Lan Nhược cười cười: “Tiểu thư, yên tâm, ai quấy rầy ngài, ta giết hắn.”
Tô Mạt hài lòng đi ngủ.
Lan Như kinh ngạc nói: “Tỷ tỷ, tiểu thư làm sao vậy?”
Lan Nhược nhìn nàng một cái: “Không có chuyện của ngươi, đi ngủ đi.”
Lan Như bĩu môi: “Tỷ tỷ, chúng ta là người tập võ, mấy ngày không ngủ được cũng không sao.”
Lan Nhược cười không nói.
Lan Như liền đi tìm Lưu Hỏa.
Thụy Thanh cùng mấy người An Thịnh chăm sóc ông cụ, Tô Mạt cùng Lan Nhược mới vừa thi châm cho lão, bọn họ lau thân thể cho lão, nếu không luôn có một chút máu đen không sạch sẽ.
Thẩm lão gia hôn mê không thể ăn cơm, Tô Mạt cũng giao phó không thể cho lão uống canh, chỉ có thể hai canh giờ uống một chén thuốc.
Uống xong chén thuốc thứ nhất, bụng Thẩm lão gia ừng ực ừng ực, sau đó không thể khống chế mà bài tiết không ít vật bẩn, xấu vô cùng.
An Thịnh phục vụ, cũng không cảm thấy thế nào.
Chờ qua nửa ngày, lúc ăn cơm trưa, Thụy Thanh đột nhiên phát hiện mặt lão gia tử càng đen hơn, đôi môi ngược lại có chút huyết sắc, lập tức thực vội, để An Thịnh đến xem.
An Thịnh cũng sợ hết hồn: “Ai nha, nhanh đi nói cho Tô tiểu thư.”
Thụy Thanh vội tìm tiểu nha đầu, đuổi nàng đi tiền viện tìm Tô Mạt.
Tiểu nha đầu kia rất nhanh trở lại, sắc mặt là bị làm khó, gấp gáp muốn khóc: “Thụy Thanh tỷ tỷ, Tô tiểu thư đang ngủ, Lan Nhược cô nương không cho quấy rầy.”
Thụy Thanh nghe, vội la lên: “Ngươi không nói cho nàng lão gia không tốt sao?”
Tiểu nha đầu nức nở nói: “Ta nói, nhưng Lan Nhược cô nương chính là không chịu, ta đều đã khổ khổ cầu khẩn nàng.”
Thụy Thanh mắng một tiếng” “Đồ vô dụng, tránh qua một bên đi.”
Nàng lên tiếng chào An Thịnh, sau đó nói: “Ta tự mình đi mời Tô tiểu thư.”
Kết quả nàng đến tiền viện, chỉ thấy Lan Nhược ở dưới lầu uống trà lim dim, nàng tiến lên hành lễ: “Lan Nhược cô nương, có thể thông báo một tiếng không, lão gia chúng ta có điểm không đúng, xin Tô tiểu thư đi xem một chút.”
Lan Nhược liếc nàng một cái: “Thật xin lỗi, tiểu thư đang nghỉ ngơi, không thể quấy nhiễu.”
Thụy Thanh gấp gáp, giọng nói cũng có chút nóng vội: “Vậy có thể xin Lan Nhược cô nương đi xem một chút hay không. Lão gia thật không được, nhìn sắc mặt đen hơn.”
Lan Nhược thờ ơ nói: “Có gì mà ngạc nhiên, tiểu thư của chúng ta cũng đã ra tay, còn có thể như thế nào, các ngươi cứ dựa theo phân phó đi làm, không cần dài dòng. Mau trở về chăm sóc lão gia các ngươi thôi.”
Thụy Thanh lại cầu xin nàng, Lan Nhược chính là không chịu nhả ra sau lại còn giận lên, dựng mày liễu lên, lạnh lùng thốt: “Ngươi không đi ta ném ngươi đi.”