“Hoàng thượng, Hoàng thượng!” Tay Lưu Phúc Toàn run run một cái, bình trà cầm trong tay lăn xuống đất, nắp lăn sang một bên. Hắn không để ý tới bình trà kia, bò về phía trước: “Hoàng thượng, ngài không thoải mái chỗ nào? Nô tài cho người đi truyền thái y!”
Hứa Triệu Ninh khoát tay một cái: “Thân thể trẫm rất khỏe mạnh, không cần hưng sư động chúng như vậy!”
“Hoàng thượng, ngài cũng không thể không kiêng kỵ !” Lưu Phúc Toàn quỳ dưới đất, không ngừng dập đầu: “Đại Chu không thể thiếu Hoàng thượng, Hoàng thượng ngài nhất định phải long thể an khang!”
“Trẫm nói không việc gì thì không gì cả!” Hứa Triệu Ninh hơi phiền não, vỗ án kỷ đứng lên: “Còn không mau mau đi ngâm nước Hoa Dương xuân kia tới cho trẫm!”
Lưu Phúc Toàn len lén liếc nhìn Hứa Triệu Ninh, thấy sắc mặt hắn dù có hơi tái nhợt, nhưng giọng nói vẫn có mấy phần khí lực, lúc này mới khom người nhặt bình trà kia lên, ôm vào trong ngực lặng lẽ đi ra ngoài. Bên ngoài đứng hai tiểu Nội thị, thấy Lưu Phúc Toàn đi ra, đuổi tới hỏi: “Công công, Hoàng thượng...”
“Bớt nói nhảm đi, việc không nên các ngươi hỏi thì đừng hỏi.” Lưu Phúc Toàn trợn mắt nhìn hai người bọn họ, chuyển bình trà qua: “Mau rửa sạch ấm trà này, Hoàng thượng muốn uống Hoa Dương xuân Công chúa Phúc Thụy đưa vào cung.”
Trong lòng Hoàng thượng, vẫn nhớ Công chúa Phúc Thụy kia.
Lưu Phúc Toàn rón rén trở lại chủ điện, thấy Hứa Triệu Ninh không xem tấu chương nữa, trong tay cầm một nhành hoa khô, nâng niu trong tay, ánh mắt nhìn chăm chú vào cánh hoa đỏ nhạt mang theo chút vàng sẫm kia, tựa như đang suy nghĩ gì đó, trong lòng lặng lẽ thở dài.
Năm đó hắn vẫn là một tiểu Nội thị trong cung Trần thái hậu, khi đó tiên hoàng lên ngôi, Hứa Triệu Ninh được lập thành Thái tử, Trần Thái hậu đưa mình đi đông cung, trước lúc rời khỏi, Trần Thái hậu đặc biệt dặn dò, muốn hắn nhìn kỹ Công chúa Phúc Thụy và Phò mã nàng, có chuyện gì cũng phải bẩm báo cho bà.
Lưu Phúc Toàn không hiểu, không biết vì sao Trần Thái hậu quan tâm Công chúa Phúc Thụy như vậy, nhưng không lâu sau khi đến đông cung lấy, trải qua quan sát của hắn, Công chúa Phúc Thụy và thái tử điện hạ... Không đúng, là thái tử điện hạ đối với Công chúa Phúc Thụy, hình như có chút cảm tình không giống.
Mỗi lần Công chúa Phúc Thụy vào cung thỉnh an Hoàng thượng, dù thái tử điện hạ có chuyện gì, đều chạy đến bồi Hoàng thượng dùng cơm, mặc dù không nhìn chằm chằm Công chúa Phúc Thụy không thả, nhưng ánh mắt kia luôn lơ đãng liếc qua Công chúa Phúc Thụy. Thái tử điện hạ tự nhận là làm rất bí mật, nhưng mình được Trần Thái hậu dặn dò, tự nhiên phải nhìn thật chặt, nhìn lâu mấy lần, thì phát hiện kì lạ trong đó.
Mỗi lần vào cung, Phò mã của Công chúa Phúc Thụy, Uy Vũ tướng quân Dương Chi Hằng cũng phải cùng đi, chẳng qua điều làm Lưu Phúc Toàn thấy lạ là, quan hệ giữa thái tử điện hạ và Dương Chi Hằng hết sức tốt, phảng phất như tay chân mà không như hắn tưởng tượng, tình địch gặp mặt, hết sức đỏ mắt.
Tuy đầu óc hắn mơ hồ, nhưng cũng báo cáo tất cả những chuyện này cho Trần Thái hậu nghe. Thái hậu nương nương nghe xong, sâu kín thở dài một cái: “Vậy cũng tốt, bọn họ hòa thuận là được.”
Lời này lại làm Lưu Phúc Toàn càng hồ đồ, căn bản không hiểu trọng điểm Trần Thái hậu muốn hắn chú ý. Không bao lâu sau, Trần Thái hậu xuất cung đi làm ni cô rồi, Hoàng thượng chạy lên chạy xuống xin bà hồi cung, không có kết quả, bà cố chấp sống trong chùa miếu kia, không bao giờ xuất hiện trong cung nữa.
Nhiệm vụ của Lưu Phúc Toàn kết thúc lúc Trần Thái hậu xuất cung, chẳng qua là hắn vẫn ngây người ở đông cung như cũ, từ từ, tiên hoàng qua đời, thái tử điện hạ lên ngôi, hắn cũng thành thiếp thân Nội thị của hoàng thượng, chịu đựng nhiều năm như vậy, thành Đại tổng quản phủ nội vụ, người thân thiết nhất bên cạnh hoàng thượng.
Tuổi trẻ khinh cuồng đã qua, nhưng tấm lòng Hoàng thượng đối với Công chúa Phúc Thụy ấy, lại như không vơi đi chút nào. Lưu Phúc Toàn quan sát trong tối, mặc dù hậu cung có hoàng hậu, có mấy vị tần phi, nhưng Hoàng thượng cũng không hứng thú lắm, rất ít trong cung tần phi, nghỉ ngơi nhiều trong Thừa Càn cung, có những lúc, hắn còn thấy Hoàng thượng cầm những thứ Công chúa Phúc Thụy đưa vào vuốt ve, rồi lạu hơi than thở.
Công chúa Phúc Thụy là nghĩa nữ tiên Hoàng nhận, từ sau khi tiên hoàng qua đời này, bà thỉnh cầu bỏ tước hiệu này, Hoàng thượng không nói chấp thuận, cũng không nói không cho phép, từ đó người trong kinh thành gọi bà Dương lão phu nhân, mà người trong cung thì gọi bà Công chúa Phúc Thụy.
Tuy nói không phải huyết mạch tiên hoàng, nhưng Công chúa Phúc Thụy tôn quý hơn bất kỳ vị công chúa nào, dạ yến giao thừa hàng năm trong cung, bàn đầu tiên bên trái* Hoàng thượng, là Uy Vũ đại tướng quân cùng Công chúa Phúc Thụy lưu lại. Có đến mấy năm Công chúa Phúc Thụy đi theo Uy Vũ đại tướng quân trở về Nghiễm Lăng ở, bên trái cái vị trí kia vẫn trống không, không có người nào dám đi ngồi.
*ngày xưa lấy trái làm quý.
Hoàng thượng, bây giờ bảo đảm là lại đang nghĩ đến Công chúa Phúc Thụy? Lưu Phúc Toàn hơi hơi còng lưng, đứng đó một cử động cũng không dám, chỉ thấy ngón tay Hứa Triệu Ninh từ từ mơn trớn trên mặt cánh hoa, như có điều suy nghĩ, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, trong lòng chỉ là đang nghĩ, quả nhiên không có được là tốt nhất, nếu khi đó Công chúa Phúc Thụy không là nghĩa nữ tiên hoàng, mà là gả cho Hoàng thượng, chỉ sợ bây giờ Hoàng thượng căn bản sẽ không tâm tâm niệm niệm như vậy.
“Hoàng thượng, mời uống trà.” Hai tiểu Nội thị lôi dâng mâm trà vào, trình chung trà lên: “Trà này thật là tốt, lúc chúng nô tài pha trà, ngửi mùi vị cũng cảm thấy thật thơm tho.”
Chỉ cần khen Công chúa Phúc Thụy, Hoàng thượng sẽ vui vẻ, đây là bí quyết nịnh hót Lưu công công dạy cho bọn họ, hai người đã biết áp dụng.
“Đó là dĩ nhiên, đồ Công chúa Phúc Thụy đưa tới, sao lại không tốt chứ?” Hứa Triệu Ninh nâng ly trà lên, chậm rãi uống một hớp, nhắm mắt lại tinh tế thưởng thức, trên mặt nở nụ cười: “Làm thật không tệ, không tệ.”
Lưu Phúc Toàn đứng một bên, trong lòng lặng yên suy nghĩ, mình có nên đưa tin cho Công chúa Phúc Thụy không, để cho bà tới khuyên Hoàng thượng, cần phải mời thái y xem bệnh một chút, thân thể hoàng thượng không so được năm trước, gần đây tim thường xuyên đau thắt, có lúc mồ hôi trên trán từng hột hạ xuống, nhưng ngài vẫn là không chịu truyền thái y như cũ.
Tiếp tục như vậy không thể được, Lưu Phúc Toàn âm thầm hạ quyết tâm, chờ sáng sớm ngày mai, hắn sẽ sai người đi Dương phủ mời Công chúa Phúc Thụy tới hoàng cung một chuyến, nói với Hoàng thượng thật tốt.
Ngày thứ hai, Lưu Phúc Toàn gọ tiểu Nội thị Đỗ Phàm mới đến sau cửa cung, lại thấy Dương lão phu nhân xuống xe ngựa, ngẩng đầu đi về phía cửa cung. Đỗ Phàm thầm vui mừng, đi tới trước mặt Dương lão phu nhân: “Công chúa Phúc Thụy, chúng ta đang chuẩn bị đi Dương phủ đây.”
Dương lão phu nhân cười một tiếng với hắn: “ Hoàng thượng có chuyện gì sao?”
Tiểu Nội thị tiến lên trước bằng mũi chân, nói lại một lần những lời Lưu Phúc Toàn dặn dò, sắc mặt Dương lão phu nhân hơi đổi một chút: “Việc này sao có thể qua loa chứ? Được, ta tự nhiên sẽ đi khuyên Hoàng thượng.”
Nghe nói Công chúa Phúc Thụy cầu kiến, Hứa Triệu Ninh đang dùng miệng lưỡi công kích tấu chương ở Chiêu Văn điện lập tức trở về Thừa Càn cung.
Dương lão phu nhân hành lễ xong, an an ổn ổn ngồi xuống: “Hoàng thượng, thân thể ngài hình như lại hao gầy thêm vài phần.”
Mặt Hứa Triệu Ninh đầy vẻ cười, trong mắt có thần sắc sung sướng: “Đó là bởi vì nàng nhiều ngày không đến gặp trẫm, tự nhiên cảm thấy trẫm hao gầy rồi, nếu là mỗi ngày nhìn thấy, thì sẽ không nhìn ra.”
“Hoàng thượng, mấy ngày gần đây ta cảm thấy tim mình đập rộn lên đau đớn, cho nên vào cung định mời vị thái y về phủ xem bệnh cho ta một chút.” Dương lão phu nhân ý vị sâu xa liếc mắt nhìn Hứa Triệu Ninh: “Giờ đã lớn tuổi, không so được với năm đó nhảy nhót tưng bừng, dù sao cũng phải chú ý nhiều hơn mới được.”
“Có chuyện đó.” Hứa Triệu Ninh nghe Dương lão phu nhân nói thân thể không tốt, mặt biến sắc, vội vàng nói: “Mau đi thái y viện mời Vương thái y tới!”
Không bao lâu sau Vương thái y vội vã đi theo Lưu Phúc Toàn tới Thừa Càn cung, chẩn mạch cho Dương lão phu nhân, hắn sờ râu lưa thưa, nhìn Dương lão phu nhân một cái, nửa ngày mới nói: “Lão phu nhân, do lớn tuổi, thân thể và gân cốt tự nhiên không thể so với lúc trước, có chút ốm đau cũng chẳng có gì lạ, chỉ cần sớm trị, thì không thành vấn đề.”
Thân thể Dương lão phu nhân vô cùng dồi dào, mạch tượng vững vàng, chuyện gì cũng không có, nếu không phải Lưu Phúc Toàn ở trên đường nói trước với hắn, hắn cũng không biết nói bệnh này thế nào nữa.
“Nhanh, kê toa thuốc cho Công chúa Phúc Thụy.” Hứa Triệu Ninh chỉ chỉ bàn vuông bên kia: “Nghĩ rõ ràng, thuốc nào dùng chung, thuốc nào không thể dùng, liều dùng bao nhiêu, một chút cũng không thể sơ sót.”
Dương lão phu nhân cười nhìn Hứa Triệu Ninh một cái: “Hoàng thượng, ngài đừng chăm sóc ta, tự ngài cũng phải xem thật kỹ, thái y viện có theo tháng tới thỉnh mạch bình an không, đã nói những gì?”
Vương thái y được thế đi về phía trước một bước: “Hoàng thượng, hôm nay đụng tới, không bằng bây giờ vi thần thỉnh mạch cho ngài?”
Có Dương lão phu nhân tha thiết nhìn chăm chú, lại có thái y đứng bên cạnh, Hứa Triệu Ninh cũng không cự tuyệt, vươn tay ra: “Vậy thì ngươi chẩn mạch bình an tháng này đi.”
Lưu Phúc Toàn đứng một bên lau mồ hôi, Công chúa Phúc Thụy đúng là Công chúa Phúc Thụy, đổi người khác, Hoàng thượng căn bản sẽ không để ý tới. Lần này cuối cùng cũng yên tâm, Vương thái y là người có y thuật tốt nhất trong thái y viện, có hắn bắt mạch cho Hoàng thượng, trên thân Hoàng thượng có vấn đề gì, tự nhiên nhìn một cái là biết.
Vương thái y bắt mạch cho Hứa Triệu Ninh, “Ùm” một tiếng quỳ sụp xuống đất: “Hoàng thượng, xem vì con dân Đại Chu mà yêu quý long thể! Vi thần không thể không nói, mạch Hoàng thượng giống biểu hiện can hỏa quá vượng, hơn nữa có điềm báo huyết mạch nghịch lưu, nhất định phải thanh tâm dưỡng tính, không thể nổi giận, nếu không...”
Dương lão phu nhân mặt biến sắc, vội vội vàng vàng chen miệng: “Xin Vương thái y mau cho toa thuốc.”
Hứa Triệu Ninh không thể làm gì liếc mắt nhìn Vương thái y: “Nói nghiêm trọng như vậy, chẳng lẽ trẫm không biết thân thể của mình có khang kiện không? Vương thái y, ngươi đứng lên đi.”
“Hoàng thượng, nếu là ngươi tự biết thân thể có khang kiện không, vậy còn cần thái y viện làm gì?” Dương lão phu nhân bất mãn nhìn Hứa Triệu Ninh: “Ngàn vạn phải nghe thái y.”
“Được rồi, ngươi kê toa thuốc đi.” Hứa Triệu Ninh cười khổ một cái: “Chỉ là ngươi nói cũng có chút đạo lý, trẫm gần đây phải xử lí nhiều chuyện, quá tâm quá sức, có lúc cảm thấy nhức đầu đau tim, có lẽ là nên dùng thuốc.”
Lưu Phúc Toàn thở phào nhẹ nhỏm thật dài, Đại Chu này, đúng là không thể thiếu được Công chúa Phúc Thụy.
“Hoàng thượng, hôm nay ta vào cung, còn có một việc xin Hoàng thượng.” Dương lão phu nhân thấy Vương thái y đi xuống hốt thuốc, trong lòng mới an định mấy phần, cười nhìn về Hứa Triệu Ninh: “Hôm qua ta đưa Hoa Dương xuân vào cung, Hoàng thượng dùng qua chưa? Cảm thấy mùi vị trà này thế nào?”
“Tốt, cực tốt.” Hứa Triệu Ninh tuyệt sẽ không keo kiệt ca ngợi, dùng sức đích khen ngợi Hoa Dương xuân một phen.
“Nếu Hoàng thượng cảm thấy được, ta nghĩ rằng xin Hoàng thượng một bức ngự bút.” Dương lão phu nhân cười mặt mày cong cong, thần thái kia có vài phần bộ dáng ranh mãnh, căn bản không như bà lão hơn năm mươi tuổi, lại như một thiếu nữ hai tám phương hoa, vẻ mặt khí độ, thiên chân vô tà.
Lưu toàn phúc đứng ở một bên, thầm nghĩ trong lòng, dám ở cái tuổi này còn làm ra loại thần thái này, khắp thiên hạ cũng chỉ có mình Công chúa Phúc Thụy, chẳng qua là Hoàng thượng lại thích bà như vậy, hoàn toàn không cảm thấy giờ phút này bà làm ra biểu tình như thế có gì không ổn.
Hóa ra, cảm thấy một người tốt, là tốt từ đầu đến cuối, cho dù nàng đã không có dung nhan ngày xưa.