Thụy Thanh cũng không phải là không hiểu chuyện, ở bên lão gia nhiều năm, cũng biết nặng nhẹ.
Nàng cũng nhìn ra Lan Nhược cùng Tô Mạt không muốn cứu lão gia nhà nàng thuận lợi như vậy, có thể là muốn cầu cạnh lão gia, hay muốn nhân cơ hội uy hiếp.
Nàng chỉ đành cúi người lui ra, sau đó đi tìm Thẩm Phỉ cùng Thẩm Tam.
“Đại công tử Tam công tử, các ngươi nhanh đi khuyên nhủ Tô tiểu thư, để nàng đến xem một chút, lão gia nhìn nghiêm trọng hơn đấy.”
Sắc mặt đen thui, trên người vẫn không có hoạt khí.
Thụy Thanh không nhịn được mà khóc.
Thẩm Phỉ nghi ngờ nhìn về phía Thẩm Tam: “Tô tiểu thư không phải nói không có chuyện gì sao?”
Thẩm Tam lại tương đối tin tưởng Tô Mạt, khuyên nhủ: “Đại ca, Vương gia ở đây, nếu Tô tiểu thư nói như thế, chắc chắn sẽ không có gì đáng ngại, chúng ta vẫn nên nghe nàng, tránh cho đến lúc đó chúng ta nói loạn nhao nhao, làm nàng mất vui.”
Mỹ nữ thường kiêu ngạo, mỹ nữ có tài lại càng không chấp nhận có người chất vấn.
Nếu chọc giận nàng, chỉ sợ nàng buông tay mặc kệ.
Thẩm Phỉ gật đầu một cái: “Cũng đành, chỉ là để an tâm, không bằng xin Vương gia hoặc là Vân công tử đi xem một chút.”
Thẩm Tam nói cũng tốt, hắn tự mình đi nhờ.
Trong chốc lát, hắn quay về, kinh ngạc nói: “Đại ca, Vương gia cùng Vân công tử ra ngoài rồi, huynh biết không?”
Thẩm Phỉ lắc đầu, cũng rất nghi ngờ: “Sao lại như vậy? Bọn họ chưa nói a, hơn nữa người sai vặt cũng chưa báo lại a.”
Ngay sau đó lại cảm thấy mình rất buồn cười, lấy công phu của hai người, cần ra khỏi cửa há là người sai vặt có thể biết.
Thụy Thanh gấp đến độ khóc: “Vậy làm sao bây giờ?”
An Thịnh cũng gấp phải thẳng dậm chân: “Đại công tử, Tam công tử, lão gia nhìn khôngổn.”
Thẩm Phỉ trách cứ: “Nói nhăng gì đó, “
Cho dù như thế, hắn cũng lo lắng, đi nhanh đến trước giường, không nhìn thì thôi, vừa nhìn cũng sợ hết hồn.
Chỉ thấy sắc mặt Thẩm ông cụ đen thui, so với trước kia càng đen hơn rất nhiều, hơn nữa thân thể hình như dần trở nên cứng rắn, trở nên lạnh, căn bản không có dáng vẻ khôi phục chút nào.
Hắn lắng nghe ở ngực, còn có nhịp tim hơi yếu, nếu như chậm, chỉ sợ không được rồi.
Thẩm Phỉ lập tức cũng gấp, nói với Thẩm Tam: “Chúng ta lại đi cầu xin Tô tiểu thư.”
Bọn họ cũng cảm thấy kỳ quái, vị Tô tiểu thư kia lúc mới bắt đầu vô cùng hòa khí, là người dịu dàng, nói chuyện ôn tồn lời nói nhỏ nhẹ, cũng không giống nữ hài tử thích khôi hài.
“Đại ca, trước hết để Thụy Thanh cho cha uống thuốc đã.” Thẩm Tam vẫn nhìn người nấu thuốc, giờ thì hay rồi, không thể trì hoãn.
An Thịnh đi bưng thuốc, hai người gấp đến độ thương lượng đối sách.