Nữ Nhân, Ngoan Ngoãn Về Nhà Với Trẫm

Chương 2: Q.3 - Chương 2: Người áo đen thần bí




Bị trúng độc không màu không mùi, nhưng độc dược này lại không phát tác nhanh. Hơn nữa nếu không sử dụng nội lực thì sẽ không có gì bất thường, nhưng một khi sử dụng nội lực, độc sẽ phát tác, loại độc này rất bá đạo, khi độc tính phát tác, nội lực sẽ bị mất đi từng chút từng chút một, trừ phi người có võ công cao cường lấy nội lực áp chế độc tính, bằng không thì đợi đến lúc nội lực mất đi hoàn toàn, cũng chính là lúc kẻ đó phải chết.

Khóe miệng nàng nhếch lên một nụ cười ngoan độc rất xinh đẹp. Không ngờ nhất thời sơ suất, lại phải chết ở nên rừng núi này sao?! Không được, nàng không được chết! Nếu nàng chết rồi, Cảnh Diễn phải làm sao?! Nàng hiểu cảm giác đau khổ đó, nếu nàng chết rồi, Cảnh Diễn phải làm sao?!

Trong mắt nàng thoáng qua một tia ngoan độc, nếu nàng không thể sống được, vậy tất cả những kẻ ở đây cũng đừng mong sống sót rời khỏi đây. Kẻ nào xuất hiện ở đây, một người cũng không được sống sót!

Mũi kiếm từ tay áo màu trắng của Thẩm Thiển Mạch bay ra. Nụ cười trên mặt môn chủ của những môn phái nhỏ nghe nói Thẩm Thiển Mạch bị trúng độc liền biến mất, ngay lập tức được thay thế bằng sự hoảng sợ.

Nam tử mặc áo trắng trước mặt, sắc mặt tái nhợt đến dọa người, khóe môi nâng lên nụ cười tuyệt mỹ, làm cho người ta không phân biệt rõ giới tính, nhưng lại khiến bọn họ khiếp sợ, không phải vì dung nhan tuyệt thế của nàng, mà là quanh thân nàng tản ra sát ý và nội lực mãnh liệt.

Chỉ mới giương kiếm lên thôi mà bọn học đã không chống đỡ nổi. Nếu kiếm này chém về phía bọn họ, thì làm sao sống nổi đây?! Ngay cả khuôn mặt Đường Vân cũng lộ vẻ nặng nề không tin nổi. Kiếm pháp này, là Ngự Thiên kiếm pháp! Không ngờ Ma Cung Cung chủ lại luyện thành kiếm pháp tuyệt thế này!

Đường Vân phản ứng nhanh nhất, lập tức đẩy hai người bên cạnh về phía Thẩm Thiển Mạch, còn mình thì nhanh chóng lui về sau. Ngay thời khắc đó, thế kiếm của Thẩm Thiển Mạch như vũ bão, kiếm vung lên, toàn bộ cây cối bốn phía bị nhổ bật gốc, hai môn chủ bị Đương Vân đẩy tới trước mặt Thẩm Thiển Mạch chưa kịp phản ứng đã biến thành một vũng máu.

Tất cả các môn chủ khiếp sợ uy lực như thần của một chiêu vừa rồi, dường như không có một tia hi vọng sống nào. Mới chỉ một chiêu mà thôi, toàn bộ mọi người đều chết dưới thanh kiếm ấy. Chỉ còn duy nhất một mình Đường Vân sống sót, nhưng cũng bị nội thương rất nặng, vừa phun một ngụm máu tươi ra ngoài liền hôn mê bất tỉnh.

Thẩm Thiển Mạch xuất một chiêu này, chắc chắn độc tính trong người cũng phát tác nhanh hơn. Khóe miệng nàng nở một nụ cười buồn bã, đôi mắt nàng tối dần, bóng dáng màu trắng chầm chậm ngã xuống.

“Mạch Nhi!” Một giọng nói đau lòng đến tận xương tủy, vô cùng lo lắng truyền đến bên tai nàng.

Ánh mắt Thẩm Thiển Mạch mờ hồ. Nàng đang nằm mơ sao?! Sao lại nghe được giọng của Tư Đồ Cảnh Diễn ở đây. Nàng cảm thấy thân thể bị một vòng tay quen thuộc ôm lấy, hai mắt Thẩm Thiển Mạch từ từ nhắm lại, nhưng vẫn ý thức được nắm thật chặt áo bào của người ôm nàng, khó khăn thốt lên hai chữ, “Cảnh Diễn.”

Thân thể người áo đen ôm Thẩm Thiển Mạch hơi chấn động một chút. Đôi mắt vốn đen nhánh như hắc diện thạch giờ phút này đỏ ngầu lên. Con ngươi của nam tử áo đen trở nên đỏ ngầu, cả khu rừng giống như bị cơn cuồng phong đáng sợ ấy cuốn sạch, nam tử ấy làm trung tâm, bốn phía đã bị một kiếm của Thẩm Thiển Mạch hủy diệt hầu như không còn cây cối nào lại một lần nữa bị cuốn đi.

Cơn giận của nam tử kia cơ hồ làm cho tất cả cây cối trong rừng bị hủy diệt. Đôi mắt đỏ ngầu gắt gao nhìn chằm chằm nữ nhân trong lòng. Không cần nói cũng biết là đau lòng. Môn chủ của những môn phái kia phải cảm thấy may mắn vì Thẩm Thiển Mạch mới sử dụng một chiêu đã chết, nếu không, đợi đến bây giờ thì thứ chờ đợi bọn họ còn đáng sợ hơn sống không bằng chết ở địa ngục.

“Khụ.” Thẩm Thiển Mạch khẽ rên một tiếng, chỉ cảm thấy toàn bộ sức lực trên người như bị rút đi hết, ngay cả mở mắt ra cũng khó khăn. Nhưng nàng biết, nàng vẫn còn sống, vẫn chưa chết.

“Ngươi tỉnh rồi.” Giọng nói trầm thấp khàn khàn vang lên.

Thẩm Thiển Mạch cố gắng mở mắt ra, trước mặt là một nam tử mặc áo đen, thân hình cao to dưới ánh trăng có vẻ tráng kiện lực lưỡng. Trên mặt che mặt nạ bằng đồng xanh, khiến người ta không thể nhìn rõ dung mạo.

Là nam tử này đã cứu nàng?! Nhưng mà, rõ ràng nàng nghe giọng của Tư Đồ Cảnh Diễn mà. Chẳng lẽ tất cả chỉ là ảo giác?! Đúng vậy. Chắc chắn bây giờ Cảnh Diễn đang ở Thiên Mạc Đô thành, làm sao biết nàng xảy ra chuyện? Cho dù có biết cũng không thể nào chạy tới kịp.

Lại nói nam tử áo đen này toàn thân tản ra sự lạnh lùng cứng ngắc, tuyệt đối không giống như cảm giác ấm áp của Cảnh Diễn. Nhưng, nam tử mặc áo đen này là ai?! Thế nhưng có thể ra tay cứu nàng, chứng tỏ công phu của hắn cao hơn nàng, trong thiên hạ này, còn có người có công phu như vậy sao?!

“Ngươi là ai? Tại sao lại cứu ta?” Vì bị trúng độc, thân thể bị thương, sức lực của Thẩm Thiển Mạch chưa được khôi phục, giọng nói không réo rắt như trước, cũng không mở mắt nổi, chỉ hơi hé mắt, hỏi.

“Tiện đường.” Âm thanh của nam tử lạnh lẽo không hề có chút tình cảm nào, chỉ trả lời hai chữ tiện đường, hình như không muốn tiết lộ thân phận của mình.

Thẩm Thiển Mạch nghe vậy cũng không muốn hỏi nhiều. Chỉ tự giễu cười một tiếng. Nàng đường đường là Ma Cung Cung chủ, lại có thể rơi vào kết cục ngày hôm nay. Còn đối phương thì giống như tiện tay cứu một vật rách nát bên đường. Thôi, mặc kệ đi, nàng mệt chết đi được, bây giờ nàng chỉ muốn nghỉ ngơi một chút.

Nàng nhắm mắt lại, không để ý tới nam tử áo đen kia. Cũng không biết tại sao, nàng lại có cảm giác tin tưởng nam tử này, cảm thấy hắn nhất định sẽ không làm tổn thương nàng, có hắn ở đây, nàng sẽ không có chuyện gì.

Thật là kì lạ. Tại sao nàng lại có cảm giác tin tưởng hắn như vậy?! Từ lúc nàng trọng sinh đến nay, ngay cả ngủ cũng không dám ngủ, trừ Thiên Thiên ở bên cạnh chăm sóc nàng mới cảm thấy yên tâm một chút, bình thường nàng rất ít khi ngủ ngon. Nhưng bây giờ lại không giải thích được cảm giác tin cậy lúc này, thậm chí còn cảm thấy an toàn hơn ở bên cạnh Thiên Thiên. Rốt cuộc chuyện này là như thế nào đây?! Thẩm Thiển Mạch cau mày, nặng nề đi vào giấc ngủ.

Nhìn Thẩm Thiển Mạch dần chìm vào giấc ngủ, vẻ lạnh lùng của nam tử áo đen kia mới từ từ thu lại. Hắn đưa tay vuốt ve chân mày của Thẩm Thiển Mạch, trong mắt đều là đau lòng và cưng chiều.

Hắn còn tưởng Thẩm Thiển Mạch cau mày vì thân thể không được khỏe. Khẽ nâng Thẩm Thiển Mạch dậy, truyền cho nàng một chút nội lực và chân khí, như vậy mới nàng mới có thể hồi phục nhanh hơn.

Sắc mặt dưới mặt nạ bằng đồng xanh càng trở nên tái nhợt. Loại độc dược không màu không mùi này thật bá đạo. Mặc dù hắn lấy toàn bộ nội lực khắc chế dược tính của loại độc này, nhưng không có cách nào trục xuất hoàn toàn độc dược ra khỏi thân thể nàng. Vì vậy thân thể Thẩm Thiển Mạch vẫn còn rất yếu, còn hắn vì tiêu hao quá nhiều nội lực mà thể lực cũng cạn kiệt.

Nếu không, hắn cũng không cần mang Thẩm Thiển Mạch trốn ở sơn động. Phải biết rằng, người của Đường Môn và những môn phái kia sẽ nhân cơ hội đối phó với bọn họ. Hắn biết dưới tình cảnh này không thể đưa Thẩm Thiển Mạch bình an trở về biệt viện của Thất Tuyệt sơn trang được, chỉ đành tạm thời ở nơi này dưỡng thương.

“Mạch Nhi. Ta nên làm thế nào với nàng bây giờ?” Giọng nói vang lên vừa rồi không hề lạnh nhạt cứng ngắc, mà là sự mê hoặc vốn có và khí phách, trong đó còn bao hàm cả sự cưng chiều và bất đắc dĩ.

Mạch Nhi. Ta hiểu rõ tính tình của nàng, dĩ nhiên ta sẽ không tới giúp nàng. Cũng không muốn ta vì nàng mà bỏ mặc chuyện quốc gia đại sự của Thiên Mạc. Cho nên, ta chỉ có thể lấy thân phận một người xa lạ ở bên cạnh chăm sóc nàng, bảo vệ nàng.

Ta mới đến chậm mấy ngày, nàng đã bị thương như vậy. Tên Đường Vân này không hề đơn giản. Sau lưng Đường Môn, chính là Ngôn Tu Linh!

Bàn tay Tư Đồ Cảnh Diễn dần nắm chặt lại, khớp xương trắng bệch. Trong mắt hắn thoáng qua một tia lạnh lẽo. May mà hắn tới kịp thời mới cứu được tính mạng của Thẩm Thiển Mạch. Nếu Thẩm Thiển Mạch xảy ra chuyện gì không hay, đừng nói Đường Môn bị giết sạch, cho dù là Lâm vị, cũng đừng mong thoát tội!

Cho dù là bạn chí thân của hắn, hắn cũng không cho phép Ngôn Tu Linh động đến một sợi tóc của Thẩm Thiển Mạch! Tranh đoạt thiên hạ, bọn họ có bản lĩnh của riêng mình, coi như cuối cùng thiên hạ thuộc về Ngôn Tu Linh, Tư Đồ Cảnh Diễn hắn cũng không nói một chữ “Không”! Nhưng đả thương Mạch Nhi của hắn, thì không thể tha thứ được!

Ngôn Tu Linh. Tốt nhất là ngươi không biết chuyện này! Nếu không, ta có là bằng hữu thân thiết, cũng nhất quyết không bỏ qua cho Lâm vị, không bỏ qua cho ngươi!

Ôm chặt Thẩm Thiển Mạch đang trong trạng thái hôn mê, ánh mắt Tư Đồ Cảnh Diễn biến thành cực kì đau lòng và cưng chiều. Mạch Nhi của hắn, hắn phải làm sao bây giờ, Mạch Nhi kiên cường như vậy mà.

Khi Thẩm Thiển Mạch tỉnh lại lần nữa, đã là một ngày sau rồi. Khẽ động đậy tay chân, cảm thấy sức lực đã được khôi phục, Thẩm Thiển Mạch từ từ ngồi dậy, lập tức nghe được một giọng nói lạnh lẽo như không có nhiệt độ, “Độc tố chưa giải được, đừng dùng nội lực.”

Thẩm Thiển Mạch ngước mắt, không khỏi nhíu mày. Người áo đen ấy vẫn còn ở đây?! Không bỏ rơi nàng?! Bây giờ vẫn còn người tốt như vậy sao?

“Cho ngươi.” Vẫn giọng điệu lạnh lẽo ấy, không có một chút nhiệt độ nào.

Thẩm Thiển Mạch nhận lấy thịt thỏ đã nướng chín, chân mày cau lại. Ở nơi rừng rậm bốn phía đều là vách núi đá dựng đứng này, động vật như thỏ chắc chắn rất ít, người áo đen kia lại bắt được thỏ, chắc cũng hao tổn không ít sức lực.

Mượn ánh trăng mờ tối, Thẩm Thiển Mạch quan sát người áo đen. Một bộ áo đen vừa vặn, không phô trương, lại có khí phách tự nhiên. Mặt nạ đồng xanh che đi gương mặt của hắn, lại không hề ảnh hưởng đến khí chất của hắn chút nào, ngược lại tăng thêm mấy phần khí phách.

Thẩm Thiển Mạch khẽ mím môi, cố ý giả bộ thân thể không được thoải mái, quả nhiên người áo đen kia đi tới muốn kiểm tra xem có phải chất độc trên người nàng lại phát tác không. Thẩm Thiển Mạch nhanh tay đoạt lấy mặt nạ của người áo đen kia, ai ngờ thân thể suy yếu, động tác không nhanh như bình thường, lại bị người áo đen tránh được.

Nhìn phong thái lạnh lùng của người áo đen, Thẩm Thiển Mạch le lưỡi một cái, nói, “Ta chỉ muốn nhìn thử dung mạo của ân nhân cứu mạng thôi mà.”

“Không cần thiết.” Vẫn giọng điệu lạnh lẽo như cũ, kiệm lời như vàng.

Thẩm Thiển Mạch khẽ nhíu mày. Rõ ràng người áo đen này rất quan tâm nàng, tuy nhiên lại cố ý giả bộ lạnh lùng. Kiệm lời như vàng, cố làm ra vẻ lạnh lùng, nhất định là muốn che giấu điều gì đó!

Thẩm Thiển Mạch cẩn thận quan sát người áo đen, cảm thấy có cảm giác rất quen thuộc. Không nói ra được là cảm giác quen thuộc như thế nào, dường như nhìn bóng lưng của người áo đen ấy sẽ cảm thấy yên tâm. Cảm giác này chưa từng có. Trừ Tư Đồ Cảnh Diễn ra, chưa từng có người nào khiến nàng có cảm giác yên tâm đến vậy.

Đột nhiên, con ngươi nàng khẽ tỏa sáng, trong mắt lóe lên một tia sáng kì lạ, sau đó liền thu lại cảm xúc, ăn thịt thỏ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng bàn tay cũng đang run nhè nhẹ.

Tư Đồ Cảnh Diễn không muốn để Thẩm Thiển Mạch sinh nghi, không tiếp tục nhìn nàng nữa, lạnh lùng quay lưng đi, để lại một mình bóng lưng đơn độc của nàng.

Thẩm Thiển Mạch vừa cắn thịt thỏ, khóe miệng nâng lên một nụ cười hạnh phúc.

Là Tư Đồ Cảnh Diễn. Là Cảnh Diễn của nàng. Chiếc nhẫn lóe sáng trên bàn tay dưới ánh trăng của hắn, là chiếc nhẫn tượng trưng cho hoàng tộc Thiên Mạc. Nàng vẫn nhìn thấy Tư Đồ Cảnh Diễn mang theo, chưa bao giờ gỡ xuống.

Mặc dù ánh trăng mờ ảo, mặc dù chiếc nhẫn trên tay Tư Đồ Cảnh Diễn không rõ ràng, nhưng nàng vẫn nhận ra chiếc nhẫn đó.

Thật ra nàng đã sớm nhận thấy, chỉ là không dám xác định mà thôi. Phong thái của một người có thể thay đổi, nhưng khí phách ăn sâu vào xương tủy thì không thể nào thu lại được. Màu sắc y phục có thể thay đổi, nhưng cảm giác mang lại cho người khác thì không thể thay đổi.

Huống hồ, khiến nàng cảm thấy an tâm nương tựa, trên thế gian này, trừ Tư Đồ Cảnh Diễn ra, sẽ không bao giờ có người thứ hai.

Nhưng vì sao Tư Đồ Cảnh Diễn phải cố ý giấu giếm thân phận?! Vì không muốn nàng lo lắng? Hay còn có nguyên nhân nào khác?

Thôi bỏ đi. Nếu Tư Đồ Cảnh Diễn không muốn nói, vậy nàng cũng không vạch trần. Bây giờ xác định được thân phận của Tư Đồ Cảnh Diễn, Thẩm Thiển Mạch cảm thấy trong lòng vui vẻ hơn rồi. Mặc dù không mong Tư Đồ Cảnh Diễn vì nàng mà trễ nải việc quốc gia đại sự, nhưng nếu Tư Đồ Cảnh Diễn dám chạy tới đây, Thiên Mạc nhất định không có chuyện gì, nếu không Hạo Nguyệt cũng sẽ không để Tư Đồ Cảnh Diễn đến đây.

“Ân nhân. Người có muốn ăn một chút không?” Trong mắt Thẩm Thiển Mạch thoáng qua một tia giảo hoạt, nở nụ cười ngọt ngào, nói với Tư Đồ Cảnh Diễn.

Tư Đồ Cảnh Diễn ngoái đầu nhìn lại, liền nhìn thấy nụ cười lúm đồng tiền như hoa của nàng. Đáng chết, nàng không biết nụ cười của nàng rất mê hoặc sao?! Bây giờ hắn là một người xa lạ, nàng lại có thể tươi cười vui vẻ trước mặt một người xa lạ?! Nghĩ vậy, sắc mặt Tư Đồ Cảnh Diễn càng thêm thâm trầm, giọng nói càng lạnh lẽo, “Ta không muốn!”

Thẩm Thiển Mạch thấy phản ứng của Tư Đồ Cảnh Diễn, nụ cười nơi khóe miệng càng thêm ngọt ngào, cầm thịt thỏ chạy tới bên cạnh Tư Đồ Cảnh Diễn, kéo hắn ngồi xuống, lấy thịt thỏ mang đến trước mặt hắn, “Ân nhân, người mau ăn một chút đi.”

Thẩm Thiển Mạch làm vậy, đương nhiên là muốn trêu chọc Tư Đồ Cảnh Diễn. Ai bảo hắn lừa gạt mình thân phận của hắn? Có điều, nàng lại sợ Tư Đồ Cảnh Diễn đói bụng hơn. Dù sao nơi này không có nhiều thịt thú rừng, không chừng Tư Đồ Cảnh Diễn đang đói bụng đấy.

“Ngươi!” Tư Đồ Cảnh Diễn thấy nụ cười trên mặt Thẩm Thiển Mạch, trong mắt hiện lên một tia không vui, tại sao nàng có thể đối xử nhiệt tình với một nam nhân xa lạ như vậy. Không sợ hắn ghen sao?!

Ừm! Nhất định định là vì báo ơn cứu mạng.. Hắn nhịn! Dù sao người xa lạ này chính là hắn, không phải sao! Có điều nếu đổi thanh nam nhân khác, hắn nhất định giải quyết tên nam nhân đó!

Tư Đồ Cảnh Diễn vừa tính toán vừa nhận lấy thịt thỏ từ tay Thẩm Thiển Mạch, xé một miếng bỏ vào miệng, nhưng ăn không thấy ngon! Nhìn sắc mặt tái nhợt của Thẩm Thiển Mạch, hắn cực kì đau lòng, hận không ôm nàng vào lòng ngay lập tức được, hỏi nàng thế nào rồi, có phải rất khó chịu không, nhưng hắn không thể!

Thấy Tư Đồ Cảnh Diễn ăn một miếng thịt thỏ, nụ cười của Thẩm Thiển Mạch ôn hòa hơn. Ánh mắt nhìn Tư Đồ Cảnh Diễn tràn ngập dịu dàng, giống như thê tử nhìn phu quân của mình.

Tư Đồ Cảnh Diễn đang ăn, chợt cảm thấy vẻ mặt của TTm không được bình thường. Bộ dạng này?! Tư Đồ Cảnh Diễn tuyệt đối tin tưởng Thẩm Thiển Mạch không phải nữ nhân lẳng lơ, thế nhưng vẻ mặt này, chẳng lẽ Thẩm Thiển Mạch phát hiện ra thân phận của mình rồi sao?!

Tư Đồ Cảnh Diễn lập tức quan sát phản ứng của Thẩm Thiển Mạch. Lại thấy nàng đã ngồi ở phía bên kia tiếp tục ăn thịt thỏ, căn bản không nhìn hắn! Xem ra hắn đã suy nghĩ nhiều rồi.

Mặc dù thoạt nhìn Thẩm Thiển Mạch như đang chăm chú ăn thịt thỏ, thật ra nàng cũng đang lén nhìn Tư Đồ Cảnh Diễn, thấy Tư Đồ Cảnh Diễn thận trọng nhìn mình, sau đó lại thu hồi ánh mắt, tỏ vẻ thờ ơ nhìn sang hướng khác, khóe miệng nàng nâng lên một nụ cười.

Cảnh Diễn của nàng, chính là kì quặc ở chỗ đó! Nhưng mà chính vì hắn như vậy mới khiến nàng rung động, không phải sao.

Chợt thân thể co rút đau đớn, Thẩm Thiển Mạch biết độc dược không màu không mùi vẫn chưa được giải hoàn toàn. Với năng lực của Tư Đồ Cảnh Diễn, nhất định đã nghĩ ra cách liên lạc với bên ngoài rồi. Hắn chưa đưa nàng đi, ở lại sơn động này còn an toàn hơn bên ngoài.

Nếu là hắn, vậy nàng sẽ toàn tâm toàn ý nghe theo sự sắp xếp của hắn, không cần suy nghĩ nên làm thế nào mới phải. Bởi vì những việc hắn làm, vĩnh viễn đều là tốt nhất.

Có điều, loại độc dược không màu không mùi này, nàng sẽ không nghĩ như thế! Đường Môn, nàng nhất định sẽ tiêu diệt không còn một mảnh giáp! Thẩm Thiển Mạch nàng cũng không phải người hiền lành gì, dám đắc tội với nàng, hại nàng khổ sở như vậy, Đường Môn, mối thù này lớn rồi đấy!

Sơn cốc ban đêm rét buốt. Một mảnh đen kịt bao bọc bốn phía, mang theo hơi nước mùa xuân, giống như đang ngưng tụ thành một làn sương mỏng.

Thẩm Thiển Mạch ngủ ở vị trí bên trong sơn động, Tư Đồ Cảnh Diễn lại tựa vào cửa sơn động, bảo vệ nàng.

Trong sương mù đen kịt, Tư Đồ Cảnh Diễn đang nửa say nửa tỉnh, đột nhiên nghe thấy tiếng rên rỉ vỡ vụn của Thẩm Thiển Mạch vốn đang ngủ say, đôi mắt so với bóng đêm càng thêm thâm túy đột nhiên mở ra, trong mắt hiện lên vẻ nóng nảy cùng đau lòng, đứng dậy vọt tới phía Thẩm Thiển Mạch.

"Mạch Nhi! Mạch Nhi!" Tư Đồ Cảnh Diễn ôm Thẩm Thiển Mạch đang thần chí không rõ, chân mày nhíu chặt, loại độc chết tiệt, sao có thể bá đạo như vậy! Rõ ràng hắn đã dùng nội lực ngăn chặn, nhưng nội lực tự thân của Thẩm Thiển Mạch quá mạnh mẽ, lúc trước một chiêu lại một chiêu hao tổn quá nhiều nội lực, áp chế không được bao lâu, dĩ nhiên cũng khiến nó ngóc đầu dậy.

Hiện tại người Mị Huyết lâu còn chưa tìm đến, chắc là bị người của Đường môn chặn lại. Vậy phải làm sao bây giờ, không có dược liệu, dựa hết vào việc áp chế nội lực, cũng không phải là biện pháp.

"Cảnh Diễn. Cảnh Diễn." Thẩm Thiển Mạch đã hoàn toàn mất đi ý thức, siết chặt tay Tư Đồ Cảnh Diễn, trong miệng không ngừng kêu tên hắn.

Tư Đồ Cảnh Diễn nhìn Thẩm Thiển Mạch, ánh mắt càng thêm dịu dàng cùng đau lòng. Mạch Nhi của hắn, gặp tình huống hôn mê bất tỉnh như vậy, còn nghĩ đêbs hắn! Nhưng hắn lại không có cách nào chịu đau đớn thay nàng. Bây giờ nội lực áp chế độc tính bị cắn trả, nhất định Thẩm Thiển Mạch phải tự mình vượt qua, nếu hiện tại dùng nội lực áp chế lần nữa, độc tính sẽ càng phát tác thường xuyên, thân thể Thẩm Thiển Mạch không chịu nổi giày vò như vậy, nếu không, nội lực của nàng sẽ bị tổn thương.

"Mạch Nhi! Không có chuyện gì. Không có chuyện gì." Tư Đồ Cảnh Diễn ôm Thẩm Thiển Mạch thật chặt, dùng nhiệt độ của mình bao lấy nàng, lần đầu tiên trong mắt xuất hiện vẻ bất lực, nhìn nữ nhân mình yêu phải chịu khổ trước mặt mình, nhưng hắn lại không làm gì được.

Đôi mắt đen như mực thoáng vẻ ngoan tuyệt. Đường Môn! Mặc cho chủ tử của các ngươi là ai, lần này, hắn sẽ diệt cả Đường Môn! Đường Vân, lại có lá gan ám toán nữ nhân của hắn?! Vậy thì chuẩn bị sống không bằng chết đi!

Thẩm Thiển Mạch khẽ nhíu mày. Nàng chỉ cảm thấy trong cơ thể có hai cỗ nội lực đang va chạm, bị một cỗ lực lượng vô hình dẫn dắt, va chạm vào nàng, đau đớn vô cùng, khiến nàng không nhịn được mà rên rỉ ra tiếng.

Lạnh. Rét lạnh vô hạn vô biên. Giống như toàn bộ lực lượng bị rút đi. Đột nhiên, hình như nàng được một một nguồn ấm ôm lấy, mang theo cảm giác quen thuộc. Là Tư Đồ Cảnh Diễn sao?! Trong lúc mơ màng, tựa hồ nàng đã nghe thấy có người nóng nảy mà đau lòng kêu tên nàng.

Nhất định là Tư Đồ Cảnh Diễn. Hắn đang ở bên cạnh nàng, nàng không ở một mình, nàng sẽ không phải một mình chịu đựng hắc ám và đáng sợ nữa. Cảnh tượng một mình dãy dụa đã chỉ còn là quá khứ rồi! Nam tử hồng y tuyệt đại đó, sẽ luôn luôn bồi bên cạnh nàng .

Giống như đứa bé tìm được trụ cột tinh thần từ trong cơn ác mộng, cặp mày nhíu chặt vì đau đớn của Thẩm Thiển Mạch thoáng dãn ra, cắn môi thật chặt.

"Ta. Không phải một mình. Ta không sợ. Cảnh Diễn. Ta không sợ." Giọng nói yếu ớt không có ý thức đứt quãng thốt ra từ Thẩm Thiển Mạch.

Tư Đồ Cảnh Diễn ôm Thẩm Thiển Mạch càng lúc càng chặt, đôi mắt đen như mực cực lực ẩn nhẫn cảm xúc. Hận không thể thay thế Thẩm Thiển Mạch chịu đựng những giày vò này.

Đột nhiên, đôi mắt đen như mực của Tư Đồ Cảnh Diễn thoáng dị sắc, nhếch miệng nở nụ cười lạnh lùng khát máu, toàn thân áo đen không gió mà bay, tỏa ra khí chất tuyệt sát.

Nhẹ nhàng ôm Thẩm Thiển Mạch vào trong ngực, đôi mắt thâm thúy của Tư Đồ Cảnh Diễn nhìn ra cửa động, nụ cười nơi khóe miệng càng lạnh lùng.

Hừ! Hắn chưa tìm bọn chúng tính sổ, ngược lại bọn chúng rất có bản lĩnh, lại tìm được sơn động này?! Muốn giết hắn và Thẩm Thiển Mạch sao?! Vậy phải xem các ngươi có bản lĩnh đó hay không?!

"Vào xem một chút." Bên ngoài truyền đến tiếng bàn luận thì thầm, hiển nhiên là thủ hạ Đường Môn đang phụng mệnh lục soát.

Giọng nói này không tính là lớn. Được tiếng gió nơi sơn cốc che giấu, cơ hồ nhỏ đến không nghe thấy được, nhưng Tư Đồ Cảnh Diễn có công lực bực nào, những động tĩnh này sao có thể dấu được lỗ tai của hắn. Ngay từ lúc những kẻ áo đen kia đến gần sơn động dù vẫn không nói gì, hắn cũng đã phát hiện.

"Muốn xem cái gì?!" Khi bọn sát thủ thận trọng tiến vào, một giọng nói lạnh lùng bá đạo mang theo sát khí truyền đến, khiến bọn chúng bị dọa sợ đến đánh rơi binh khí.

Giọng nói túc sát nhường nào. Chỉ nghe thấy thôi cũng khiến người ta không tự chủ được nhũn chân. Giương mắt nhìn, dưới ánh sáng yếu ớt, mơ hồ thấy một bóng người màu đen ôm một bóng người màu trắng. Quanh thân bóng người màu đen tản mát ra nồng đậm sát khí. Khiến những sát thủ như bọn chúng cũng phải chùn bước.

Bọn sát thủ còn chưa kịp phản ứng gì, đã bị một cỗ khí lực cường đại bao phủ. Dưới ánh trăng ấy u ám. Tư Đồ Cảnh Diễn toàn thân áo đen, hết sức quỷ mị, ra tay như chớp, lập tức đã giết chết hơn mười sát thủ trong sơn động.

Máu tươi từ từ chảy ra từ cổ bọn sát thủ, dưới ánh trăng hiện vẻ vô cùng quỷ dị. Tư Đồ Cảnh Diễn cũng không thèm nhìn bọn sát thủ ngã dưới đất không dậy nổi, trong mắt hiện vẻ khắc nghiệt, ôm Thẩm Thiển Mạch rời sơn động.

Đường Môn sát thủ cũng uống độc chế bí truyền của Đường Môn. một khi tử vong, độc tố trong máu được phóng thích, sẽ dẫn tới nhiều sát thủ hơn. Hôm nay thân thể Thẩm Thiển Mạch rất suy yếu, mà hắn vì cứu Thẩm Thiển Mạch cũng hao tổn không ít công lực, nơi đây không nên ở lâu.

"Ưm." Giờ phút này Thẩm Thiển Mạch được Tư Đồ Cảnh Diễn ôm trong ngực, cau mày, từ từ tỉnh lại.

Nàng chỉ cảm thấy hình như vừa rồi đã trải qua một trận chiến sinh tử, cả người như mất hết khí lực, bám vào trên người Tư Đồ Cảnh Diễn. Dưới ánh trăng mờ mịt, nàng có thể thấy ánh mắt ngưng trọng của Tư Đồ Cảnh Diễn. Đêm khuya rời đi sơn động, xem ra tình cảnh của bọn họ rất nguy hiểm.

"Sao vậy?" Mặc dù Thẩm Thiển Mạch trúng độc, nhưng thính lực vẫn còn, bốn phía chậm rãi xuất hiện bước chân sát thủ, nàng vẫn có thể nghe thấy. Khẽ nhíu mày, ngưng trọng hỏi.

"Có ít nhât mấy trăm người." Tư Đồ Cảnh Diễn cũng không chần chờ, đôi mắt như hắc diệu thạch tản mát ra sắc thái lạnh lùng, dưới ánh sáng mờ ảo đặc biệt dễ thấy, nhếch miệng nở nụ cười ngoan tuyệt. Nếu bọn chúng dám đến, hắn cũng quyết không sợ bọn chúng!

"Đường Môn muốn đuổi cùng giết tuyệt đây mà." Thẩm Thiển Mạch cũng nâng lên nụ cười túc sát, ý bảo Tư Đồ Cảnh Diễn để nàng xuống. hiện tại mặc dù nàng trúng độc, nhưng không có nghĩa nàng là một phế nhân, nếu là tình thế thật sự nguy cấp, cho dù liều mạng để độc phát tác, cũng sẽ không bỏ qua cho Đường môn!

Tư Đồ Cảnh Diễn thấy nụ cười ngoan tuyệt của Thẩm Thiển Mạch, lập tức trầm mặt xuống, lạnh lùng nói: "Liệu mà đi theo ta! không cần đùa giỡn với tính mạng chính mình!"

Thẩm Thiển Mạch thấy nét mặt nghiêm túc của Tư Đồ Cảnh Diễn, không khỏi nở nụ cười, Tư Đồ Cảnh Diễn, vẫn che chở nàng khắp nơi như thế, suy tính thay nàng. Nhưng, Thâm Thiển Mạch nàng cũng không phải là quả hồng mềm, độc này cũng chỉ hạn chế việc nàng sử dụng nội lực mà thôi, không có nội lực, không đại biểu nàng chính là phế vật!

"Ân công thật quan tâm Mặc Trì." Thẩm Thiển Mạch nở nụ cười yếu ớt, nói cười trong mắt hiện vẻ giảo hoạt.

Tư Đồ Cảnh Diễn thấy nụ cười nghiên nước nghiêng thành của Thẩm Thiển Mạch, đôi mắt sắc căng thẳng, lạnh lùng mím môi, quay mặt đi. Mạch nhi, sao lúc này còn có thể cười đến khuynh thành như thế! Đáng chết, về sau tuyệt đối không cho phép nàng cười như vậy với người khác.

"Vèo" âm thanh mũi tên bắn lén phá không mà tới, từ từ ép sát, hiển nhân đã phát hiện tung tích của Tư Đồ Cảnh Diễn và Thẩm Thiển Mạch.

Lụa trắng bay lượn đánh tới mũi tên, mũi tên bắn lén cũng bị lụa trắng ngăn lại rơi xuống mặt đất. Tư Đồ Cảnh Diễn thấy thế, giận dữ nhìn Thẩm Thiển Mạch, "Ngươi không phải biết dùng nội lực linh tinh thì sẽ chết sao!"

"Ân công đừng nóng vội, mấy mũi tên này không gì thắng nổi lụa trắng thiên tàm ti vô địch, không cần dùng nội lực cũng có thể dễ dàng ngăn lại!" Thẩm Thiển Mạch cũng tuyệt đối không gấp gáp, thậm chí trong mắt còn mang nét giảo hoạt và chắc chắn, thản nhiên nói.

Tư Đồ Cảnh Diễn thấy thế, mới thu lại ánh mắt. Ngước mắt, nhìn sát thủ bốn phía, nhếch miệng nở nụ cười khát máu. Nguyên bổn còn lo lắng an nguy của Thẩm Thiển Mạch mới có thể sầu lo như thế. Nay an nguy của Thẩm Thiển Mạch đã không còn vấn đề, vậy thì những sát thủ này, hắn muốn toàn bộ bọn họ đều chỉ có tới chứ không có lui!

Dám có ý đồ với hắn! Dám động vào nữ nhân hắn! hắn muốn toàn bộ bọn chúng sống không bằng chết! Hừ!

Cơn gió nhẹ nhàng phất qua sơn cốc, còn bí mật mang theo sự lạnh lẽo đầu xuân. Bọn sát thủ đều không tự chủ được sợ run cả người, không phải bởi vì cơn gió này, mà bởi vì nam tử áo đen đón gió mà đứng trước mắt.

Dưới ánh trăng mờ mờ không thấy rõ dung mạo hắn, nhưng một thân khí độ tử thần chết chóc này, cũng đã hung hăng đả kích bọn chúng. Bọn chúng đều là sát thủ, bản thân đã nhạy cảm với khí tức chết chóc này, vậy mà hôn nay, nam tử đang đứng trước mặt bọn chúng, lại khiến bọn chúng cảm thấy tử vong chưa từng cận kề như vậy.

một khắc kia, hầu như trong đầu mỗi sát thủ đều có ý niệm lui bước. Nhưng phía trên đã hạ Lệnh Tất Sát, nếu không thể giết Cung chủ Ma Cung và nam tử mặc áo đen này, bọn chúng cũng không thể sống tiếp. Bên trong cơ thể của bọn chúng cũng trúng độc Đường Môn!

Trong lòng nhanh chóng hiện qua ý niệm này, nhưng hành động cũng không chậm, hung hăng đánh tới Tư Đồ Diễn và Thẩm Thiển Mạch.

Tư Đồ Cảnh Diễn thấy thế, hừ lạnh một tiếng, trong mắt thoáng qua sát khí, ra tay nhanh như chớp, thật nhanh xuyên qua giữa đám sát thủ, một chiêu đi xuống là một mạng, giống như là Tử Thần đang dạo qua, chỉ cần hắn đến gần ai, người đó cũng không có cách nào còn sống.

Giết sạch đám sát thủ trước mặt, Tư Đồ Cảnh Diễn cũng không cần phải di chuyển về phía trước, mà là chờ bọn sát thủ từng người tiến lên trước rồi ngã xuống, kẻ trước người sau tiến lên đi tìm cái chết. Cách Tư Đồ Cảnh Diễn không xa, bạch lăng trên Thẩm Thiển Mạch bay tán loạn, ngay cả không có nội lực chống đỡ, uy lực không mạnh như trước, nhưng để tự vệ vẫn không có vấn đề.๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n

Thẩm Thiển Mạch nhìn Tư Đồ Cảnh Diễn cách đó không xa, hiện lên nụ cười nhẹ. Tư Đồ Cảnh Diễn này a, vẫn không yên lòng với an nguy của nàng, cho nên mới một mực đứng trong phạm vi bảo vệ được nàng mà giết người, chứ không đi về phía trước.

Sợi tơ trong tay từ từ chậm dần, không có một tia nội lực, làm sao có thể khiến cho bạch lăng linh hoạt như thế, là nàng len lén truyền chút nội lực vào trong sợi tơ. Bởi vì nàng hiểu, nhiều sát thủ như vậy, Tư Đồ Cảnh Diễn một mình ứng phó có lẽ có thể, nhưng nếu phải bảo vệ thêm nàng, như vậy, chỉ sợ rằng dữ nhiều lành ít.

Nhưng không nghĩ tới, độc này lại mạnh đến như vậy, nàng chỉ mới vận dụng một chút nội lực, nó lại có khuynh hướng tái phát.

Thân thể đột nhiên mất hết sức lực, ngã về sau, sát thủ ở bốn phía thấy thế nhanh chóng liều mạng vọt lên, Thẩm Thiển Mạch đã không còn sức chống cự, trong nháy mắt Thẩm Thiển Mạch sắp phải ngã xuống, thân thể bị một hình dáng quen thuộc ôm vào trong ngực, Tư Đồ Cảnh Diễn ôm Thẩm Thiển Mạch xoay một vòng, cây quạt bay lên, giết một vòng sát thủ, nhưng bản thân hắn cũng bởi vì che chở Thẩm Thiển Mạch mà trúng kiếm của sát thủ.

Ai cũng biết, trên thân kiếm của sát thủ Đường Môn đều có kịch độc . Ngay cả nội lực thâm hậu như Tư Đồ Cảnh Diễn, kịch độc này nếu không được chữa trị kịp thời, cũng chỉ có chờ chết mà thôi, huống chi lúc này còn có mười mấy tên sát thủ vẫn chưa chết, đang vây quanh bọn họ!

"Ta với ngươi cũng không có giao tình. Ân cứu mạng này, Thiển Mạch chỉ có thể kiếp sau báo đáp!" Thẩm Thiển Mạch thấy Tư Đồ Cảnh Diễn đỡ lấy nàng, rồi nhìn sát thủ ở bốn phía. Giờ phút này nàng đã hoàn toàn mất hết sức lực, ngay cả tự mình đứng vững cũng làm không được, nếu Tư Đồ Cảnh Diễn vẫn cứ tiếp tục che chở nàng như vậy, tất nhiên sẽ gặp nguy hiểm, nàng không thể để cho hắn ở lại chỗ này.

"Mạng của ngươi là của ta! Ta không cho ngươi chết!" Tư Đồ Cảnh Diễn hung hăng trợn mắt nhìn Thẩm Thiển Mạch một cái, đáng chết, cư nhiên len lén dùng nội lực! Hắn lại cũng không nghĩ tới, nếu không có nội lực chống đỡ, bạch lăng này làm sao có thể linh hoạt như thế! Bây giờ thì hay rồi, độc không phát tác thì còn không sao nhưng một khi đã phát tác, có thể rất khó áp chế!

Thẩm Thiển Mạch vô lực hướng Tư Đồ Cảnh Diễn cười một tiếng. Đúng là Tư Đồ Cảnh Diễn của nàng, vẫn bá đạo như thế. Vốn muốn dùng nội lực chống đỡ xông ra khỏi vòng vây, nhưng lại không ngờ, độc này khi phát tác lại lợi hại không ngờ.

Thấy vẻ mặt Thẩm Thiển Mạch tái nhợt lại khổ sở, Tư Đồ Cảnh Diễn giống như nổi cơn điên, cũng không để ý tình cảnh thương thế của mình, cây quạt trong tay giống như là đao của Tu La tới từ địa ngục, vừa ôm Thẩm Thiển Mạch, vừa liều mạng công kích sát thủ Đường Môn.

Máu tươi. Nồng đậm hắc ám, khắp nơi đều là mùi máu tươi, khắp nơi đều là thi thể. Cho đến khi đầy đất đều là thi thể của sát thủ Đường Môn, Tư Đồ Cảnh Diễn mới ôm Thẩm Thiển Mạch vô lực tựa vào bên thân cây.

Trên người lại thêm hai đạo vết thương, bị trúng độc trước đó cũng chính tại lúc này khi nội lực đã ngừng phát ra mà bộc phát nhanh hơn. Nếu người của Mị huyết lâu còn không nhanh chóng tìm đến đây, hắn và Thẩm Thiển Mạch hôm nay chỉ sợ là sẽ chết ở nơi hoang dã trong u cốc này.

Nhưng hắn không sợ hãi, cũng không hối hận. Cả đời này, có thể gặp Thẩm Thiển Mạch, có thể ở bên cạnh nàng, đã rất thỏa mãn rồi.

Hiện tại hắn mới hiểu được, thiên hạ đối với hắn, cũng không là gì. Nếu hôm nay hắn không đến đây, mới thật phải hối hận cả đời !

"Không phải sợ! Ta sẽ che chở nàng." Tư Đồ Cảnh Diễn vừa ôm Thẩm Thiển Mạch, vừa cùng sát thủ chém giết, cho dù tình thế bất lợi cho bọn họ, hắn cũng sẽ không buông tha!

Muốn mạng của Tư Đồ Cảnh Diễn hắn đây, sợ rằng không có dễ dàng như vậy! Người của Đường môn đều đã đến, vì sao người của Mị huyết lâu còn chậm chạp chưa tới? ! Tư Đồ Cảnh Diễn vừa thật nhanh chuyển động cây quạt, vừa lấy thân thể của mình bảo vệ Thẩm Thiển Mạch.

Thẩm Thiển Mạch bị Tư Đồ Cảnh Diễn bảo hộ thật chặt ở trong ngực, thân thể đã rất suy yếu, ý thức cũng từng chút từng chút mơ hồ, Thẩm Thiển Mạch hung hăng bấm móng tay cấm vào trong thịt của mình, nàng không thể ngã xuống, nàng phải giúp đỡ Tư Đồ Cảnh Diễn.

Muốn há miệng kêu lên, lại phát hiện mình cái gì cũng không nói ra được. Chỉ yên lặng nhìn Tư Đồ Cảnh Diễn dùng thân thể của mình thay nàng đỡ những đợt đao kiếm kia, trong mắt nước mắt mơ hồ dân lên.

Cảnh Diễn, không cần! Không cần. Thẩm Thiển Mạch ở trong lòng hét lên, nhưng há miệng âm thanh phát ra cũng chỉ là những âm thanh rất nhỏ, nghe giống như là bởi vì đau khổ mà rên rỉ .

"Cố gắng một chút!" Tư Đồ Cảnh Diễn không nghe thấy Thẩm Thiển Mạch đang nói cái gì, mệt mỏi ứng phó sát thủ, hắn chỉ cưng chìu sờ sờ tóc Thẩm Thiển Mạch, nói.

Thẩm Thiển Mạch nhìn chiếc cằm cương nghị mê người của Tư Đồ Cảnh Diễn, khóe miệng từ từ tràn ra nụ cười ấm áp, nàng tin tưởng Tư Đồ Cảnh Diễn, bọn họ tuyệt đối sẽ không cứ như vậy mà chết ở chỗ này! Dù là thật sự phải chết ở chỗ này, nàng cũng không có tiếc nuối, chỉ cần ở bên hắn, là tốt rồi.

"Chủ nhân. Thuộc hạ tới chậm." Khi Tư Đồ Cảnh Diễn cũng sắp cầm cự không nổi nữa, Thanh Tùng cùng Hồng Mai rốt cuộc dẫn người đến.

Trong một nháy mắt kia khi Tư Đồ Cảnh Diễn thấy Thanh Tùng cùng Hồng Mai đã tới, trong mắt thoáng qua một chút ánh sáng khó hiểu không cách nào nói nên lời.

Cũng trong một nháy mắt kia khi Thẩm Thiển Mạch nhìn thấy Thanh Tùng cùng Hồng Mai dẫn người của Mị huyết lâu chạy đến, mà từ từ lọt vào hôn mê. Thanh Tùng bọn họ tới là tốt rồi, bọn họ không có việc gì, Cảnh Diễn cũng không có việc gì.

"Nàng trúng độc. Ta đã áp chế tạm thời. Lập tức đi lấy Mị Huyết Đan cho nàng uống." Tư Đồ Cảnh Diễn nhìn qua Thẩm Thiển Mạch đang nằm trong ngực, lạnh lùng phân phó nói.๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n

"Chủ nhân, ngài cũng bị thương." Mặc dù ánh trăng mờ mờ, nhưng vết thương dữ tợn trên cánh tay Tư Đồ Cảnh Diễn, vẫn không thoát được ánh mắt của Thanh Tùng. Vết thương đã chuyển sang màu đen, hiển nhiên là trúng kịch độc.

Tư Đồ Cảnh Diễn lạnh lùng nhìn Thanh Tùng một cái. Không giận mà uy. Cái nhìn kia mang theo vài phần cảnh cáo, con người đen như mực trong đôi mắt mang theo thâm trầm lạnh lùng cùng trách cứ.

Thanh Tùng cùng Hồng Mai lập tức nói, "Thuộc hạ biết sai."

"Ta mặc kệ nguyên nhân gì. Tự mình lãnh phạt!" Tư Đồ Cảnh Diễn chỉ là nhắm lại hai mắt, theo như lúc hắn phát ra tín hiệu, Thanh Tùng cùng Hồng Mai đã phải sớm nên đến, trong đó tất nhiên là bọn họ tự chủ trương trì hoãn thời gian. Sự chậm trễ này, suýt chút nữa thì đã lấy mạng của hắn và Thẩm Thiển Mạch.

Quy củ của Mị huyết lâu luôn luôn nghiêm khắc, Thanh Tùng cùng Hồng Mai lại là trợ thủ đắc lực của hắn, sơ xuất như vậy có thể nói là chưa từng xuất hiện qua. Nếu là lúc bình thường, có sơ xuất gì, hắn cũng có thể mở một con nhắm một con mắt, nhưng hôm nay, liên quan đến tánh mạng cùng an nguy của Thẩm Thiển Mạch, hắn tuyệt đối không thể nhân nhượng!๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n

"Vâng" Thanh Tùng cùng Hồng Mai lên tiếng. Trên mặt Hồng Mai thoáng qua một tia mất tự nhiên, nếu không phải vì nàng, Thanh Tùng sao lại trì hoãn thời gian tới cứu viện chủ nhân! Đều là lỗi của nàng, thiếu chút nữa hại chủ nhân!

Trở lại Mị huyết lâu Tư Đồ Cảnh Diễn ôm Thẩm Thiển Mạch vào mật đạo bí mật. Trong người Tư Đồ Cảnh Diễn tuy là kịch độc, nhưng cũng không phải là loại độc hiếm thấy gì, Mị huyết lâu cũng có thuốc giải. Uống vào thuốc giải, điều khí một lát, thân thể cũng gần như hoàn toàn khôi phục.

Chỉ là độc trên người Thẩm Thiển Mạch tương đối âm độc. Ngay cả đã uống thánh dược chuyên giải độc của Mị huyết lâu Mị Huyết Đan cũng đã thanh trừ độc tố còn lại trong cơ thể, thân thể Thẩm Thiển Mạch vẫn bị tổn thương cực lớn.

"Nàng thấy khá hơn chưa?" Tư Đồ Cảnh Diễn vẫn mặc áo đen như cũ, mang theo mặt nạ bằng đồng xanh, từ khi độc trên người hắn được giải trừ xong vẫn canh giữ ở bên người Thẩm Thiển Mạch, đã qua năm ngày, Thẩm Thiển Mạch mới chậm rãi có dấu hiệu tỉnh lại, vừa nhìn thấy Thẩm Thiển Mạch tỉnh lại, Tư Đồ Cảnh Diễn trong nội tâm rất vui vẻ, nhưng lại cứng rắn đè lại vui sướng, lạnh lùng nói.

Hắn cho là hắn hiểu sự quật cường của Thẩm Thiển Mạch, nhưng không biết, quật cường của nàng thật ra thì đã sớm vì hắn mà buông xuống, nếu như là hắn, nàng nguyện ý được hắn bảo hộ .

Bọn họ cũng hiểu rất rõ đối phương. Nhưng không biết, đối phương đã vì lẫn nhau mà từ từ thay đổi.

"Ừ. Nơi này là nơi nào?" Thẩm Thiển Mạch nhìn chung quanh, mang theo vài phần suy yếu hỏi, mặc dù độc trong người đã hoàn toàn được hóa giải, nhưng thân thể của nàng vẫn còn bị tổn thương rất lớn.

Đôi mắt Tư Đồ Cảnh Diễn chợt lóe, làm như có chút tránh né, xoay người sang chỗ khác, kiềm chế ánh mắt thương yêu của mình, thản nhiên nói, "Đây là chỗ của ta. Đại hội võ lâm còn mười ngày nữa sẽ bắt đầu. Thân thể của ngươi, chỉ sợ khó có thể ứng phó."

"Ta có thể." Thẩm Thiển Mạch giãy giụa ngồi dậy, thân thể xác thực còn rất yếu ớt, ngay cả mấy ngày nay dù có điều dưỡng rất tốt, chỉ sợ cũng chỉ có thể khôi phục được bảy tám phần, chỉ là bảy tám phần này, cũng đủ rồi!

Thứ nhất. Nàng sẽ phải diệt Đường Môn! Vị trí Võ Lâm Minh Chủ này, nàng nhất định phải có được.

Chân mày Tư Đồ Cảnh Diễn không thể không nhăn lại, tính tình Thẩm Thiển Mạch vốn là quật cường như vậy, hắn hiểu được, chuyện Thẩm Thiển Mạch muốn làm, hắn không ngăn cản được, cho nên chỉ có thể yên lặng âm thầm giúp đỡ nàng. Nghĩ tới đây, hắn liền kiềm nén xuống trầm giọng, nói, "Vậy được, dưỡng thương thật tốt trước đã."

Hết chương 2.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.