Chu Ngữ Ngữ vốn đang ngồi tán gẫu cùng mẹ Dương lơ đãng quay sang liền nhìn thấy một người đàn ông mặc veston màu đen vô cùng nghiêm nghị bước vào
nhà. Trong tích tắc đó, cô cơ hồ ngay lập tức nhận ra đó là ba Dương của thân thể này.
Sau đó thế nào? Đương nhiên là theo bản năng vọt ra ngoài rồi?
Ba Dương bị tò mò cùng mong chờ kích thích bước nhanh vào nhà. Không nghĩ
tới bản thân còn chưa kịp đi tới đã thấy một vật thể lạ dùng tốc độ ánh
sáng lao tới. Điểm đến lại chính là trong lòng ông.
Gặp phải tình huống này thì dù là người luôn luôn trầm ổn, lão luyện trong thương
trường hơn ba mươi năm như ba Dương cũng sẽ bị dọa cho hoảng sợ. Chỉ là
do tu dưỡng quá tốt, tập thói quen điềm tĩnh không để lộ xúc cảm ra mặt
nên ông chỉ lùi về sau một chút, kín đáo đưa tay vỗ ngực một phen. Người bên ngoài nhìn vào lại chỉ cho rằng ông đang chỉnh lại cái khăn tay
trong túi áo trước ngực mà hoàn toàn không phải dọa sợ mà thất nghi.
Chu Ngữ Ngữ đương nhiên nhìn thấy hành đông lùi về sau của ba Dương. Hơn
nữa IQ của cô không đủ để phân tích hoàn toàn ý nghĩa của cái việc treo
đầu dê bán thịt chó là do bị dọa sợ. Cứ như vậy khẳng định ba Dương ghét bỏ mình nên liền ngoan ngoãn dừng lại, đan hai tay vào nhau xoắn xuýt
một hồi, vẻ mặt hiện lên vô tận ủy khuất cùng đôi mắt to tròn ngập nước
đúng là chọc người thương yêu.
Đợi đến khi ba Dương hồi hồn ngẩng đầu nhìn thấy con gái đứng trước mặt ủy khuất thì đầu óc trăm chuyển
ngàn động rất nhanh nghĩ ra cái thứ “ vật thể lạ “ vừa nãy không phải ai khác mà chính là con gái nhà mình. Sau khi ngẩn người thì chính là đầy
một bụng rối rắm.
Ba Dương nghĩ “ Mình tránh né như vậy không
biết con bé có nổi giận hay không? Trường hợp chủ động thân cận ông từ
trước đến nay đã hiếm càng hiếm. Không biết có vì cái này mà tịt luôn
hay không? “
Chu Ngữ Ngữ nghĩ : “ Mình gấp gáp như vậy không biết có làm ba ba chán ghét hay không? Trường hợp thân cận này từ trước đến
nay vốn chưa từng xuất hiện. Không biết có vì chuyện này mà cho rằng
mình cực kì lỗ mãng? “
Hai cái đầu, hai suy nghĩ, mà dĩ nhiên là
chẳng suy nghĩ nào ăn nhập vào nhau. Hai ba con len lén đánh giá sắc mặt của nhau, càng đánh giá càng thấy không ổn. Càng thấy không ổn càng
trầm mặc. Cuối cùng người ra trận giảng hòa không ai khác mà chính là mẹ Dương. Bà ho nhẹ một tiếng, qua quýt kéo ba Dương đến trên ghế salon
ngồi xuống. Lại tỉ mỉ nâng ấm trà rót ra một tách nho nhỏ.
“ Đi về chắc chắn rất mệt. Không phải anh thích nhất uống Đại Hồng Bào sao? Nhanh tới uống một tách đi!”
Được mẹ Chu quăng ra một cái thang để ông bước xuống. Ông dĩ nhiên vô cùng
cảm kích, rất phối hợp nâng tách trà nhấp một ngụm. Vừa uống vừa len lén đánh giá con gái não nề đi lại ghế salon ngồi xuống. Ừm, tuy không có
biểu cảm tức giận nhưng vẻ mặt sầu bi, thảm thiết đó là sao?
Ba
Dương mãi phân tích tâm trạng Chu Ngữ Ngữ nơi đó làm gì có tâm tư ngồi
phẩm trà. Bởi vậy đợi ông nhấp cả một tách rồi đặt cuống thì cũng không
nhận ra bên trong có mùi vị gì, so với trước đây có gì khác.
Mẹ
Dương ngồi một bên nhìn tách trà đến xuất thần lại nhìn sang ba Dương
đang giả vờ kéo tờ báo đọc mà ngay cả báo lật ngược cũng không biết,
trong lòng không khỏi nén cười lại có chút chơi xấu kéo áo ông hỏi.
“ Anh, mùi vị như thế nào?”
“ A? “
Ba Dương ngẩng đầu khỏi tờ báo đang đọc “ say sưa “, khó hiểu nhìn mẹ
Dương nhướn nhướn mày. Ông cố gắng hồi tưởng lại vị trà ban nãy nhưng
quả thật là không có chút cảm thụ nào. Đột nhiên thấy rất có lỗi, giống
như phụ lòng mẹ Dương vì mình quan tâm. Đương nhiên dù không biết gì vẫn phải khen thật tốt.
“ Ừm, rất ngon...”
Thần kinh của ba Dương vốn thô, cơ bản không nghĩ được thêm từ nào để khen khiến người
khác đẹp lòng đẹp dạ nên chỉ nói được ba chữ liền tiếp tục nghẹn.
Mẹ Dương nheo mắt hồ nghi, một bên mân môi một bên giúp ba Dương lật lại tờ báo hé ra một đạo biểu cảm trêu tức.
“ Thế à? Có cảm thấy có gì khác lạ không?”
“ Không có gì khác!”
Ba Dương vẫn không hề nhận ra người vợ đầu ấp tay gối đang chơi xấu mình.
Thương thay cho người đàn ông lão luyện thương trường hơn ba mươi năm.
Về đến nhà liền bị vợ mình xoay như chong chóng mà một chút phát giác
cũng không hề có.
Mẹ Dương bất lực vỗ trán. Rất có cảm giác thất
bại trong nhà có một người thông minh ngốc nghếch, không mặn không nhạt
giải thích.
“ Đây là trà con gái tự tay chọn thảo dược phối cùng
với Đại Hồng Bào thay anh pha. Anh thế nhưng một chút xíu cảm nhận cũng
không cho con biết. Đúng là cô phụ một tấm chân tình hiếu nữ...”
Mẹ Dương nói xong một từ, sắc mặt na Dương liền trùng xuống một tông. Đợi
đến khi bà nói xong thì sắc mặt ông đã triệt để biến thành màu than
không hơn không kém. Gương mặt cả đời không đổi sắc ai oán nhìn mẹ Dương lại quay sang nhìn con gái cúi đầu cắn môi như thể đang vô cùng đau
lòng thì tâm tình của ông càng rối rắm muốn chết. Giờ phút này nếu ông
còn không biết mình bị vợ chơi xấu thì ông tuyệt đối không xứng đáng với chức danh chủ tịch tập đoàn Dương thị.
Ba Dương nâng tay che
miệng ho khan một tiếng. Tự nhủ không thèm nhìn vẻ mặt đắc ý của mẹ
Dương một bên đang vui sướng khi người gặp họa bắt đầu khẩn thiết sắp
xếp lại những từ định nói với con gái làm sao cho dễ tiếp thu nhất có
thể.
Chỉ là khi ông còn chưa kịp chuẩn bị xong, phần ghế salon
bên cạnh đột nhiên bị lún xuống. Bàn tay tráng kiện dù đã có tuổi bị một bàn tay nhỏ bé mềm mại bắt lấy. Sau đó chính là một giọng nói mềm mại
đầy chân thành cất lên.
“ Ba ba, con sai rồi...”
Ba Dương
dĩ nhiên không ngờ đến lại được nghe thấy nhuwcng từ này từ miệng con
gái nhỏ. Nhất thời không tiêu hóa được ngẩn ra. Người ngoài vẫn thấy ông nghiêm túc không biểu hiện cảm xúc gì nhưng thật ra ông chính là đang
ngẩn người.
Chu Ngữ Ngữ vừa mới xuyên qua làm gì biết ba Dương có tật xấu này. Nghe thấy mình chân thành nhận sai mà ông lại chậm chạp
không phát biểu gì liền trồi lên một cảm giác thấp thỏm không yên, e dè
gọi một tiếng.
“ Ba~”
Khụ!
Âm thanh rất nhỏ nhưng
lại mềm mại như chân mèo vươn ra nhè nhẹ gãi vào lòng. Tâm của ba Dương
đã sớm biến thành bãi nước. Ngoài mặt duy trì không biểu hiện, nỗ lực ép buộc bản thân đừng kích động, nhàn nhạt nói.
“ Sai chuyện gì?”
“ Con không biết...”
Chu Ngữ Ngữ thật thà nói. Nhưng lại thấy mình thật thà thì quá không đủ
chân thành, liền bắt đầu vận dung khiếu văn chương vốn không có mấy làm
thành một bài diễn thuyết mang tên nhận lỗi thật dài. Len lén cấu lên
đùi nhỏ một cái, đôi mắt to tròn ngay lập tức liền ngập nước, viền mắt
đỏ hồng hồng vô cùng đáng thương.
“ Con chỉ biết con làm ba buồn là con sai rồi. Con không ngoan ngoãn, không nghe lời mẹ đều là sai rồi...”
“ Vậy còn anh trai thì thế nào?”
Ba Dương lại tiếp tục nói. Lời này của ông thành công khiến mặt Chu Ngữ Ngữ ngốc nghếch thộn ra.
Anh trai? Anh trai nào? Thân thể này chẳng lẽ còn có anh trai?
Chu Ngữ Ngữ rối rắm muốn vò đầu, không biết nên nhận lỗi với vị anh trai
chưa từng nghe nói tới như thế nào. Rất sợ nói phải chuyện sai lầm làm
mọi người nghĩ cô bị bệnh tâm thần.
Ai nói xuyên qua làm nhân vật nữ phụ khổ? Phải! Rất khổ! Nhưng xuyên qua làm Ất, Giáp, Bính, Đinh gì
đó còn muốn khổ hơn nhiều lần đó!
Chu Ngữ Ngữ mím mím môi sầu
não, đành phải hàm hồ cố gắng luồn lách chuyện này. Dù sao nếu ba Dương
đã nói ra như vậy thì chắc chắc là cô sai rồi, nói ít sai ít, xin lỗi
mới là thượng sách.
“ Cũng là con sai rồi! Con làm mọi chuyện đều sai rồi. Khiến ba mẹ còn có anh trai phiền lòng là con đã sai rồi...”
Chu Ngữ Ngữ hàm hồ nhận lỗi một tràng. Trong lòng sớm đã phun ra ác khí
muốn mắng chửi Dương Dương chủ nhân thân thể này một trận. Vì cái gì cô
ta gây ra họa mà cô phải chạy đi xin lỗi. Hơn nữa còn là lỗi mà cô không hề hay biết. Từ đầu đến cuối hoàn toàn phải lựa chọn từ một ngàn không
trăm lẻ một lỗi thường mắc phải dành cho con gái, trải qua sàng lọc tinh vi thêm thắt mà đưa vào.
Lời xin lỗi dài ngoằng ngoẵng kinh điển như vậy cô nói cũng đã cảm động muốn rớt nước mắt. Cô không tin không
thể làm ba Dương cảm động.
Còn nếu như thật sự không cảm động?
Không sao! Trước đây cô rảnh rỗi có đọc một cuốn sách gọi là một ngàn
đối sách xin lỗi hạ gục người cha. Tuy rằng lúc đó cô không có cách để
thể hiện vì ba ba mất từ rất sớm nhưng lúc này tuyệt đối dùng được.
Ba có thành lũy A, B, C, D, cô sẽ dùng kế hoạch E, F, G, H để đấu. Ha ha.
Không thể không nói trong tình thân cũng phải lập nên một võ đài chính
trị. Ừm, đó cũng gọi là một loại khoái hoạt chung đụng giữa ba và con
gái đi.
Ba ba, người nhanh sụp bẫy đi... Nhanh sụp bẫy đi a...
Không biết có phải ba Dương nghe được lời khẩn cầu thầm kín của Chu Ngữ Ngữ
hay không mà ông cuối cùng cũng động dung. Sắc mặt nghiêm nghị đã trở
nên nhu hòa hơn rất nhiều. Nhè nhẹ vỗ tay cô hai cái.
“ Biết lỗi là tốt. Sau này tuyệt đối không thể tái phạm!”
Nói xong thì liền như ma bị đuổi gộp ba bước thành hai bước nhanh chân chạy lên lầu. Bỏ mặc Chu Ngữ Ngữ nhìn theo bóng lưng ông cùng mẹ Dương đuổi
theo sau phút chốc ngẩn ngơ lại rùng mình một cái.
Không phải cô chọn sai thời điểm xin lỗi đó chứ... chẳng lẽ ba ba là mắc... Ừm, không chịu nổi...
Chu Ngữ Ngữ che miệng ho khan bày ra vẻ mặt thấu hiểu thông cảm cho người
ba tội nghiệp. Quay đầu liền quăng ở sau lưng, vui vẻ nhào tới ôm lấy
quản gia Ron, cười vô cùng rạng rỡ.
“ Chú Ron, ba đã tha thứ cho cháu. Ba thật đã tha thứ cho cháu...”
Ron cười nhẹ, vỗ vỗ gò má mềm mại của cô công chúa nhỏ. Trong lòng ông cũng cảm thấy vui lây. Không chỉ là vì từ rất sớm đã coi cô như con ruột mà
còn vì ba Dương là bạn tốt từ nhỏ cùng nhau lớn lên với ông.
Những năm qua không phải ông không thấy bạn tốt sầu não mà uống không biết
bao nhiêu rượu mỗi đêm lại còn tập tành hút thuốc lá. Cả người lúc nào
cũng chìm đắm trong bóng tối thống khổ và cô đơn. Cô công chúa nhỏ cũng
phát sinh đủ thứ trò muốn khiến ba ba chú ý, không ngờ lại càng ngày
càng đi vào ngõ cụt.
Mỗi nhà đều có một bản kinh khó niệm. Bây giờ được giải quyết... thật tốt!
Bên này Chu Ngữ Ngữ vui vẻ quấn lấy Ron làm nũng muốn được ăn đồ ăn ngon để chúc mừng hai ba con hòa hảo. Trên lầu, ba Dương đang dựa người vào
tường, khóe môi từ rất lâu về trước thật hiếm hoi lắm cũng đã gợi lên
tươi cười.
Mặc dù ai cũng nghĩ ông không để ý nhưng thật ra tình
cảm ba và con gái rạn vỡ đã trở thành cái nhọt trong lòng ông thật lâu.
Giải quyết được ông đương nhiên có thể thở phào. Không, phải nói là rất
vui mừng...
Cửa phòng “ cạch “ một tiếng mở ra. Mẹ Dương lách
người bước vào phòng nhìn chồng không kịp thu hồi tươi cười nên vẻ mặt
hiện lên vẻ rối rắm không yên làm chính bà có chút nhịn không được muốn
chọc ghẹo ông.
Người đàn ông này nha, đã là vịt chết vẫn còn cố
giãy. Chẳng lẽ thật sự nghĩ rằng không ai nhận ra ông đối với con gái để bụng sao?
Người ngoài cuộc mắt sáng như sao. Chỉ có người trong
cuộc là mù mờ không hay biết. Bà bảo bọc Dương Dương như vậy cũng vì
điều này. Chính là muốn tạo điều kiện cho hai người hóa giải hiểu lầm
chứ sao.
Thật không nghĩ đến cứng đầu cũng là một đoạn gen di
truyền. Một lần giận dỗi liền kéo dài tận bảy tám năm. Nếu tám năm trước hai người có một người chịu mở rộng lòng mình, có lẽ cũng không có
người ba đêm nào cũng phải hút thuốc, uống rượu mới có thể ngủ, cũng
càng không có cô con gái muốn được ba quan tâm làm đủ loại trái khoáy.
Cái này xem như cũng là một thiên mệnh.
“ Anh, tại sao Ngạn Phàm chưa trở về?”
“ Ở tập đoàn phát sinh một chút chuyện. Con đã về giải quyết. Có lẽ chập
tối hôm nay mới có thể về. Nên dặn Vic nấu gì đó thật ngon. Một tháng
này bôn ba qúa nhiều rồi!”
Mẹ Dương gật gật đầu cười. Sau lại nghĩ đến cái gì nháy mắt với ông.
“ Thật ra cũng không cần em nhắc. Dương Dương hẳn là đang quấn lấy Ron
cùng Vic đòi được ăn ngon đâym con bé là người rất biết hưởng thụ!”
“ Hưởng thụ là tốt. Tiền anh kiếm ra còn không phải để bọn trẻ ăn ngon
mặc đẹp sao? Cái này bỏ qua đi, anh muốn nói vợ à, em không cảm thấy em
đã quên cái gì rồi sao?”
Mẹ Dương ho khụ một tiếng giả ngu, vội vàng quay người qua loa nói.
“ Em đi dặn Vic làm thêm đồ ăn...”
“ Không cần. Có con gái ở bên dưới rồi em còn muốn làm rộn cái gì. Quên cũng không sao. Anh dư thời gian để nhắc cho em nhớ...”
Phương hướng tiếp theo dĩ nhiên là phòng ngủ. Trước khi đóng cửa lại vẫn còn truyền ra một đoạn âm thanh mơ hồ.
“ Anh đi công tác một tháng hẳn là rất mệt...”
“ Không sao, phục vụ vợ anh tuyệt đối không thấy mệt mỏi...”