Nữ Nhi Lạc Gia

Chương 198: Chương 198: Chương 195




Tháng tư đầy gió xuân, trong hoa viên Dương phủ, bày vài cái bàn lộ thiên, trên đó để mấy chung rượu trái cây, rượu kia làm ra đủ loại hình dáng, có quất, có lê, còn có đào, nhìn vô cùng đáng yêu.

“Đây là rượu trái cây tiệm của bà nội ta ủ.” Bảo Thanh chỉ chỉ những vò rượu kia: “Đây chính là rượu Lỗ ma ma tự mình làm, nhìn vò rượu kia thì biết rõ rồi. Đó là Bạch Lê Hoa, dùng lê hoa ủ thành, cho nên có danh tự này.”

“Chẳng lẽ không phải làm từ quả lê sao?” Liên Kiều ngạc nhiên trợn to hai mắt: “Ta thấy đến vò rượu kia ấm là hình dáng quả lê, đã cảm thấy là quả lê làm nên.”

“Rượu trái cây này có loại là ủ từ hoa tươi, có loại là ủ từ trái cây, có không ít loại.” Bảo Thanh nhoài người nằm trên bàn, thấy từng nhóm người nâng mâm tới bàn bên kia đi, bên môi lộ ra nụ cười: “Tỷ tỷ nhìn xem, bà nội thật là thương Nghi tỷ tỷ, tiệc sinh nhật này còn lớn hơn sinh nhật muội năm ngoái.”

Bảo Lâm duỗi tay nắm tay của lấy Bảo Thanh: “Muội đừng nói lung tung, cái gì mà còn lớn hơn muội? Muội năm nay chỉ mười một, hôm nay Nghi tỷ tỷ là mười bốn rồi, dĩ nhiên quan trọng hơn mười một tuổi của muội. Chớ có nói bậy, tránh cho Nghi tỷ tỷ nghe trong lòng không thoải mái.”

Tương Nghi đứng bên lương đình, đang nói chuyện với Lâm Mậu Dung, hôm nay nàng mười bốn tuổi, Lâm phu nhân mang theo Lâm Mậu Chân và Lâm Mậu Dung tới Dương phủ mừng tuổi nàng: “Vốn nên là ta làm cho ngươi, không nghĩ tới Dương lão phu nhân đã chuẩn bị xong trước, mẹ nuôi như ta thật là không làm hết trách nhiệm.”

Hôn sự Lâm Mậu Chân đã định, trái tim Lâm phu nhân cũng an ổn thả vào lòng, nhìn Tương Nghi, cũng không cảm thấy có chỗ nào không đúng, càng xem càng thấy thật xinh đẹp: “Tương Nghi, mau lại đây, ta mua một đôi vòng tay ở Kim Ngọc Phường cho ngươi, ngươi đeo lên nhìn thử xem.”

Tương Nghi đi lên phía trước, Lâm phu nhân đeo đôi vòng tay ngọc phù dung kia cho nàng, chắt lưỡi: “Da thịt Tương Nghi thật trắng, ngay cả vòng tay này ngọc phù dung cũng không thể làm mờ đi.”

Vòng tay màu hồng nhàn nhạt ở đó khi sương tái tuyết (*khi dễ hạt sương ức hiếp bông tuyết) trên cổ tay trắng càng phát ra xinh đẹp, mọi người nhìn đôi tay nhỏ của Tương Nghi, người người hâm mộ da thịt của nàng, thật sự là phu như ngưng chi, không tìm ra một chút tỳ vết nào tới. Lâm Mậu Dung chạy đưa qua khoác lên thích ứng cánh tay: “Nghi muội muội, muội chớ có đưa tay ra, nếu không làn da màu vàng của ta đây làm sao dám lộ ra!”

Bảo Cầm bên cạnh hơi đỏ mặt nói: “Dung muội muội cần gì phải tự khiêm nhường, màu da của muội không tính là trắng, nhưng cũng không khô vàng như muội nói.”

Nàng đã đính hôn với Lâm Mậu Chân, bây giờ Lâm Mậu Dung cũng coi là em chồng của nàng, tự nhiên phải nói vài lời lấy lòng để cho Lâm Mậu Dung vui vẻ. Lâm phu nhân nghe Bảo Cầm khen Lâm Mậu Dung, trong lòng cũng vui vẻ, nhìn con dâu này, càng xem càng thích.

Dương lão phu nhân sáng sớm đã vào cung, đến bây giờ vẫn chưa về, Dương lão thái gia tạm thời thay Dương lão phu nhân để ý chuyện nội viện. Ông ngồi cạnh bàn, nghe đám tiểu thư, phu nhân ríu rít nói chuyện, hơi híp mắt lại nhìn trời lên mặt trời một chút, tâm thần hơi không tập trung.

Ca Lạp Nhĩ đứng bên người Dương lão thái gia, đôi mắt vừa liếc nhìn Tương Nghi bên kia, vừa nói chuyện với Dương lão thái gia.

“Ca Lạp Nhĩ, ta nhận được mật báo, Bắc Địch chuẩn bị mùa thu năm nay xâm chiếm Đại Chu.” Đột nhiên Dương lão thái gia mở mắt, khóe miệng nổi lên nụ cười: “Ngươi có muốn trở về Bắc Địch đi xem một chút không?”

“Bắc Địch xâm chiếm Đại Chu, ta trở về Bắc Địch đi xem một chút?” Ca Lạp Nhĩ nhìn Dương lão thái gia, có vài phần không hiểu, không biết hai chuyện này có gì liên quan.

“Ca Lạp Nhĩ, ngươi là đứa trả thông minh, ngươi nên hiểu ý của ta.” Bỗng nhiên Dương lão thái gia nở nụ cười: “Chẳng lẽ... Ngươi còn sẽ không thừa cơ hội tốt này, đi đoạt lại thứ vốn thuộc về ngươi?”

“Đoạt lại thứ vốn thuộc về ta?” Toàn thân Ca Lạp Nhĩ có vài phần nóng ran, ánh nắng tháng tư này vốn ấm áp, cũng không quá nóng bức, nhưng lúc này hắn lại cảm thấy trên lưng dần dần có mồ hôi hột, hút xiêm y màu xanh lam nhạt lại, dán thật chặt, nửa phân cũng không nhúc nhích được.

Dương lão thái gia đã biết thân phận của mình, Ca Lạp Nhĩ có thể kết luận, từ cái ánh mắt biết rõ tất cả kia, ông và Dương lão phu nhân đã sớm điều tra hắn.

Tại sao bọn họ bằng lòng giúp mình? Ca Lạp Nhĩ có vài phần nghi ngờ, hắn cùng không quen không biết hai người bọn họ, ngay cả Lạc tiểu thư cũng chỉ là một thân thích thật xa của hai người, nhưng họ lại tốt với nàng như vậy, đối với chính mình cũng rất tốt, ăn mặc dùng không có gì biệt Dung Gia Mậu kia, chuyện này làm cho Ca Lạp Nhĩ nghĩ trăm lần cũng không hiểu.

Hắn nhớ sư phụ dạy cưỡi ngựa bắn tên đã từng nói với hắn, cõi đời này không có người vô duyên vô cớ tốt với ngươi, ngươi nhất định phải đề phòng người ta tính toán ngươi. Nhưng hắn tới Đại Chu lâu như vậy rồi, Lạc tiểu thư tốt với hắn, Phương tẩu tốt với hắn, Liên Kiều tốt với hắn, bây giờ đến Dương phủ, Dương lão thái gia và Dương lão phu nhân cũng tốt với hắn, thậm chí còn đang vì hắn tìm cách trở về Bắc Địch—— Ca Lạp Nhĩ nhíu mày một cái, hắn hơi xem không hiểu chuyện này rồi.

Trở về Bắc Địch, dĩ nhiên là mơ ước lớn nhất của hắn, nhưng hắn làm sao có thể trở về? Đại ca cùng cha khác mẹ đuổi hắn ra khỏi Bắc Địch, chi bộ lạc trên tay hắn bây giờ không biết đi nơi nào, năm bộ Bắc Địch, nghe nói đã bị đại ca thu vào ba bộ, coi như là mình tìm về người bộ tộc mình, liên lạc với một nhánh bộ lạc không chịu thần phục kia, cũng khó mà chống lại đại ca.

Năm đó, hắn là con trai hãn phụ thích nhất, lúc hắn ba tuổi, hãn phụ liền đích thân làm một tiểu Cung cho hắn, dạy hắn bắn tên. Hơi lớn một ít, hãn phụ thậm chí mang hắn đi đại trướng nghị sự. Khi đó hãn phụ hiền hòa sờ đầu của hắn, nói với các đại thần: “Đây là con trai ta chọn trúng, chờ hắn trưởng thành, tất nhiên sẽ là hùng ưng thảo nguyên.”

Nhưng là hắn còn chưa kịp biến thành hùng ưng, bỗng nhiên Bắc Địch xảy ra biến cố, lúc hãn phụ dẫn người đi săn bất hạnh bị bắn trúng, sau khi về đô thành, chỉ chịu đựng nửa tháng, rốt cuộc buông tay lìa đời. Lúc hắn quỳ trước linh cữu tế bái vong linh hãn phụ, có một cố mệnh đại thần che ngực chạy ra từ sau nhà chính, thấp giọng ghé vào lỗ tai hắn nói: “Mau chạy trốn, đại vương tử muốn soán vị!”

Nói xong câu đó, vị đại thần kia ngã xuống bên cạnh hắn, trước ngực đầy máu.

Các tùy tùng lập tức che chở hắn lên đường chạy trốn, hắn muốn đi tìm mẹ, nhưng bọn họ cũng không để cho hắn đi, nắm tay hắn liều mạng ra chạy bên ngoài: “Tam vương tử, mau mau chạy thôi, tình huống khẩn cấp, nào còn có thời gian đi tìm Đại vương Phi!”

Hắn được các tùy tùng che chở hoảng hốt chạy trốn, một đường xuôi nam, chạy tới biên giới Đại Chu.

Bọn họ không dám lên bắc, những thứ bộ lạc phía bắc nhỏ yếu hơn Bắc Địch nhiều lắm, nếu như hắn ẩn thân vào trong những bộ lạc kia, khó tránh sẽ bị dâng ra cầu xin bổn tộc bình an. Đại Chu phía nam, thế lực hùng hậu, những năm gần đây Bắc Địch một mực tiểu đả tiểu nháo trên biên cảnh, không dám tới tấn công, cũng không dám lên tiếng để cho Hoàng thượng Đại Chu đưa người đi, cho nên các tùy tùng mới quyết định che chở Ca Lạp Nhĩ đi Đại Chu.

Đại ca phái người đuổi giết, sau khi đến Đại, tùy tùng trung thành của hắn dùng thân thể của mình chặn lại mủi tên nhọn, để cho hắn lấy được cơ hội chạy trốn. Hắn một đường chạy trốn, cuối cùng lung tung lăn đến trên một bến tàu, được Phương tẩu cứu, lúc này mới yên ổn.

Đến Đại Chu, biết tin Thái phi Bắc Địch bị đại vương tử bức phải tuẫn táng, Ca Lạp Nhĩ khóc ruột gan đứt từng khúc, nhưng hắn thì có biện pháp gì? Hắn bây giờ giống như hùng ưng gảy cánh, bay không tới trời xanh thật cao, chỉ có thể nghỉ ngơi dưỡng sức, lẳng lặng chờ đợi cơ hội.

Dương lão thái gia nói, thật giống như cho hắn một tia hi vọng, nhưng lại khiến hắn bàng hoàng, hắn không biết dụng ý Dương lão thái gia, kết quả ông là vì tốt cho mình hay lại là có ý đồ?

Dương lão thái gia cười ha ha: “Ca Lạp Nhĩ, ngươi nghĩ nhiều là chuyện tốt, nhưng ngươi phải biết, ngươi bây giờ, đã không có một chút giá trị có thể lợi dụng.”

Mặt của Ca Lạp Nhĩ bỗng nhiên đỏ, hắn đứng đó, cúi đầu nhìn mủi chân của mình, trên chân của hắn mang một đôi giày ống thấp, bên trên thêu hình vằn sóng—— đây là Dương lão phu nhân trang phục đặt mua cho hắn—— Dương lão thái gia nói đúng, chán nản như vậy, hắn lại có cái gì có thể lợi dụng?

“Là hùng ưng, thì nên giương cánh bay lượn trên trời xanh, sao có thể ăn nhờ ở đậu? Huống chi ngươi còn có thù giết mẹ chưa báo, làm sao có thể an tâm tham sống sợ chết cả đời?” Dương lão thái gia gật đầu một cái với Ca Lạp Nhĩ: “Thân phận của ngươi chúng ta đã sớm biết, Tam vương tử Bắc Địch, ấu đệ mà Hãn Vương Bắc Địch đang đuổi giết.”

Thân thế bị nói ra từ trong miệng Dương lão thái gia, Ca Lạp Nhĩ lại có một loại giống như cách một đời cảm giác, hắn ở Đại Chu ở sắp sáu năm, bản thân cơ hồ cũng xem mình như người Đại Chu, nhưng lúc này nghe Dương lão thái gia nói, bên tai như có sấm mùa xuân cuồn cuộn qua, thân thể ngơ ngác đứng đó, cảm xúc ngổn ngang.

“Nhiệm vụ chủ yếu bây giờ của ngươi là luyện giỏi bản lãnh, có cơ hội thích hợp, tự nhiên ta sẽ để ý thay ngươi.” Dương lão thái gia cười nhìn một chút Ca Lạp Nhĩ: “Chung sống hai mươi ngày, ta càng ngày càng thích ngươi rồi, hy vọng ngươi không để làm chúng ta thất vọng.”

Người Bắc Địch một mực quấy rầy biên cảnh Đại Chu, cho dù mấy năm này không có đại động can qua, nhưng xuất kỳ bất ý quấy rầy cũng làm người ta phiền vô cùng. Nếu là có thể tìm một Hãn Vương thân thiện với Đại Chu, hai nước thông quan hữu hảo, đã không còn chuyện khởi binh tạo phản, vậy cũng tính là giải quyết một chuyện lớn.

Dùng biện pháp hòa bình để giải quyết, mấu chốt phải xem Hãn Vương Bắc Địch có thể tiếp nhận không, Hãn Vương bây giờ dã tâm bừng bừng, còn nghĩ luyện tinh binh tới xâm chiếm Đại Chu, kế sách này nhất định là không thể thực hiện được. Thà hàng năm phái đại quân chống lại người Bắc Địch, không bằng tìm cách đổi Hãn Vương Bắc Địch kia, chuyện này đơn giản hơn nhiều.

Dương lão thái gia thấy ánh sáng lấp lánh trong mắt Ca Lạp Nhĩ, trong lòng đã biết, thiếu niên này đã động tâm.

“Ông ngoại!” Từ đầu kia đường mòn một thiếu niên mặc trường sam màu tím đi tới, Dương lão thái gia thấy hắn chậm rãi đến gần, khóe miệng nở một nụ cười: “Gia Mậu, sao sáng sớm con đã trở lại? Chẳng lẽ không sợ những thầy đồ kia nói con?”

“Nói thì nói, con vội vã về luyện tập kiếm thuật với ông ngoại.” Gia Mậu cười một tiếng: “Không phải Ông ngoại nói gần đây kiếm thuật của con có tiến bộ sao?”

“Luyện tập kiếm thuật? Ha ha.” Dương lão thái gia nở nụ cười, ông cũng không tin, rõ ràng là muốn trước thời gian đến chúc mừng sinh nhật cho Lạc tiểu thư, hết lần này tới lần khác muốn kéo mình ra làm lý do, Gia Mậu thật là giảo hoạt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.