Mỗi một bước tựa như gian nan như vậy, đi trên đường mòn đá xanh, tựa như đâm đau đớn lòng bàn chân. Còn chưa bước ra một bước, trong nội tâm đã giật mình, phảng phất có cái gì ở níu lấy tâm nàng.
Tương Nghi đứng ở cửa Vũ Hoa Các, trong viện truyền đến tiếng vang “Sột soạt”, Kim Châu cầm một cây chổi đang quét dọn, cánh hoa hồng phấn bị quét đến dưới gốc cây, một đống nho nhỏ.
Những cánh hoa này hôm qua còn nở trên đầu cành, hôm nay đã rơi vào trong bùn đất, đổ nát như vậy, Tương Nghi thở dài một hơi, tựa như tâm trạng giờ phút này của nàng, tối hôm qua còn vui vẻ cổ vũ, hôm nay đã không có nửa phân mong chờ.
“Cô nương, đi vào thôi.” Phương tẩu vịn lấy cánh tay Tương Nghi: “Đi nghỉ ngơi trước, tối hôm qua chắc là cô nương ngủ không ngon.”
Tương Nghi chầm chập đi vào, đẩy cửa ra, không thấy Liên Kiều, hết sức không quen.
“Liên Kiều đâu?”
“ Chẳng lẽ cô nương quên mất? Hôm nay Liên Kiều phải tiến cung, nhất định là lão phu nhân đã đưa nàng đi rồi.” Phương tẩu nhanh nhẹn bưng một ấm trà lên: “Cô nương, ta đi ngâm trà cho ngươi trước.”
“Phương tẩu.” Tương Nghi kéo nàng lại: “Ngươi chờ, ta có lời muốn hỏi ngươi.”
“Cô nương...” Phương tẩu kinh ngạc nhìn Tương Nghi, thấy nàng ngồi ở chỗ kia, một đôi mắt chằm chằm nhìn thẳng mình, không khỏi đột nhiên chột dạ.
“Phương tẩu, tối hôm qua vì sao ngươi không ra tay cứu chúng ta? Chỉ cần ngươi ra tay, những người kia tuyệt không phải đối thủ của ngươi.” Trong giọng nói của Tương Nghi có chút mệt mỏi, lại mang một tia nghi hoặc: “Ta muốn biết, Dương lão phu nhân đến tột cùng nói gì với ngươi, tối hôm qua ngươi thế nhưng trơ mắt nhìn ta và Dung đại thiếu gia bị ngũ thành binh mã tư bắt đi mà không ra tay.”
“Cô nương.” Quả nhiên cô nương là người thông minh, liếc thấy ra vấn đề trong đó, chỉ là việc này cũng đúng lúc rơi vào tầm bắn của Dương lão phu nhân, nàng khó xử cười cười: “Cô nương, không phải là ta không ra tay, chỉ là vừa nghĩ đến lời nói của Dung đại phu nhân, ta... Chao ôi, cô nương, trong lòng ta cũng khổ sở, trên đời này, có một số việc không phỉa mình có thể làm chủ, ta cảm thấy ngươi à Dung đại thiếu gia, chỉ sợ là kiếp này vô duyên!”
“Dung đại phu nhân, nàng nói gì rồi?” Tương Nghi chỉ cảm thấy ngực căng thẳng, thở ra một hơi cũng đau nhức, mẫu thân của Gia Mậu, nàng vẫn là chướng mắt mình, nếu là mình và Gia Mậu kiên trì, hai người trăm nghìn cay đắng thành thân, chắc hẳn cũng không sẽ sống vẻ vẻ như vậy.
“Dung đại phu nhân nói, ông nội của Dung đại thiếu gia đã nhận được thư của Hoàng hậu nương nương, bên trong nói gia Dung đại thiếu nếu kháng chỉ bất tuân, vậy cả Dung gia cũng phải xúi quẩy theo, trong mắt Hoàng hậu nương nương không tha cho người bất trung bất hiếu này, tất nhiên sẽ xử trí Dung đại thiếu gia.” Phương tẩu vừa nói, nhất vừa quan sát sắc mặt Tương Nghi: “Cô nương, tối hôm qua sở dĩ ta không có động thủ, chính là cảm thấy nếu Dung đại thiếu gia thật bỏ trốn cùng cô nương, Hoàng hậu nương nương nhất định sẽ nghĩ mọi cách đuổi bắt hắn, sau đó...”
“Phương tẩu, đừng nói nữa.” Tâm Tương Nghi loạn như ma, đôi tay che mặt, hung hăng nghẹn một hơi, lại phun ra thật dài: “Ngươi đi giúp ta ngâm chung trà, ta muốn uống ngụm trà làm nóng tâm.”
“Là.” Phương tẩu mang ấm trà ra cửa, quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy Tương Nghi ngơ ngác ngồi ở kia, ánh mặt trời chiếu vào từ ngoài cửa sổ, sắc mặt của nàng tái nhợt tựa hồ như trong suốt, vươn tay lên có thể lau đi lông mày con mắt trên gương mặt đó.
Cô nương là người thông minh như vậy, gặp chuyện của Dung đại thiếu gia thì tâm loạn như ma, trong nội tâm Phương tẩu thương cảm, thật muốn đi vào trong phòng nói cho Tương Nghi, kỳ thật đây là cục Dương lão phu nhân bố trí, nàng và Dung đại thiếu gia nhất định sẽ là người có tình sẽ thành thân thuộc, nhưng vừa nghĩ tới, nhất định phải khiến Dung đại phu nhân thấy thật lòng và chỗ tốt của cô nương nhà mình, chuyển ý nghĩ trong đầu, lúc này Phương tẩu mới hạ quyết tâm, mang theo ấm trà bước nhanh ra ngoài.
Tương Nghi sững sờ ngồi bên cạnh bàn, một tay đặt trên bàn, mu bàn tay của nàng có vài mạch lạc màu xanh nhạt, lúc này xuyên qua da thịt lộ ra, giăng khắp nơi. Tối hôm qua nàng bị nhốt ở ngũ thành binh mã tư, mặc dù cũng không có bị nhốt vào đại lao, nhưng trong gian phòng kia lại có mùi vị kì lạ, nhàn nhạt, như có như không, tựa hồ là mùi ôi thiu, làm cho nàng một buổi tối ngủ không được ngon giấc.
Nàng tưởng niệm Gia Mậu, không biết rõ hắn bị nhốt ở đâu, trăn trở một buổi tối không chợp mắt, đến hôm nay, Phương tẩu đến, dẫn nàng về Dương phủ, ngay cả sợi tóc của Gia Mậu cũng không nhìn thấy.
Chắc hẳn Dung đại phu nhân đã dẫn hắn về? Đột nhiên Tương Nghi thấy hơi đau lòng, nàng muốn đi gặp Gia Mậu, muốn hỏi tối hôm qua hắn thế nào, nàng đứng lên lại ngồi xuống, ngồi xuống lại đứng lên, có chút hoảng loạn, trên mặt ghế tựa như có châm, đâm vào khiến nàng vô cùng khó chịu.
Không được, nàng phải đi tìm Gia Mậu.
Tương Nghi lảo đảo đi ra ngoài sân nhỏ, nàng mới vừa mới vừa đi tới hành lang dài, Phương tẩu mang theo ấm trà tràn đầy nước đi tới: “Cô nương, ngươi muốn đi đâu?”
“Ta...” Tương Nghi đột nhiên có vài phần nghẹn ngào, trong lòng đau xót, lệ lóng lánh trong mắt, bao nhiêu năm nàng chưa từng mềm yếu như vậy? Từ nháy mắt trùng sinh trở lại đó, nàng đã thành một cô gái kiên cường, nàng vốn là cho là mình sẽ không lại rơi lệ, sẽ không lại thương tâm, khả lúc này còn là thương cảm.
Nàng đứng ở nơi đó, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt nhưng như hắc thạch, thoạt nhìn vô cùng kiên định: “Ta muốn đi thiên tâm uyển tìm Gia Mậu.”
Phương tẩu vội vàng để ấm trà xuống, đi đến Tương Nghi bên cạnh: “Cô nương, ta đi cùng ngươi.”
Đi đến thiên tâm uyển, tiểu nha đầu mở cửa thấy Tương Nghi đến, có vài phần ngạc nhiên: “Lạc tiểu thư, chẳng lẽ ngươi không biết? Biểu thiếu gia và biểu tiểu thư đều chuyển đi Trường Ninh Hầu phủ.”
“Cái gì?” Tương Nghi thân thể nhoáng một cái, Phương tẩu vội vàng duỗi tay vịn chặt nàng: “Cô nương, ngươi coi chừng.”
“Bọn họ đều chuyển đi Trường Ninh Hầu phủ?” Tương Nghi lẩm bẩm lập lại một câu, tiểu nha đầu kia không giải thích được nhìn nàng một cái: “Đúng vậy, Lạc tiểu thư, sớm tinh mơ hôm nay bọn họ đã đi, mấy ngày trước cô phu nhân đã nói phải đi, Trường Ninh Hầu phủ đã thu thập xong.”
“Oh.” Tương Nghi rầu rĩ đáp một tiếng, một tay ấn ngực, dùng sức thở gấp thở ra một hơi: “Phương tẩu, chúng ta đi.”
Gia Mậu đi, nhất định là Dung đại phu nhân không muốn cho hắn và mình tiếp xúc, mới vội vội vàng vàng hạ thủ như vậy, nếu không làm sao sẽ lặng yên không một tiếng động như vậy? Tương Nghi đứng ở thiên tâm uyển cửa, có chút ít mờ mịt, nàng đến thiện tâm uyển là muốn hỏi Gia Mậu, về sau bọn họ nên làm cái gì bây giờ, nhưng là đến nơi này lại không thấy Gia Mậu, việc này làm cho trong nội tâm nàng trong khoảnh khắc một mảnh vắng vẻ.
“Cô nương, ngươi đừng khổ sở.” Phương tẩu từ từ cùng Tương Nghi đi về Vũ Hoa Các: “ Mặc dù Dung đại thiếu gia đi, nhưng ngươi vẫn có biện pháp hỏi tin tức của hắn, nói thí dụ như Dương tứ tiểu thư và Dương ngũ tiểu thư, cũng có thể thay ngươi đi hỏi Dung đại thiếu gia, nhìn hắn đến tột cùng chuẩn bị làm thế nào?”
“Làm sao bây giờ?” Tương Nghi khóe miệng lộ ra một tia dáng tươi cười bất đắc dĩ: “Hắn còn có thể trốn tránh ra gia đình của hắn sao?”
Mặc dù Gia Mậu từng nói với nàng muốn ra tộc, nhưng Tương Nghi thủy chung cho rằng đó là làm không được. Dung gia có tổ huấn, nam tử bốn mươi không con được nạp thiếp, vì vậy nhân khẩu cũng không hết sức thịnh vượng, Dung lão thái gia có bốn cháu trai, trong đó một thân thể có quái bệnh, đến bây giờ còn sẽ không nói nói cái gì, đầu méo mó trên cổ, cũng không thể đi, không thể tính người bình thường, vì vậy Dung gia chỉ còn được ba cháu trai, Gia Mậu lại là trưởng tôn, đến lúc đó Trường Ninh Hầu phủ nhất định là muốn hắn thừa kế tước vị, như thế nào sẽ cho hắn ra tộc?
Không nói đến những thứ này, bây giờ Gia Mậu chỉ là một đầu nóng lên muốn mang mình chạy, chờ thật sự chạy trốn xong, chỉ sợ dọc theo đường đi sẽ nhớ tới chỗ tốt của phụ thân mẫu thân, lại khó chịu vì bản thân mình không có tận hiếu đạo - - kiếp trước nàng và Gia Mậu bỏ trốn, đi thuyền đến Hàng Châu, mới ra khỏi kinh thành không có một ngày, nàng liền có thể cảm thấy Gia Mậu có nồng đậm ý sám hối với Dung đại phu nhân, chỉ là trong miệng không nói với nàng mà thôi.
Tối hôm qua cùng Gia Mậu bỏ trốn, kỳ thật không phải ý kiến hay, Tương Nghi thẫn thờ thở dài một hơi.
“Nghi tỷ tỷ!” Phía trước truyền đến tiếng gọi ầm ĩ khoan khoái, vừa ngẩng đầu, thì thấy Bảo Thanh và Bảo Lâm chạy vội về phía bên nàng, trên mặt hai người một mảnh đỏ bừng, như bôi phấn son: “ Hôm nay Nghi tỷ tỷ thức dậy trễ! Không bắt kịp cô ta dọn nhà, cũng không có bắt kịp bà nội ta đưa Liên Kiều vào cung!”
Tương Nghi miễn cưỡng cười cười: “Cũng không phải là? Tối hôm qua ngủ không tốt, nên ngủ dậy trễ.”
Bảo Thanh bĩu môi nói: “Ta vốn muốn tới kêu Nghi tỷ tỷ, nhưng bản thân cũng dậy trễ, mẫu thân thúc giục ta mau đi Ngọc Thúy Đường, bằng không sẽ đến Vũ Hoa Các! Nghi tỷ tỷ, sao sắc mặt tỷ không tốt như vậy? Chẳng lẽ là thấy biểu ca dọn đi rồi trong lòng khổ sở? Ngươi yên tâm, biểu ca sẽ tới tìm ngươi!”
Khóe miệng Tương Nghi nổi lên tươi cười vô lực: “Thanh muội muội, đa tạ muội!”
Thiếu nữ lớn lên trong khuê phòng, đậu tình lại chưa nở, sao có thể cảm nhận được tâm trạng của nàng hiện tại? Nếu như mình là nàng, chỉ sợ cũng không lo lắng những chuyện này, mà tiếc nuối là, mình cũng không phải là nàng.
Bảo Lâm thấy sắc mặt Tương Nghi không tốt, hơi bận tâm: “Nghi tỷ tỷ, ngươi muốn không muốn cùng chúng ta đi Trường Ninh Hầu phủ tìm biểu ca sao? Chúng ta phải đi bên kia cạnh nhìn một chút?”
“Không cần.” Tương Nghi cơ hồ muốn kinh nhảy dựng lên, nàng đi Trường Ninh Hầu phủ kia tìm Gia Mậu, chỉ sợ Dung đại phu nhân sẽ từ chối nàng ngoài cửa? Cho dù nhìn mặt mũi hai tỷ muội Bảo Thanh Bảo Lâm cho nàng vào cửa, cũng sẽ không cho nàng nhìn thấy Gia Mậu.
“Vậy...” Bảo Thanh bắt lấy nàng tay lắc lắc: “Nghi tỷ tỷ, tỷ viết phong thư, chúng ta đi giao cho biểu ca, bảo hắn hồi âm cho tỷ, được không?”
Có lẽ đây cũng là một phương pháp, mình tổng nên biết hiện tại Gia Mậu thế nào, chuẩn bị làm thế nào. Tương Nghi gật đầu nhẹ: “Ta phải đi viết tín ngay, làm phiền hai vị muội muội mang cho Gia Mậu thay ta.”
“Nghi tỷ tỷ khách sáo cái gì!” Bảo Thanh khoác tay Tương Nghi đi về phía trước: “Chúng ta không phải là tỷ muội tốt sao? Mang một phong thư, tiện tay mà thôi!”
Tim Tương Nghi đập cực kỳ mau, mặc dù nàng không thể tự mình thấy Gia Mậu, nhưng đưa thư qua cũng giống như vậy, nàng vội vội vàng vàng viết xon thư, bỏ vào bao, giao cho Bảo Lâm: “Thanh muội muội, Lâm muội muội, còn xin cầm lấy, đừng cho người khác nhìn thấy.”
Bảo Lâm gật đầu nhẹ, nắm phong thư thật chặt: “Nghi tỷ tỷ cứ yên tâm đi.”
Hai người đi ra khỏi Vũ Hoa Các, Bảo Thanh quay đầu lại nhìn nhìn qua cửa viện kia, vài cành hoa đào nghiêng ra bên cửa, một đoàn phấn phấn như sương. Cửa viện lờ mờ có thể thấy Kim Châu, đang dáo dác ngó ra bên ngoài.
“Tứ tỷ tỷ, ta cảm thấy bộ dáng Nghi tỷ tỷ như vậy, nhìn thật thê thảm.” Bảo Thanh vịn Bảo Lâm tay, có chút ít đồng tình: “Nghi tỷ tỷ còn phải ăn đau khổ bao lâu nữa? Ta chỉ sợ mình không quản được miệng, nói bí mật ra.”
“Hừ, bà nội tin tưởng muội như vậy, mới nói chuyện này cho muội biết, muội thế nhưng nghĩ nói ra?” Bảo Lâm đưa tay ngắt Bảo Thanh một phen: “Nếu muội còn nghĩ như vậy, ta sẽ bảo bà nội trói muội đến chủ viện ở, đỡ cho muội đi lắm mồm.”