Cho nên cho tới nay, hắn đều không mở miệng.
Chỉ là nhìn tình thế trước mắt, thế lực ngoại tộc đang mơ ước Đại Chu, cảm giác hôm nay Đại Chu không có nối nghiệp người võ tướng, rục rịch ngóc đầu dậy.
Hắn vừa đúng có thể nhờ vào đó dâng biểu với Hoàng Phủ Giác, để cho hắn suy tính trù bị võ tướng, để tránh đến lúc đó xảy ra chiến loạn, tạm thời mộ binh mộ tướng quân, ngược lại khiến triều đình lâm vào bị động.
Coi như Nhạc Thiểu Sâm chịu rời núi, chỉ sợ cũng sẽ cố định giá cả rồi, đến lúc đó ngược lại chôn mối họa ở đáy lòng quân thần.
Không bằng trước gây ân huệ, sau đó mới dùng người, để cho hắn kháng địch, ngược lại dễ dàng hơn làm cho người ta thần phục.
Hắn nghĩ dĩ nhiên là quốc gia đại sự, không phải là chỉ nhi nữ tình trường, huống chi hắn nhận đúng Tô Mạt, nữ nhân khác tự nhiên không thể làm hắn động lòng.
Đối với Nhạc Phong Nhi trước hắn coi nàng như muội muội mà đối đãi, mình không có thân tình, huynh muội Nhạc Thiểu Sâm trung với hắn, mà hai muội tử lại xinh đẹp đáng yêu, lanh lợi hiểu chuyện, ở chung một chỗ thời gian lâu dài, tự nhiên sẽ chung đụng tốt.
Chỉ là sau lại tách ra, hắn cũng phai nhạt, nhất là khi cho là Nhạc Thiểu Sâm phản bội.
Không bị thương là không thể nào, nhưng là hắn vốn là không có ký thác toàn bộ hi vọng, cũng sẽ không có tuyệt vọng thấu xương.
Vì vậy, đối với bọn Nhạc Phong Nhi, cũng không có cái loại cảm giác đau lòng đó.
Từ trước kia rất lâu Hoàng Phủ Cẩn cũng biết mình muốn cái gì, tuyệt đối cũng không sẽ bởi vì một chút những thứ ràng buộc khác mà nguy hiểm tình cảm của hắn.
Hắn bởi vì tin tưởng Mạt Nhi biết hắn đối với tỷ muội Nhạc Phong Nhi dễ dàng tha thứ là từ tình cảm đối với Nhạc Thiểu Sâm cùng cha nuôi, mà không phải đối với tỷ muội này, cho nên hắn cũng không lo lắng.
Nhưng nếu như Nhạc Phong Nhi suy nghĩ quá nhiều, hắn cảm giác mình có phần cần thiết phải giải quyết dứt khoát, không thể để cho nàng sinh ra càng ngày càng nhiều dục vọng.
Bởi vì chính mình không có dư thừa tình cảm với người khác, khi hắn cùng Mạt Nhi ở trong thế giới tình cảm, không để lại chỗ cho một người khác, một chút chấp nhận cũng không thể.
Nhạc Phong Nhi đau lòng muốn chết: “Vương gia, tại sao, coi như một danh phận cũng không chịu cho. Chẳng lẽ Phong Nhi có những tâm tư đó, vương gia cũng bị tổn hại sao?”
Từ nhỏ đến lớn, cô ấy thương hắn ra sao, hắn làm sao có thể không biết?
“Nếu như không thể có danh phận, ta không cần vương gia yêu ta, cũng không cần người làm cái gì vì ta, chỉ là giao cho ta một cái tưởng niệm, chẳng lẽ cũng không chịu sao?”
Nàng khóccực kỳ đau lòng, đau lòng vì cảm thấy cuộc sống không có hi vọng.
Hoàng Phủ Cẩn thở dài, nhưng vẫn là trực tiếp cự tuyệt: “Phong Nhi, thật xin lỗi, tình cảm ta cùng Mạt Nhi, không thể chấp nhận bất kỳ điều gì khác, dù là có một cái danh phận không thật hữu danh vô thực, cũng không thể. Cả đời này, ta chỉ yêu một mình Mạt Nhi.”