên, có lẽ chỉ có người như vậy, mới xứng có được sự ưu ái của hoàng thượng mà thôi.
"Có việc gì mà khiến tướng quân mãi nhìn chằm chằm vào Mặc Trì như vậy?" Thẩm Thiển Mạch nhìn ánh mắt quan sát của Vận Hân, cười nhạt, ánh mắt từ từ quét qua những tướng sĩ kia, nàng biết những tướng sĩ này có lẽ vẫn không phục.
Vốn là có tướng sĩ trong lòng vẫn còn không phục, bị cái nhìn này của Thẩm Thiển Mạch nhàn nhạt quét qua, bất tri bất giác cũng bình phục tâm tình.
Cái nhìn này, mang theo ôn hòa an ủi, để cho người cảm thấy thân thiết, nhưng lại âm thâm cảnh cáo, làm cho người ta bất tri bất giác cảm thấy nếu cùng người trước mắt này đối địch, sẽ là một chuyện vô cùng đáng sợ.
"Phong thái của Cung chủ, Vận Hân cảm phục." Không mặn không lạt nói một câu, Thẩm Thiển Mạch biết nếu nói cảm phục, chỉ sợ diễn trò là phần chiếm đa số, mặc dù Vận Hân là Đại Tướng quân, nhưng dù sao vẫn rất bận tâm cảm thụ của các tướng sĩ.
"Không dám. Tướng quân thanh minh đại nghĩa, đã giúp cho dân chúng Kinh Thành một lần an bình. Mặc Trì vô cùng cảm kích. Nơi này cũng xin tướng quân cùng các vị tướng sĩ yên tâm, từ nay về sau, cõi đời này không còn có Kỳ Nguyệt Quốc." Thẩm Thiển Mạch cười yếu ớt, nói.
Thiên Mạc cùng Lâm Vị phân chia Kỳ Nguyệt, mà Kỳ Nguyệt Quốc đã từng hùng bá nhất thời, kể từ nay liền hoàn toàn biến mất trên cõi đời này rồi. Về phần Kinh Thành Kỳ Nguyệt, còn lại là giao cho Thôi Phổ xử lý.
"Tiểu thư, bây giờ chúng ta phải đi Thiên Mạc sao?" Bên trong một chiếc xe ngựa sang trọng, Thiên Thiên nháy mắt, ngồi bên người Thẩm Thiển Mạch, hỏi.
"Đúng vậy. Nàng phải đi làm hoàng hậu của ta." Thẩm Thiển Mạch còn chưa kịp trả lời, Tư Đồ Cảnh Diễn liền đáp lời trước, giống như sợ Thẩm Thiển Mạch đã đến nữa đường lại trở quẻ vậy.
"Thiển Mạch tỷ tỷ, tỷ thật sự muốn gả cho tên Cảnh Diễn này sao?" Ngôn Tu Linh nháy mắt, bộ dạng không chút coi trọng người nào đó nói.
"Ngôn Tu Linh. . . ." Trên mặt Tư Đồ Cảnh Diễn vẫn như cũ mang theo nụ cười tà mị mà không bó, chỉ là đôi mắt trở nên sâu và đen sẩm nói cho Ngôn Tu Linh biết sợ rằng mình không nhận được chuyện gì tốt lành.
Thẩm Thiển Mạch lạnh nhạt nhìn Tư Đồ Cảnh Diễn cùng Ngôn Tu Linh.
Bên trong xe ngựa khí lưu chấn động, Tư Đồ Cảnh Diễn cùng Ngôn Tu Linh lại bắt đầu đấu đá. Hai người đều là cao thủ tuyệt đỉnh, so chiêu cũng cố ý khống chế lực lượng, mặc dù khí lưu bên trong xe ngựa rất kinh khủng, nhưng ngoài xe ngựa xem ra vẫn là vô cùng bình yên.
"Tiểu thư, công phu của cô gia quả thật lợi hại." Thiên Thiên trợn to hai mắt, nhìn hai người đang so chiêu, trong mắt lộ ra mấy phần sùng bái.
Khóe miệng Thẩm Thiển Mạch nâng lên nụ cười nhàn nhạt. Quả thực, công phu của Tư Đồ Cảnh Diễn rất không tầm thường, có khi còn trên cả mình, mà công phu của Ngôn Tu Linh cũng không kém, chỉ sợ cũng ngang hàng với mình.
"Đừng đánh đừng đánh. Cũng không có người nào thèm khen ta lợi hại!" Ngôn Tu Linh dùng một tia xảo kình tránh được thế công của Tư Đồ Cảnh Diễn, lộ ra một bộ dạng như rất uất ức.
"Cô gia, sao ngươi lại khi dễ công Tu tử như vậy." Thiên Thiên thấy ánh mắt Ngôn Tu Linh như nước long lanh, nhất thời trong tim không đành lòng, mặc dù cô gia là phu quân tương lai của tiểu thư, nhưng cũng không thể khi dễ người khác như vậy a, nhất là một một người vừa đáng yêu lại đơn thuần mà trai đẹp như vậy.
Tư Đồ Cảnh Diễn thu tay lại, hừ một cái xem thường, cái tên Ngôn Tu Linh này lại giả bộ đáng thương, vấn đề là chiêu này ở trước mặt người khác cho tới bây giờ cũng chưa từng thất bại.
Chỉ có Mạch Nhi của hắn ngay lần đầu tiên liền khám phá ra diện mạo thực của Ngôn Tu Linh, không hổ là nữ nhân của hắn!
"Vẫn là Thiên Thiên tốt nhất." Ngôn Tu Linh nghe Thiên Thiên nói giúp hắn, lập tức triển khai vẻ mặt tươi cười, giống như đứa bé được cho ăn kẹo vậy, trong đôi mắt lộ ra nụ cười vui vẻ, chỉ là ẩn sâu trong đáy mắt, cũng là một tia giảo hoạt.
Thẩm Thiển Mạch bất đắc dĩ lắc đầu, gật lỗ mũi Thiên Thiên một cái, "Ngươi thấy công phu của Tu công tử yếu sao? Làm sao mà Cảnh Diễn khi dễ hắn được chứ?"
Vừa nghe được lời nói của Thẩm Thiển Mạch, Tư Đồ Cảnh Diễn cười càng vui vẻ hơn, nụ cười tà mị nâng lên, từ sau lưng ôm lấy bả vai Thẩm Thiển Mạch, cười nói, "Vẫn là Mạch Nhi yêu thương ta."
"Sách sách sách, thật là muốn ói." Ngôn Tu Linh trưng ra một bộ dạng làm như rất chán ghét, lắc đầu một cái, "Chỉ vì ngươi có một nương tử biết đau lòng vì ngươi thôi chứ gì ?"
"Ta không ngại chuyện ngươi cũng cưới vợ đâu." Tư Đồ Cảnh Diễn vừa nói vừa tươi cười quỷ dị, trêu ghẹo nói.
Những năm gần đây Ngôn Tu Linh cũng giống như hắn, đối với nữ nhân không có hứng thú, hoặc là nói, còn chưa có cô gái nào có thể với tới bọn họ ở trên cao cao tại thượng như vậy.
Đúng vậy. Hắn thật may mắn, cho nên hắn mới có thể gặp được Thẩm Thiển Mạch, cô gái này gặp được hắn nhận biết hắn, nguyện ý ở bên cạnh hắn.
Ngôn Tu Linh nghe lời nói của Tư Đồ Cảnh Diễn, liếc một cái xem thường, nói, "Nữ nhân là con cọp, ta mới không cần cưới!"
"Tu công tử, lời này của ngài là không đúng à! Ta cũng không giúp ngươi nữa." Thiên Thiên nghe lời nó của Tu công tử, nhíu lông mày, ánh mắt nhìn hắn như một đứa trẻ con không thể dạy.
"Ngươi xem, Thiên Thiên cũng không giúp ngươi nữa rồi." Thẩm Thiển Mạch nhíu lông mày, trêu ghẹo nói.
Người bên trong xe ngựa, trên mặt đều treo nụ cười, nhưng trong nháy mắt, đều ngưng trệ.
Mấy người liếc nhau một cái, khóe miệng cũng hiện lên nụ cười lạnh lùng. Ngoài xe ngựa có sát khí, hình như là hướng về phía bọn họ mà tới.
"Sẽ không phải là người ca ca bất hảo của ngươi đó chứ?" Trên mặt Ngôn Tu Linh lộ ra nụ cười đùa giỡn, miễn cưỡng tựa vào trên xe ngựa, gần như cũng không buồn để ý sát thủ ngoài xe ngựa.
Trong mắt Tư Đồ Cảnh Diễn cũng không thấy sợ hãi gì, ngược lại xẹt qua một tia khát máu, khóe miệng nâng lên nụ cười tà mị mà khoe khoang."Đã nhẫn nhịn không được nữa rồi sao. Chỉ là, có thể tra được hành tung của ta, ngược lại tiến bộ không ít."
Thẩm Thiển Mạch chỉ yên lặng nghe hai người nói chuyện, cũng không lên tiếng.
Sinh ra trong Hoàng thất, lục đục đấu đá giữa huynh đệ luôn không thể tránh khỏi. Huống chi Tư Đồ Cảnh Diễn kế vị, cũng không phải danh chánh ngôn thuận, chắc hẳn huynh đệ của hắn nhất định vẫn còn nhìn chằm chằm cái ngôi vị hoàng đế đó.
Trong mắt thoáng qua một tia tàn khốc, mặc kệ là ai, chỉ cần dám can đảm tổn thương Tư Đồ Cảnh Diễn, nàng đều sẽ không bỏ qua. Hoàng thất đấu tranh, nàng cũng không phải chưa từng thấy qua, cũng không phải là chưa từng trải qua, cho nên nàng không sợ, nàng sẽ luôn luôn ở bên cạnh Tư Đồ Cảnh Diễn, cùng với hắn tiêu diệt tất cả chướng ngại.
"Nếu bọn họ đều đã tới, dù sao cũng nên gặp." Tư Đồ Cảnh Diễn giương nhẹ nụ cười, trong mắt thoáng qua một tia quyết tuyệt cùng châm chọc, Hồng Y như lửa chói mắt có chút làm cho mắt người không dám nhìn.
Ngoài xe ngựa bây giờ đã tụ tập rất nhiều sát thủ, từ sát khí nồng đậm mà có thể đoán được. Phu xe đem ngựa xe ổn định, nhìn sát thủ bốn phía, trên mặt không có chút vẻ sợ hãi nào. Hiển nhiên cũng là người có võ nghệ.
Phu xe vốn cũng là người của Mị huyết lâu, tự nhiên sẽ không e ngại những sát thủ này. Sợ rằng thật sự đánh nhau một chọi một, những sát thủ này còn không phải là đối thủ của phu xe này đấy.
"Tam ca thật nhiệt tình, rời Thiên Mạc xa như vậy, là để đưa ngươi tới nghênh đón trẫm đây sao?." Giọng nói lạnh lùng không chứa một chút tình cảm truyền ra, Tư Đồ Cảnh Diễn mang theo một thân khí phách, lạnh lùng nhìn một đám sát thủ, không khí bốn phía dưới ánh mắt của hắn giống như cũng ngưng kết thành băng.