Nghe lời nói lạnh như băng từ Thẩm Thiển Mạch, Huyền Lâu có hơi kinh ngạc. Huyết tẩy Đường Môn - một lời thật độc ác, quả quyết mà tàn nhẫn cùng với nụ cười khát máu của nàng có thể nhìn ra đây không phải câu nói vui đùa. Nhưng mà Đường Môn dường như đâu có đắc tội gì với nàng đâu.
"Đường Môn và Ma cung dường như cũng không có thù oán gì thì phải?" Huyền Lâu dịu dàng nhìn gương mặt túc sát [1] của Thẩm Thiển Mạch hỏi, gò má nàng trắng sáng như ánh trăng lại mang theo một chút túc sát khiến tiên tử trên Nguyệt Cung cũng thấy lạnh lẽo.
"Chàng vì Thiên Vực Hàn Độc mà phải lấy máu đầu tim." Ngữ điệu Thẩm Thiển Mạch lạnh giá, trong mắt hiện lên yêu thương, đau lòng nhớ lại cảnh Tư Đồ Cảnh Diễn cầm dao đâm vào tim. Lúc đó, trái tim nàng cũng đau đớn lắm! Nếu không phải do Đường Môn đã hạ độc, Tư Đồ Cảnh Diễn cũng đâu cần làm như vậy?
Trong mắt Huyền Lâu thoáng qua tình cảm khó hiểu, cố gắng che giấu sự đắng chát trong lòng, duy trì nụ cười ôn nhã đáp lại, "Hóa ra là thế."
Trong lòng Huyền Lâu hiện lên chút mất mát và cảm tình khó nói. Hóa ra là bởi vì Mị Huyết Lâu chủ vì Thiên Vực Hàn Độc phải lấy máu đầu tim, chỉ vì gián tiếp thương tổn tới Mị Huyết Lâu chủ mà thôi, Thẩm Thiển Mạch quan tâm đến thế ư? Đây là tình cảm mà nàng dành cho Mị Huyết Lâu chủ sao?
Thế nhưng vì cái gì mà nàng một thân một mình xuất hiện ở Phượng Linh Thành này? Ban đầu cũng không có để ý, hôm nay hắn cũng nghi ngờ, Mị Huyết Lâu chủ sao lại không có ở bên cạnh nàng?
"Thứ cho ta mạo muội, Mị Huyết Lâu chủ vì sao không có ở bên cạnh cung chủ?" Huyền Lâu nghĩ gì liền hỏi, Phượng Linh Thành cũng không an toàn, tranh đoạt chức minh chủ võ lâm càng nguy cơ trùng trùng. Thế lực khác không nói, dù chỉ một Đường Môn thôi cũng đã rất khó đối phó. Mị Huyết Lâu chủ lẽ nào lại yên tâm để Thẩm Thiển Mạch một mình nơi đây?
Thẩm Thiển Mạch khẽ mỉm cười, trong mắt hàm chứa tình cảm sâu đậm, lơ đễnh nói, "Chàng còn có chuyện quan trọng hơn phải làm."
Chuyện quan trọng hơn? ! Huyền Lâu nhíu mày, còn có chuyện gì còn quan trọng hơn vị trí minh chủ võ lâm? Có chuyện gì còn quan trọng hơn là bảo vệ nữ tử mà mình yêu mến?
Phải biết rằng dù cơ trí võ công Thẩm Thiển Mạch hơn người, thế nhưng tranh đoạt vị trí minh chủ võ lâm cũng đã có đủ hạng người. Một thiếu chủ Đường Môn đã khó lòng phòng bị, bên cạnh đó còn rất nhiều môn phái võ lâm, vị trí minh chủ võ lâm này có dễ dàng ngồi lên vậy sao?
"Hừ, bọn đạo chích trong võ lâm lá gan cũng không nhỏ." Thẩm Thiển Mạch chợt lắc mình tránh ám khí bay tới, mâu sắc thâm lại, bạch lăng tung ra không chút lưu tình kết liễu tính mạng mấy người trong võ lâm ẩn trong góc tối đánh lén.
Chết tiệt. Lại dám động thủ với nàng? ! Tưởng chức cung chủ Ma Cung này của nàng tự dưng mà có hả? Vốn không muốn kinh động tới lão cung chủ Ma Cung kia, giờ đây xem ra, thế cục đã phức tạp, nếu không điều động người của Ma Cung thì chỉ sợ khó mà ứng phó nổi.
"Là người của Đường Môn." Huyền Lâu kiểm tra thi thể mấy người kia, lông mày nhíu lại khẳng định nói, Đường Vân làm người hung ác nham hiểm, chưa bao giờ tín nhiệm kẻ khác, bởi vậy thủ hạ của Đường Môn đều đã uống thuốc độc, kiểm tra một cái là có thể thấy.
Chân mày Thẩm Thiển Mạch nhăn lại, cười lạnh lùng. Xem ra lần này thù hận với Đường Môn đã kết lớn rồi. Nhưng mà có chút chuyện như vậy mà Đường Vân đã phái người tới ám sát nàng sao? Cũng thật là khó lòng phòng bị. Chẳng qua, nàng nếu đã dám khiêu khích tới tận cửa thì sẽ không sợ Đường Môn. Chút ám khí kém cỏi này nàng còn không để vào mắt.
"Ngược lại lại liên lụy tới Thiếu trang chủ rồi." Thẩm Thiển Mạch lạnh lùng nhín đám thi thể, không có chút áy náy, chỉ là khách khí nói.
Huyền Lâu nhìn sự băng lãnh trong con ngươi Thẩm Thiển Mạch mới biết được tin đồn giang hồ Ma Cung cung chủ giết người không chớp mắt quả không ngoa. Động tác giết người lưu loát, trong mắt không có nửa điểm không đành lòng, bản thân mình sợ rằng cũng không thể trấn định thờ ơ đến vậy.
Nhưng càng trấn định, càng lạnh lùng thì càng chứng minh được nàng đã phải trải nghiệm nó rất nhiều, chính bởi vì không ngừng giết chóc mới có thể lạnh lùng đối mặt với cái chết như thế.
"Không sao. Nếu không có sự che chở của Ma Cung, Thất Tuyệt sơn trang chỉ sợ sẽ khó ứng phó được Đường Môn." Huyền Lâu cười nhẹ, tao nhã đáp lại. Lời hắn nói là thật, nếu không có Ma Cung, Thất Tuyệt sơn trang chỉ sợ sẽ nhận đả kích lớn hơn nữa. Dù sao, kể từ lúc hắn cự tuyệt trợ giúp Đường Môn tranh giành chứ võ lâm minh chủ thì Thất Tuyệt sơn trang và Đường Môn đã kết oán với nhau rồi.
Thẩm Thiển Mạch cười hài lòng. Nàng muốn nghe chính là những lời này. Nàng muốn Huyền Lâu hiểu rõ, hợp tác giữa Thất Tuyệt sơn trang và Ma Cung là điều tất yếu. Nếu không có sự giúp đỡ của Ma Cung, Thất Tuyệt sơn trang khó mà đối kháng lại được với Đường Môn.
Lý do mà hôm nay nàng cùng Huyền Lâu tới cửa khiêu khích chính là muồn nói cho võ lâm nhân sĩ trong thiên hạ biết rằng, Thất Tuyệt sơn trang và Ma cung nay đã thành một khối. Thứ nhất là vì che chở cho Thất Tuyệt sơn trang, thứ hai cũng là ngăn chặn đường lui của Huyền Lâu.
Dạo qua biệt viện Thất Tuyệt sơn trang, Thẩm Thiển Mạch hơi nhíu mày, kiếp sống giang hồ nhiều năm khiến nàng có một sự nhạy cảm đặc biệt với mùi máu tươi, mà lúc này bên trong biệt viện sơn trang lại dâng lên mùi máu tươi nồng nặc gay mũi.
"Đã xảy ra chuyện." Thẩm Thiển Mạch tỉnh táo lên tiếng, chắc chắc là sau khi bọn họ đi thì Đường Vân đã phái người tới tập kích biệt viện Thất Tuyệt sơn trang, ra tay tàn nhẫn nhanh chóng.
"Huyền Minh!" Huyền Lâu lắc người vọt vào trong biệt viện, thần sắc dịu dàng biến ảo nhiều lần, lo lắng gọi tên Huyền Minh. Huyền Minh là đệ đệ duy nhất của hắn, cũng là người đệ đệ mà mẫu thân hết lần này đến lần khác nhắc nhở hắn phải chăm sóc kỹ lưỡng, hắn tuyệt không để Huyền Minh xảy ra bất trắc gì.
"Thiếu trang chủ, là người của Đường Môn." Thủ hạ Thất Tuyệt sơn trang cả người đầy màu ngã xuống trước mặt Huyền Lâu. Thế lực Thất Tuyệt sơn trang đại bộ phận đều ở Hỏa Đảo và Thất Tuyệt sơn trang, nơi biệt viện này cũng không có được bao nhiêu người. Mà Đường Môn hiển nhiên đã có chuẩn bị rồi mới tới, nhân số đông đảo, lại giỏi về dùng độc, người Thất Tuyệt sơn trang tự nhiên không thể chống đỡ được.
"Thiên Thiên, em sao rồi?" Thẩm Thiển Mạch vừa vào biệt viện đã thấy Thiên Thiên và Huyền Minh. Gương mặt Huyền Minh tràn ngập sự lo lắng, mà cánh tay Thiên Thiên đang không ngừng chảy máu.
"Thiên Thiên trúng độc rồi." Huyền Minh lo lắng nhìn Thẩm Thiển Mạch, sâu trong mắt là sự hối hận và tự trách, "Cũng là vì cứu ta!"
"Câm miệng! Bảo vệ nàng cho tốt." Thẩm Thiển Mạch nhìn Huyền Minh còn đang muốn nói tiếp, điểm huyệt đạo Thiên Thiên, để Thiên Thiên ngã vào lòng Huyền Minh.
Thẩm Thiển Mạch nhìn thuộc hạ Đường Môn xung quanh, đôi mắt âm trầm không gì sánh được, nụ cười lãnh khốc, bạch lăng trong tay bay ra như Tu La lấy đi mạng người khác. Chỉ với ánh mắt lạnh lẽo đã giết sạch thuộc hạ Đường Môn.
Cảnh tượng như đang ở địa ngục. Tuyệt đối là địa ngục. Chỉ trong một nén nhang, trên trăm thuộc hạ Đường Môn đều nằm trong vũng máu. Gió thổi qua làm tay áo trắng của Thẩm Thiển Mạch tung bay, ngay cả bạch lăng cũng cuốn lên. Trong mắt nàng chỉ có một màu máu, cười lạnh lẽo nhìn đống thi thể nằm đầy đất.
Máu chảy thành sông, vườn hoa với đầy những bông hoa tươi đẹp lúc này đều bị máu nhuộm đỏ. Khắp nơi là thi thể, không biết là người của Đường Môn hay là người của Thất Tuyệt sơn trang.
Khung cảnh tịch mịch, yên ắng như đã chết. Toàn bộ người Đường Môn đều chết, không còn ai sống sót. Mà người của Thất Tuyệt sơn trang thì chấn kinh đến mức không nói được một lời.
Bọn họ tận mắt thấy được cung chủ Ma Cung như một sát nhân cuồng ma, bạch lăng đi qua nơi nào thì nơi đó không còn người sống, tất cả người Đường Môn muốn tránh cũng không kịp, đều chết trong tay "hắn". Mà sau khi giết người cung chủ Ma Cung chỉ lạnh lùng đứng như thế, tưởng chừng như mọi chuyện vừa xảy ra mới rồi như một giấc mộng mà thôi.
"Dám làm Thiên Thiên bị thương, đừng mong sống mà ra khỏi nơi này! Đường Môn, không thể không diệt!" Ngữ điệu Thẩm Thiển Mạch băng lãnh tột cùng, lời ra rất chậm, tiếng cũng không vang, thế nhưng sự rét buốt trong lời nói lại chui vào trong lỗ tai mỗi người ở đây, khiến bọn họ sợ hãi không thôi. Trong lòng của bọn họ đồng thời có một nhận thức chung, đó chính là đắc tội với Ma Cung, quả nhiên muốn sống không được mà muốn chết cũng không xong!
Thẩm Thiển Mạch cũng không có bận tâm đến thần sắc người Thất Tuyệt sơn trang khi nhìn nàng. Nụ cười lạnh lùng vẫn hiện trên môi. Đường Môn, đầu tiên là gián tiếp khiến Tư Đồ Cảnh Diễn bị thương, giờ lại còn khiến Thiên Thiên trúng độc, "món quà" này, nàng tuyệt đối sẽ không quên, cũng sẽ không dễ dàng mà bỏ qua cho Đường Vân!
"Sao rồi?" Sự lạnh giá trong mắt Thẩm Thiển Mạch chuyển thành cưng chìu khi nhìn Thiên Thiên, đau lòng nhìn cánh tay đang chảy máu cùng với vết thương đã biến thành màu đen của nàng.
"Hu hu hu. Cung chủ... Em đau quá." Thiên Thiên bụm vết thương, vừa rơi lệ vừa nũng nịu với Thẩm Thiển Mạch.
Huyền Minh thấy bọ dạng Thiên Thiên khóc thì kinh ngạc. Vừa rồi lúc bị thương, ngay cả hừ Thiên Thiên cũng không có, lại còn lạnh lùng tiếp tục giết người. Giờ vừa thấy Thẩm Thiển Mạch thì cứ như đứt tuyến lệ vậy.
Người Thất Tuyệt sơn trang xung quanh lại có chung một nhận thức. Cung chủ Ma Cung quả nhiên là thích tiểu nha hoàn bên cạnh mình, hóa ra nãy tàn nhẫn giết người không chớp mắt là vì tiểu nha hoàn à. Bây giờ bọn họ rốt cuộc thấy được cái gì gọi là vượt ải giận giữ vì hồng nhan rồi.
"Thiển Mạch." Giọng nói dịu dàng của Huyền Lâu truyền vào tai, người Thất Tuyệt sơn trang lúc này đã rời khỏi hiện trường, chỉ còn lại mỗi Thiên Thiên và Huyền Minh.
Thẩm Thiển Mạch nhướng mày, Huyền Lâu luôn giữ thần tình lạnh băng cộng thêm mấy phần dịu dàng luôn gọi nàng là cung chủ, nay sao lại bất chợt gọi tục danh của nàng?
Huyền Lâu cũng không biết vì sao lại gọi tên nàng nữa. Chỉ là khi nhìn những thi thể trên mặt đất này, sự đau lòng trước giờ chưa có ở hắn mà giờ lại đau lòng vì Thẩm Thiển Mạch. Bất tri bất giác lại gọi tên nàng ra, bởi vì hắn cảm thấy, nàng cũng chỉ là một nữ tử thông thường, cũng không phải là thần.
Hắn muốn bảo vệ nàng. Thế nhưng hắn biết, nàng không cần. Đúng vậy. Nàng không cần bảo vệ, hoặc là, không cần hắn bảo vệ.
"Đại ca, huynh mau tìm đại phu cho Thiên Thiên đi! Trên kiếm đám cẩu kia đều bôi độc hết đó! Đệ mặc dù đã cho Thiên Thiên uống giải độc đan, nhưng khó bảo toàn không có vấn đề gì nha!" Huyền Minh vội vàng cắt ngang lời Huyền Lâu.
"Độc đã được giải rồi." Thẩm Thiển Mạch liếc nhìn Huyền Minh. Thuộc hạ Đường Môn đều thích bôi độc trên thân kiếm, chẳng qua cũng không phải kịch độc gì cả, giải độc đan đã phát huy hiệu quả của nó.
Thấy thần sắc lo lắng của Huyền Minh, lòng của Thẩm Thiển Mạch lại có thêm chút ấm áp. Huyền Minh ngược lại rất quan tâm tới Thiên Thiên. Vừa rồi Thiên Thiên đã nguyện ý liều mình cứu Huyền Minh mà bị thương, chắc hẳn cũng có vài phần tình ý với Huyền Minh rồi.
Thiên Thiên một mực đi theo nàng, giờ đã tròn sáu năm rồi. Nàng luôn coi Thiên Thiên là thân muội muội, mà vấn đề nơi chốn của Thiên Thiên cũng là điều nàng một mực lo lắng.
Hôm nay thấy được Thiên Thiên và Huyền Minh, nàng ngược lại thấy Huyền Minh là một đối tượng tốt. Thái độ làm người đơn thuần, lại thích Thiên Thiên, huống chi hắn có một đại ca lợi hại thương yêu hắn, như thế Thiên Thiên cũng không đến mức mất đi sự che chở.
"May quá may quá." Huyền Minh cũng thở ra, ân cần nhìn Thiên Thiên, yêu thương hỏi, "Có phải rất đau không? Đều tại ta không tốt."
"Hừ! Nói võ công ngươi kém cỏi ngươi còn không nhận, chỉ bị năm tên Đường Môn vây công thôi mà đã không ứng phó được rồi!" Thiên Thiên giận dỗi quở trách không chút lưu tình.
Huyền Minh bị Thiên Thiên nói mà xấu hổ, thế nhưng cũng không phản bác, chỉ ngượng ngùng gãi đầu, "Sau này ta sẽ tập thật tốt mà."
"Đây là ngươi nói đó! Lần tới có đánh chết ngươi ta cũng không cứu ngươi đâu! Đau chêt mất!" Thiên Thiên bĩu môi, vừa như làm nũng vừa như hờn dỗi.
Huyền Minh thấy lúc Thiên Thiên đụng tới vết thương mặt nhăn lại đau đớn, cũng thương yêu lên tiếng, "Lần tới ta không cần ngươi cứu! Ta sẽ bảo vệ ngươi!"
Thiên Thiên bị lời Huyền Minh khiến tức cười, thổi phù một cái, sự tức giận giả bộ cũng biến mất vô tung vô ảnh.
Thẩm Thiển Mạch nhìn Thiên Thiên và Huyền Minh cũng nhếch miệng. Thiên Thiên có thể có được hạnh phúc, là chuyện lo lắng nhất trừ Tư Đồ Cảnh Diễn ra lúc này của nàng.
"Những thi thể này, phiền Thiếu trang chủ dọn dẹp vậy. Ta không thích mùi máu tươi." Thẩm Thiển Mạch nhìn đống thi thể, chán ghét nhíu mày lại, nhìn Huyền Lâu đứng ở một bên như muốn nói gì đó, miễn cưỡng lên tiếng.
[1] túc sát: giết người hàng loạt
Huyền Lâu nhìn những thi thể nằm trên mặt đất, khẽ vuốt cằm, cuối cùng những lời muốn nói cũng không nói ra. Có lẽ Thẩm Thiển Mạch không cần sự bảo vệ của hắn.
Huống chi, nàng là một nữ nhân cường thế, chỉ có nam tử trác tuyệt đứng đầu Mị huyết lâu mới có thể bảo vệ nàng dưới đôi cánh của mình, hắn thì có năng lực gì chứ, có tư cách gì mà bảo vệ nàng.
Cho dù muốn bảo vệ nàng, hắn cũng không có tư cách, không có lập trường, cũng không có năng lực đó. Trên thế giới này, chỉ sợ chỉ có người nam tử tà mị hồng y kia mới có thể bảo vệ nàng.
Khẽ lắc đầu. Chuyện này, căn bản không cần hắn suy nghĩ. Hắn là Thiếu trang chủ Thất Tuyệt Sơn Trang, trong lòng hắn, chỉ nên có Thất Tuyệt Sơn Trang, những chuyện khác không nằm trong phạm vi suy nghĩ của hắn.
Ngày tiếp theo, Thẩm Thiển Mạch rời khỏi biệt viện Thất Tuyệt Sơn Trang cùng Thiên Thiên, đi đến Phượng Linh Thành dạo chung quanh.
Phong cảnh của Phượng Linh Thành cũng không tệ lắm. Thời tiết dần dần ấm lên, khi đầu xuân, vạn vật như được sống lại, cảnh sắc trong Phượng Linh Thành cũng phồn thịnh tươi vui, nhưng, dưới khung cảnh này đang cất giấu những nguy cơ không ai biết được. Có lẽ, một thời gian nữa trong Phượng Linh Thành này sẽ có cuộc chiến đầy máu tanh.
"Tiểu thư, đồ ăn ở Phượng Linh Thành này rất ngon đó, thật hợp với khẩu vị của người Thiên Mạc chúng ta" Thiên Thiên nhún nhảy đi cạnh Thẩm Thiển Mạch, vừa tung tăng vui vẻ vừa cầm bánh bao ăn.
Thẩm Thiển Mạch nhàn nhạt liếc nhìn Thiên Thiên, trong ánh mắt có ba phần trách cứ bảy phần cưng chiều.
"A, là cung chủ" Thiên Thiên nhìn thấy ánh mắt của Thẩm Thiển Mạch lập tức le lưỡi, vẻ mặt ngượng ngùng nói, nói xong lấy cho Thẩm Thiển Mạch một cái bánh nướng lấy lòng nàng, cười nói "Cung chủ, cái này ăn rất ngon, ngọt lắm!"
Thẩm Thiển Mạch nhìn Thiên Thiên, gật đầu, rồi nở nụ cười cưng chiều: "Thiên Thiên ăn đi, ta không đói bụng."
Thiên Thiên nghe vậy, cũng không khách khí cầm bánh nướng lại, ăn thật vui vẻ, vừa ăn vừa chớp mắt nhìn chung quanh.
Phượng Linh Thành là nơi tụ tập các nhân sĩ võ lâm của nhiều môn phái, hơn nữa cũng sắp đến đại hội võ lâm, các môn phái võ lâm đến nơi này nhiều đến không đếm xuể, những nhân sĩ võ lâm đến từ nhiều nơi nên trang phục của họ cũng không giống nhau, Thiên Thiên vừa ăn vừa xem xét.
Ánh mắt Thẩm Thiển Mạch ngưng trọng hơn Thiên Thiên rất nhiều. Nàng cũng không phải người nhàn rỗi không có chuyện gì làm nên đi dạo xung quanh, mặc dù đi ra ngoài cũng giải sầu được đôi chút, nhưng mục đích chủ yếu của nàng vẫn là thăm dò các môn phái.
Con mắt đen đột nhiên híp lại, nàng nở nụ cười lạnh lùng, lắc mình tránh ám khí từ trong bóng tối, lụa trắng, bay đến các góc phố, chuyện này xảy ra chỉ trong chớp mắt, một nam nhân ẩn trong góc bị dải lụa của Thẩm Thiển Mạch cuốn lấy đem tới trước mặt nàng.
Tất cả nhân sĩ võ lâm trên đường phố đều thấy một màn này, nhìn dải lụa trắng giống như tùy ý bay lên, nhưng những người biết chút võ công liền biết, nếu không có nội lực thâm hậu, thì không thể chỉ dựa vào một dải lụa trắng đã có thể bắt được ám khí của người khác, đã thế còn nhẹ nhàng vung lên.
Nam tử thân bạch y tao nhã này, không đơn giản! Đây là nhận định của các nhân sĩ võ lâm nhìn thấy màn này.
"Ngươi… Ngươi…” Hiển nhiên nam tử kia không ngờ Thẩm Thiển Mạch nhẹ nhàng giữ chặt hắn như vậy, hơn nữa bây giờ hắn còn bị tấm vải trắng quấn lấy, hắn có thể cảm nhận được có một cỗ áp lực vô hình từ tấm vải trắng không ngừng truyền đến, ép chặt hắn khiến hắn không thể nhúc nhích.
Dải lụa trắng của Thẩm Thiển Mạch run lên, trong nháy mắt sắc mặt nam tử kia trở nên trắng bệch, cả người đau đớn, vẻ mặt dữ tợn khổ sở. Trong mắt Thẩm Thiển Mạch không hề có cảm xúc, chỉ lạnh lùng thu dải lụa trắng lại, sau đó từ trên cao nhìn xuống nam tử trước mắt, nở nụ cười khát máu hỏi "Ai cho ngươi lá gan đó?"
"Ngươi cư nhiên…Phế võ công của ta… Phụ thân ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!" Sắc mặt nam tử tái nhợt, giống như đang phải chịu rất nhiều thống khổ, nhưng trong mắt lại đầy vẻ oán độc, hung ác nhìn Thẩm Thiển Mạch.
Toàn bộ những nhân sĩ võ lâm hít vào một ngụm khí lạnh, trong nháy mắt đã biến thành người vô dụng, thủ đoạn thật độc ác, công phu thật đáng sợ.
"Trời ơi, ta thấy bạch y công tử này phải chịu thua thiệt rồi, phụ thân hắn ta là giáo chủ Hồng Ưng giáo đó!" Có một nhân sĩ trong đám đông nhỏ giọng lên tiếng.
"Chịu thiệt? Chẳng lẽ ngươi không biết nam tử mặc áo trắng là ai sao? Đó chính là giáo chủ Ma cung a!" Có người lập tức khinh thường đáp lại.
Từ nhỏ Thẩm Thiển Mạch đã luyện tập võ, nên thính lực hơn người, mặc dù tiếng nghị luận trong đám đông rất nhỏ, nàng lại nghe rất rõ ràng. Thì ra là nhi tử của giáo chủ Hồng Ưng giáo, trong mấy năm nay Hồng Ưng giáo cũng có chút danh tiếng trên giang hồ, công phu của giáo chủ Hồng Ưng giáo cũng khá tốt, chỉ tiếc, nhi tử này, thật kém cỏi.
Nụ cười trên mặt nàng vẫn không giảm, con ngươi đen nhánh hiện lên ánh sáng lạnh "Thì ra là nhi tử của giáo chủ Hồng Ưng giáo"
Nam tử bị phế võ công nghe thấy tên phụ thân hắn, lập tức lộ ra dáng vẻ kiêu ngạo, liếc mắt nhìn Thẩm Thiển Mạch "Biết là tốt rồi! Hôm nay ngươi phế võ công của ta, phụ thân ta tuyệt đối không bỏ qua cho ngươi đâu!"
"Ngươi biết ta là ai không?" Lông mày Thẩm Thiển Mạch hơi nhíu lại, một chiêu ám khí vừa rồi của nam tử này, rõ ràng công lực không được tốt lắm, nàng cũng không nghĩ một người tầm thường như vậy sẽ có gan tới ám sát nàng. Nàng vốn cho rằng hắn bị Đường Vân sai khiến, nhưng nhìn tình trạng bây giờ, hình như không phải như vậy.
Nam tử kia khinh thường hừ một tiếng, trong mắt tràn đầy tức giận cùng oán hận, hung hãn nói "Ta mặc ngươi là ai! Ngươi dám đụng đến ta, thì chắc chắn ngươi sẽ chết"
"Chắc chắn chết sao? Cho tới bây giờ không có người nào dám nói chuyện với ta như vậy! Ta thấy, đã đến lúc Hồng Ưng giáo biến mất trên giang hồ rồi." Thẩm Thiển Mạch nở nụ cười khát máu, vẻ mặt không đổi, giống như cuộc nói chuyện này chỉ như bữa cơm, vân đạm phong khinh.
Nhưng một câu nói nhàn nhạt này, lại khiến những nhân sĩ đang vây quanh phát rét. Đã đến lúc Hồng Ưng giáo biến mất? Chẳng lẽ vì một câu nói như vậy, nam tử mặc áo trắng này sẽ diệt trừ cả một môn phái sao?
Những người biết thân phận của Thẩm thiển Mạch cảm thấy Hồng Ưng giáo sắp đến tử kỳ rồi, những người đó cũng cảm thấy sợ, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm, tuyệt đối không thể chọc vào Ma cung. Những người không biết thân phận của Thẩm Thiển Mạch, thì khinh thưởng nàng, những người đó chỉ cho rằng nàng xuất sắc một chút, công phu cao một chút, chẳng lẽ có thể diệt Hồng Ưng giáo sao?
Nam tử nằm trên mặt đất cũng kinh ngạc không thốt nên lời. Hắn vốn muốn mở miệng cười nhạo Thẩm Thiển Mạch, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt kiên định cùng ngoan tuyệt của Thẩm Thiển Mạch, đột nhiên cảm thấy mấy lời cười nhạo bị chặn lại giữa cổ.
Nam tử này, khí chất thật xuất chúng, khi nhìn thấy người như vậy… hắn mới biết được đây là người không thể đắc tội, trong lúc hắn nói chuyện, ánh mắt ngoan tuyệt, khiến đáy lòng hắn ta cảm thấy sợ hãi.
"Ngươi… Rốt cuộc là ai…" Nam tử kia run rẩy hỏi, mang theo vài phần kinh ngạc hỏi một vấn đề mà những nhân sĩ xung quanh cũng muốn biết nam tử liều lĩnh này, rốt cuộc là ai.
"Mặc Trì" Lạnh lùng ném ra hai chữ. Thẩm Thiển Mạch có thể nhận thấy bốn phía lạnh đi mấy phần. Rất tốt. Cái nàng muốn chính là hiệu quả này.
Hôm nay, cũng chỉ là giết gà dọa khỉ. Hồng Ưng giáo chỉ là vật hy sinh để Ma cung lấy chút danh tiếng ở Phượng Linh Thành mà thôi. Nàng cũng biết, làm như vậy sẽ rước không ít kẻ thù, nhưng vì tình thế bắt buộc, nàng phải làm như vậy.
"Cung chủ Ma cung…." Nhân sĩ võ lâm bốn phía, có người nhát gan đã thét chói tai, mà nam từ nằm trên đất, vốn vì võ công bị phế mà sắc mặt trở nên tái nhợt, bây giờ nghe thấy thế càng không còn chút máu, vẻ mặt không thể tin nhìn Thẩm Thiển Mạch.
"Cung chủ, ngài hãy tha cho ta đi. Ta có mắt không thấy núi Thái Sơn. Ta chỉ nhất thời nảy ra ý đồ xấu, nhìn trúng nha hoàn bên cạnh cung chủ mà thôi…" Nam tử kia phản ứng kịp, lập tức không ngừng cầu xin tha thứ, trong mắt tràn đầy kinh hoảng. Thủ đoạn của Ma cung, hắn không phải không biết, tin đồn trên giang hồ, đắc tội người của Ma cung, sống không bằng chết, mà hôm nay hắn lại đắc tội cung chủ Ma cung, sợ rằng phụ thân cũng không bảo vệ được hắn.
Lời cầu xin tha thứ vẫn chưa nói xong, dải lụa trắng trong tay Thẩm Thiển Mạch đã nhanh chóng xẹt qua cổ hắn, máu tươi bắn ra, mà dải lụa trắng trong tay Thẩm Thiển Mạch, không hề dính chút máu nào.
"Sênh Ca."
Thẩm Thiển Mạch nhàn nhạt gọi. Mấy ngày trước đây, nàng đã điều Sênh Ca đến Phượng Linh Thành, cuộc tranh giành võ lâm minh chủ ở Phượng Linh Thành này, phức tạp hơn nàng nghĩ rất nhiều, cho nên nàng cần Sênh Ca giúp một tay.
"Cung chủ" Vẫn một thân hắc y, khí chất lạnh lẽo khiến những nhân sĩ vây xem không khỏi lui ra vài bước.
"Ngày mai, ta không muốn nhìn thấy Hồng Ưng giáo này nữa" Giọng điệu Thẩm Thiển Mạch không nhanh không chậm, đôi mắt sắc bén thản nhiên phân phó, sau đó như không có chuyện gì xảy ra xoay người đi, để lại đám nhân sĩ võ lâm kinh ngạc.
Sênh Ca không tiếng động bay vào trong bóng tối, giống như chưa xuất hiện.
"Ngươi nói xem, Ma cung sẽ diệt Hồng Ưng giáo thật sao?" Một nhân sĩ võ lâm nhìn bóng lưng Thẩm Thiển Mạch rời đi, sợ hãi hỏi.
"Dù gì Hồng Ưng giáo cũng là một bang phái có máu mặt trong giang hồ, nhưng bởi vì thiếu chủ nhìn trúng nha hoàn giáo chủ Ma cung, cũng sẽ bị diệt môn sao?" Một nhân sĩ võ lâm khác cũng có bộ dạng không thể tin.
"Đúng vậy, cho dù Ma Cung có lớn như thế nào, cũng không thể ngông cuồng như vậy chứ?" Phàm là những nhân sĩ võ lâm không biết thủ đoạn của Ma cung đều không thể tin.
Trả lời bọn nhân sĩ võ lâm, là tin tức ngày hôm sau Hồng Ưng giáo dị diệt. Ba mươi bảy nhánh từ trên xuống của Hồng Ưng giáo, mấy ngàn mạng người, toàn bộ biến mất. Huyết tẩy Hồng Ưng giáo. Chân chính huyết tẩy. Với thế lực này, khiến tất cả các môn phái trên giang hồ đều lo sợ, đều có chung một nhận thức: Ma cung quá đáng sợ, họ tuyệt đối không thể chọc đến Ma cung!
Bên trong Đường Môn, Đường Vân thản nhiên ngồi ở bàn thạch, vẫn là y phục màu đỏ như máu tươi đã khô, khuôn mặt nở nụ cười âm u, ngón tay không ngừng vuốt vuốt ly trà, nở nụ cười âm ngoan, nhàn nhạt nói "Ta đã xem thường thủ đoạn của Mặc Trì rồi! Đủ ngoan tuyệt. Nhưng, như thế sẽ đưa đến nhiều rắc rối"
"Ý của thiếu chủ là…" Thanh Lam đứng bên cạnh Đường Vân mở miệng nói, nở nụ cười thật xinh đẹp, trong mắt lóe lên tia ác độc.
"Thông báo tất cả các môn phái có giao hảo với Hồng Ưng giáo. Nói rằng Hồng Ưng giáo bị diệt đã khiến các môn phái hoang mang lo sợ, đêm mai, ngươi hãy đi cùng Kỳ Phong Lâm giết cung chủ Ma cung!" Trong mắt Đường Vân thoáng qua vẻ tàn khốc, nụ cười nơi khóe miệng càng thêm ác độc.
Mà lúc này Thẩm Thiển Mạch đang ở biệt viện của Thất Tuyệt Sơn Trang, nghe thủ hạ của Huyền Lâu báo cáo.
"Nói như vậy, đã có nhiều môn phái giao hảo với Hồng Ưng giáo muốn diệt Ma cung sao?" Thẩm Thiển Mạch khẽ nhíu mày, khóe miệng nâng nụ cười lười biếng.
Trong mắt Huyền Lâu hiện lên tầng sương mỏng, không thể nhìn thấu suy nghĩ của hắn, nét mặt không lộ chút cảm xúc nào, nhàn nhạt nhìn Thẩm Thiển Mạch.
Thiên Thiên cũng không nén nổi hỏi, "Cung chủ, cũng vì Thiên Thiên mới thành như thế."
Thẩm Thiển Mạch vẫn luôn che chở cho Thiên Thiên. Phàm là người đắc tội Thiên Thiên, hoặc là có chủ ý xấu gì với Thiên Thiên thì đều không có kết cục tốt. Thế nhưng cũng chưa từng liên lụy tới môn phái nào như lần này, Thiên Thiên cũng không rõ vì sao Thẩm Thiển Mạch làm như thế.
Mặc dù cách làm việc của Thẩm Thiển Mạch luôn quả quyết ngoan tuyệt, thế nhưng cũng chưa từng dẫn tới hành động diệt môn lớn như này. Lần này rốt cuộc là sao đây.
"Thiếu trang chủ thấy thế nào." Thẩm Thiển Mạch không trả lời Thiên Thiên, nhìn về phía Huyền Lâu cười nghiền ngẫm.
Huyền Lâu nghe Thẩm Thiển Mạch hỏi hắn, chỉ cười nhạt, dịu dàng nói, "Giết gà dọa khỉ. Tuy gây thù chuốc oán với nhiều người, thế nhưng sự chấn động sẽ càng lớn hơn nữa."
Thẩm Thiển Mạch hài lòng cười một tiếng. Quả nhiên, Huyền Lâu hiểu rất rõ tâm tư của nàng. Nàng giết nhi tử Hồng Ưng giáo chủ vì Thiên Thiên không phải giả. Thế nhưng diệt môn, cũng không phải vì Thiên Thiên, mà vì điều này là cần thiết. Giết gà dọa khỉ mới có thể khiến những môn phái nhỏ chưa có quyết định kia không dám có tâm tư nào khác, chỉ thần phục với Ma Cung.
"Thiếu trang chủ. Có chiến thiếp." Ngay khi đang nói chuyện, hạ nhân Thất Tuyệt sơn trang đưa tới một tấm thiếp.
Thẩm Thiển Mạch nhận lấy chiến thiếp, phía trên chỉ có một hàng chữ: Đêm mai, tại Kỳ Phong Lâm, vì Hồng Ưng Giáo lấy lại công đạo! Hy vọng cung chủ Ma Cung sẽ tới!
Vì Hồng Ưng Giáo lấy lại công đạo? Thẩm Thiển Mạch nhướng mày, cười giễu cợt. Nếu chúng đã muốn chịu chết, vậy nàng sẽ không ngăn cản.
Nếu muốn lấy lại công đạo, không bằng để bọn chúng cùng "đi" với Hồng Ưng Giáo thôi. Trước khi đại hội võ lâm diễn ra, quét dọn sạch mọi chướng ngại cũng coi là một biện pháp tốt đẹp.
Huyền Lâu tự nhiên cũng thấy chiến thiếp. Hàng lông mày cau chặt lại. Trước khi đại hội võ lâm diễn ra, giữa các môn phái có ân oán với nhau có thể hạ chiến thiếp. Nếu không ứng chiến sẽ mất đi tư cách tham dự đại hội võ lâm. Bởi vậy, Thẩm Thiển Mạch không thể không đi. Thế nhưng trên tấm thiếp này chỉ ghi cung chủ Ma Cung tới, chẳng lẽ Thẩm Thiển Mạch phải một mình đi mạo hiểm sao?
"Ngươi muốn đi?" Giọng nói dịu dàng không che dấu được sự quan tâm lo lắng ẩn trong đó.
Thẩm Thiển Mạch nhướng mày, cất chiến thiếp đi, cười hỏi, "Đi, vì sao lại không đi chứ?"
Đám môn phái ô hợp ấy nàng còn không để vào mắt. Đương nhiên, một mình nàng tới Kỳ Phong Lâm, không có nghĩa là nàng không dẫn theo người của Ma Cung.
Nếu bọn họ dựa theo quy củ để môn chủ quyết đấu cùng nàng, nàng tự nhiên cũng dựa theo quy củ mà làm, một mình đấu với bọn họ một trận. Nhưng mà, bọn họ nếu không giữ lời, nàng cũng tuyệt đối sẽ không nương tay. Thủ hạ của Ma Cung, không ai là kẻ ăn không ngồi rồi.
Huyền Lâu thấy được sự chắc chắn và ngoan tuyệt trong mắt Thẩm Thiển Mạch, cũng hiểu Thẩm Thiển Mạch tuyệt đối không phải là người vì quy củ mà thua thiệt kẻ khác, lập tức mím môi cười, "Mọi chuyện đều cẩn thận."
Khẽ vuốt cằm, Thẩm Thiển Mạch gật đầu với Huyền Lâu. Thời gian tiếp xúc với Huyền Lâu mặc dù không lâu, thế nhưng thái độ làm người với võ công mưu lược của Huyền Lâu khiến nàng tương đối kính phục, trong lòng cũng coi Huyền Lâu là bằng hữu, cho nên sự quan tâm của Huyền Lâu cũng không cự tuyệt.
Nửa đêm ngày hôm sau. Thẩm Thiển Mạch mặc bạch y như tuyết, đúng hẹn tới Kỳ Phong Lâm. Kỳ Phong Lâm là khu rừng nằm ở ngoại ô của Phượng Linh Thành. Xung quanh được núi bao bọc, bên cạnh đó rừng ở đây sâu hun hút, do vậy được gọi là Kỳ Phong Lâm.
Kỳ Phong Lâm cũng vì tương đối kín đáo, bốn phía đều là sườn dốc, là nơi quyết đấu sinh tử rất tốt, bởi vậy trở thành thắng địa quyết đấu của võ lâm nhân sĩ.
"Cung chủ Ma Cung quả nhiên giữ chữ tín." Một giọng nam ồm ồm vang lên, mắt Thẩm Thiển Mạch chỉ lướt qua, nhìn người tới, bang chủ Bạch Hổ Bang.
Bạch Hổ Bang cũng không sai biệt lắm với Hồng Ưng Giáo, cũng đều là những môn phái có cùng đẳng cấp, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, quan hệ tương đối mật thiết với Hồng Ưng Giáo.
Cùng tới với bang chủ Bạch Hổ Bang còn có bang chủ cùng môn chủ của mười sáu mười bảy môn phái khác, võ công so ra thua kém với cao thủ như Thẩm Thiển Mạch nhưng cũng không phải là ngồi không.
Thẩm Thiển Mạch quan sát tất cả rồi cau mày lại. Không ngờ lại có nhiều người tới đến vậy. Muốn một mình nàng mà ứng phó với mười sáu mười bảy môn chủ với bang chủ cũng thật có hơi khó khăn.
"Sao vậy, cung chủ Ma Cung không hài lòng với đội hình của bọn ta sao?" Một giọng nói âm nhu tới tận xương vang lên sau lưng mọi người, những bang chủ môn chủ kia nghe được lập tức nhường ra một con đường, Đường Vân với một thân trường bào đỏ sậm mang theo nụ cười âm nhu từng bước đi tới.
Trong con ngươi Thẩm Thiển Mạch thoáng qua sự sáng tỏ, mâu sắc trầm xuống, nụ cười càng ngoan tuyệt khát máu hơn. Tay nàng nắm chặt lấy bội kiếm bên hông. Thế nhân chỉ biết cung chủ Ma Cung thiện dùng bạch lăng, tâm pháp tối cao của Ma Cung là Tam Thiên Thanh Ti, nhưng không biết, võ công vô song chân chính của Thẩm Thiển Mạch chính là kiếm pháp. Bí tịch của Ma Cung, Ngự Thiên Kiếm Pháp, kiếm pháp tuyệt thế chưa từng có ai luyện thành thì Thẩm Thiển Mạch nàng đã thành công.
Thế nhưng nàng chưa bao giờ chân chính sử dụng bộ kiếm pháp này trước mặt địch nhân. Bởi vì không cần. Thế gian này người có thể tiếp được bạch lăng của nàng cũng đã lác đác không có mấy, đâu cần phải sử dụng kiếm pháp nữa.
Thế nhưng lần này, nàng mang theo bội kiếm. Bởi vì đã liệu trước được rằng mấy môn phái nhỏ không biết này tới khiêu khích không hề đơn giản như thế, nếu không có một người cường đại chống lưng thì làm sao những môn phái nhỏ này có gan khiêu khích Ma Cung?
Vì Hồng Ưng Giáo mà bất bình sao? Thật nực cười! Tưởng Thẩm Thiển Mạch nàng là tiểu cô nương hả. Giang hồ này ngươi chết thì ta sống, nào có đạo lý vì tánh mạng người khác mà chôn vùi mạng của mình? Lần này bọn họ dám hạ chiến thiếp, tất nhiên dựa vào thế lực cường đại, mà chỗ dựa này, chính là Đường Môn!
"Đường Môn thiếu chủ tự thân nghênh đón thế này, Mặc Trì thấy thật vinh hạnh." Mâu sắc Thẩm Thiển Mạch không đổi, trên môi hiện lên nụ cười càng ngoan tuyệt mà xinh đẹp hơn cả Đường Vân.
Đường Vân thấy Thẩm Thiển Mạch vẫn cười trấn định như thường, trong mắt thoáng hiện lên sự ngưng trọng. Cung chủ Ma Cung quả nhiên danh bất hư truyền, lúc này mà vẫn có thể trấn định được đến thế?
Thẩm Thiển Mạch thì lại cười khẩy trong lòng. Hừ! Thẩm Thiển Mạch nàng đã dám đến thì sẽ không sợ bọn họ! Không phải chỉ là mười sáu mười bảy đám ô hợp cộng thêm một Đường Vân thôi sao? Nàng mặc dù không thể khoe khoang là diệt được chúng, nhưng ứng phó thì vẫn không khó khăn. Huống chi, mọi người cùng vây công, có ai là thật tâm ra sức, liều mạng xông lên đâu? Người người đều muốn tự bảo vệ mình, chỉ sợ ngay cả năm thành công lực cũng không phát ra nổi!
"Bản thiếu chủ ngược lại rất thưởng thức cung chủ đấy. Nếu Ma Cung có thể hỗ trợ Đường Môn, bản thiếu chủ có thể không nhắc tới chuyện cũ nữa!" Đường Vân lại không nóng nảy động thủ luôn mà cười lãnh huyết, như một con rắn độc đang thè lưỡi rắn ra.
Mâu sắc Thẩm Thiển Mạch càng trở nên băng giá. Nhĩ lực (khả năng nghe) của nàng là bực nào, thanh âm động thủ bên ngoài Kỳ Phong Lâm nàng tự nhiên nghe rõ. Chắc hẳn mười sáu mười bảy môn phái và người Đường Môn đã đối mặt với người Ma Cung mà nàng mang tới.
Xem ra lần này Đường Vân muốn chắc chắn giết nàng đây mà. Chỉ tiếc, ý nghĩ của hắn không tồi, nhưng năng lực thì không đủ!
Nhếch môi cười, lạnh lùng quét qua tất cả môn chủ bang chủ có mặt tại nơi này, cười khinh thường, "Chỉ tiếc, thiếu chủ Đường Môn, bổn cung chủ còn không để vào mắt!"
Kiêu ngạo bực nào, cao cao tại thượng bực nào, Đường Vân nghe được những lời này mà mặt tức đến mức trắng bệch. Những môn chủ bang chủ kia lại càng vừa hãi vừa sợ.
Thẩm Thiển Mạch lạnh lùng liếc qua bọn họ. Xuất thủ như điện, đánh thẳng tới Đường Vân. Nàng mang tới đều là hảo thủ của Ma Cung, thế nhưng nhân số cũng không nhiều. Nhiều môn phái nhỏ cùng với Đường Môn vây công như thế, không biết bọn họ ứng phó nổi không.
Đường Vân thấy kiếm của Thẩm Thiển Mạch đánh tới, lập tức lắc người tránh được chỉ phong, trong mắt hiện lên sự sợ hãi.
Một kiếm vừa rồi mang theo khí thế của thiên địa. Ngay cả với tu vi của hắn, cũng chỉ có duy nhất đường tránh, bằng không, nếu chính diện đối mặt, chỉ sợ cũng phải thương nặng. Chỉ biết tới võ công của cung chủ Ma Cung có một không hai trong thiên hạ, lại không biết cao tới nhường này! May là hắn còn có hậu chiêu, bằng không hôm nay thật sự là tới tìm chết!
Không ngờ kiếm thuật của cung chủ Ma Cung cũng vô song đến vậy! Xem ra chính mình không thể không lơ là. Lần này đã bỏ ra bao công sức, nếu còn không thể giết cung chủ Ma cung, chỉ sợ mọi chuyện đều sẽ trễ. Tối nay, hắn nhất định phải giết được cung chủ Ma Cung, bằng không chức võ lâm minh chủ sẽ không dễ mà ngồi lên được!
Vừa nghĩ thì lại cười lạnh trong lòng, cho dù bản lĩnh cung chủ Ma Cung có tốt hơn nữa thì thế nào chứ? Cho dù hắn ta vô song thiên hạ, cũng không qua nổi hôm nay. Đường Vân nhìn Thẩm Thiển Mạch cười quỷ quyệt.
Thẩm Thiển Mạch thấy nụ cười quỷ quyệt của Đường Vân, nhất thời cảm thấy có vấn đề. Nụ cười ấy vô cùng tự tin. Theo lý thuyết, Đường Vân sẽ không vào lúc này mà cười như vậy, nhất định là xảy ra vấn đề gì rồi. Nhíu chặt đầu mày, mâu sắc Thẩm Thiển Mạch dần trở nên thâm trầm.
Đường Vân chỉ cười ngoan tuyệt, lặng lẽ vẩy từ ống tay áo ra một loại bột. Đó chính là Vô Tức Tán để dẫn phát Vô Tức Độc. Lan truyền trong không khí, Thẩm Thiển Mạch tự nhiên cũng khó tránh khỏi hút vào, hơn nữa còn thần không biết quỷ không hay.
Mà Thẩm Thiển Mạch thấy nụ cười trên mặt Đường Vân, trong lòng lóe lên sự ngưng trọng, kiếm phong lệch đi, không có tiếp tục đuổi theo Đường Vân nữa. Kiếm quyết đảo qua mang theo nội lực ôn hòa to lớn, lập tức ba môn chủ môn phái chết dưới lưỡi kiếm, hoàn toàn không có lực đánh trả, chỉ với một kiếm liền chết không minh bạch.
Ngoài Kỳ Phong Lâm, giờ này cũng là thây phơi khắp nơi. Người Ma Cung mà Thẩm Thiển Mạch mang tới cùng với người bên các môn phái nhỏ và Đường Môn hỗn chiến với nhau.
Người của Ma Cung mặc dù đều là hảo thủ, nhưng người ít không đánh lại đông, tình thế rất hỗn loạn. Mà trong Kỳ Phong Lâm, tình huống lại càng nguy cơ. Thẩm Thiển Mạch xuất ra một kiếm, lập tức cảm thấy nội lực bất ổn.
Đây là dấu hiệu trúng độc. Thế nhưng, làm sao có thể chứ? Trước khi xuất thủ, nàng không có cảm giác được bất kỳ dấu hiệu trúng độc nào a!
"Sao thế? Vô Tức Độc này, cung chủ có hài lòng không?" Đường Vân thấy sắc mặt Thẩm Thiển Mạch trắng bệch, kiếm chiêu càng ngày càng chậm, nụ cười âm trầm cùng giọng nói âm nhu lại vang lên.
"Đê tiện." Thẩm Thiển Mạch lạnh lùng nhìn Đường Vân. Hóa ra đây là Vô Tức Độc - chí độc của Đường Môn, hèn chi ngay cả nàng cũng trúng chiêu, thậm chí còn không nhận ra được. Khó trách Đường Vân lại cười đắc ý ung dung như thế! Hóa ra đã sớm chuẩn bị xong hậu chiêu, thật bỉ ổi!
HẾT CHƯƠNG 1