Khi Chu Ngữ Ngữ tỉnh dậy thì trời đã sáng bảnh. Mặt trời lên cao gần cây sào như chê cười người nào đó thức dậy quá trễ.
Dĩ nhiên, người nào đó đâu có thèm quan tâm.
Chu Ngữ Ngữ nhún vai một cái. Cô đem chiếc rèm màu kem thả xuống, che đi
ánh nắng, trong phòng trở thành âm u với một vài tia sáng lờ mờ.
Ha, mình thức dậy thật sớm, trong phòng vẫn còn tối tăm như vậy.
Chu Ngữ Ngữ vui vẻ cười cười, vừa ngâm nga một đoạn nhạc tiếng Anh bị cô
quên lời chắp vá đến mức siêu siêu vẹo vẹo vừa đi vào phòng tắm riêng
chuẩn bị vệ sinh cá nhân.
Hôm nay chính là ngày phụ thân đại nhân về nước, cô nhất định phải thể hiện chính sách vuốt mông ngựa đến mức
tuyệt đối. Ông chính là thùng cơm to bự đáng yêu của cô, cô nhất định
phải duy trì mối quan hệ này.
Chu Ngữ Ngữ vừa vốc nước lên mặt
vừa nghĩ. Não bộ xoắn vòng vòng bắt đầu tìm đối sách thích hợp. Ừ, theo
như cô thấy mối quan hệ của chủ thân thể này với ba của cô ta cũng không thân thiện lắm. Mặc dù không biết là vì nguyên nhân gì nhưng cô nhất
định thay cô ta cải thiện thật tốt.
Biết thế nào được, nói làm
sao thì cô cũng đã lỡ chiếm dụng thân xác của người ta. Vậy nên đương
nhiên phải giúp người ta ra đi thanh thản chút. Dương Dương đó rõ ràng
đối với chuyện này tiếc nuối vô cùng rõ ràng. Cảm giác ấy ngay cả khi
đổi linh hồn cô vẫn còn cảm nhận được đủ biết trước khi chết, hoài niệm
của cô ta lớn mạnh cỡ nào.
Dương Dương, cô cứ an tâm yên nghỉ. Tôi tuyệt đối sẽ giúp cô hoàn thành luyến tiếc này, cả đời!
Chu Ngữ Ngữ thở dài một tiếng. Cả người đột nhiên cảm thấy nhẹ nhàng khoan
khoái hơn hẳn. Dường như có được cam đoan của cô đã khiến cô ta hài
lòng. Tia hồn phách cuối cùng còn lưu lại cũng đã phi tán hoàn toàn
trong không khí.
Từ hôm nay trở về sau, trên đời chỉ còn Chu Ngữ
Ngữ, không có Dương Dương. Nhưng Chu Ngữ Ngữ nhất định sống tốt phần đời còn lại của Dương Dương trong cơ thể này.
“ Dương Dương, đã dậy hay chưa? Ba sắp về tới nơi rồi đó!”
Tiếng mẹ Dương dịu dàng ấm áp vang đến từ cửa phòng, Chu Ngữ Ngữ vừa chải đầu vừa nói vọng trở lại, lễ phép thưa.
“ Vâng ạ!”
Mẹ Dương ở bên kia cười nhẹ một tiếng. Tiện thể dặn dò thêm vài vấn đề cô cần lưu ý rồi mới thỏa mãn nhắc dép đi xa.
Trước đây quan hệ của Dương Dương và mẹ Dương không được tốt. Lí do đơn giản
là mẹ Dương chỉ là mẹ kế của thân thể này. Dù cho mẹ Dương làm người
không thể nào chê trách nhưng trong lòng cô ta vĩnh viễn tồn tại một
chấp niệm. Đó chính là bà đã cướp đi vị trí vốn chỉ dành riêng cho mẹ
ruột đã mất từ lâu.
Có lẽ cũng chính vì nguyên nhân này mới khiến cho quan hệ giữa cô ta và ba Dương rơi vào tình trạng nước sôi lửa
bỏng. Quan niệm dân gian vẫn bảo giống con gái không ai bằng cha, hiểu
con gái không ai bằng mẹ đó sao. Cả ba Dương cùng cô ta đều là mẫu người cứng đầu cứng cổ, không ai chịu lùi bước khiến cho quan hệ hai cha con
ngày càng lạnh nhạt.
Mắt thấy quan hệ giữa hai người không thể
nào cứu vãn. Dương Dương thế nhưng nghĩ ra một đối sách tự phá hoại
chính mình để khiến ba Dương chú ý. Dù gương mặt vốn dĩ rất thanh tú bị
cô nhấn đít chai, để tóc bù xù nhìn người không ra người, quỷ không ra
quỷ. Quần áo phụ kiện toàn thương hiệu có tiếng như Channel, Tiffani bị
quăng vào một góc, từ đầu đến chân diện tràn phục vỉa hè sứt mẻ cũ không chịu nổi.
Chuyện này dĩ nhiên làm ba Dương tức giận đến mức phát run. Sau nhiều lần gọi điện mắng xối xả cuối cùng cũng buông tay để mặc không thèm quan tâm. Lạnh nhạt đến mức so với người qua đường còn muốn
lạnh nhạt hơn. Kế hoạch của cô ta không những thất bại mà quan hệ còn
đẩy lên một tầng nóng bỏng mới, dùng nước dập cũng không thể tắt.
Dương Dương, tôi quả thật có chút bội phục cô. Sao cô lại có thể nghĩ ra kế
hoạch hay như vậy chứ. Bây giờ tôi biết dọn dẹp từ chỗ nào mới phải đây?
Thôi vậy, trường kỳ kháng chiến nhất định thắng lợi, cứ gặp mặt trước đã rồi tính. Chu Ngữ Ngữ nắm chặt bàn tay nhỏ bé giơ cao lên trời làm thành tư thế cổ vũ. Đúng, cô không tin cô quăng đủ loại lưới cá và mồi ngon dụ
dỗ mà ba Dương có thể không xiêu lòng. Nói thế nào cũng là cha và con
gái. Quan hệ xấu đến mấy thì cha con cũng không thể trở mặt thành thù
được.
Chu Ngữ Ngữ bên này hăng say thể hiện sức chiến đấu vô hạn
mạnh mẽ. Ba Dương ở bên kia lại thoáng rùng mình một cái. Ông nhíu nhíu
chân mày, đôi mắt thông minh trải đời đảo qua từng ngóc ngách trên xe.
Kì quái, không mở cửa kính cũng không bật máy lạnh, tại sao đột nhiên
run rẩy như vậy?
Người đàn ông tinh thông thương trường mặt không lộ sắc lắc lắc đầu. Tất cả tội lỗi đều bị quy hết cho việc phát sinh
khiến ông không thể đi kịp chuyến bay về ban đêm mà không hề hay biết
bản thân vừa mới biến thành một con cá nhỏ bị con gái vừa mới tráo đổi
linh hồn quyết tâm bắt lấy.
Chuyện đời quả nhiên là thiên địa bi ai...
Chu Ngữ Ngữ chỉnh trang hoàn chỉnh cuối cùng cũng tự tin bước xuống lầu.
Từng bước đi chậm rãi ưu nhã làm mắt của người làm trong nhà chằm chằm
nhìn theo đều muốn rớt hết xuống sàn. Khó khăn lắm mới nhặt được về thị
giác nhưng không tin tưởng lắm lại dụi mắt hai cái
Đó thật sự là
tiểu thư của nhà bọn họ sao? Làm sao có thể! Tư thái ưu nhã, giơ tay
nhấc chân chậm rãi tản mác ra một tia quý khí kinh người. Gương mặt tuy
không quá xuất sắc nhưng vẻ thanh tú nhu hòa lại càng hấp dẫn ánh mắt
người nhìn. Tất cả đều không nở rời mắt đi rồi.
Mẹ Dương từ trong phòng bếp đi ra. Trên tay nâng theo một ấm trà. Bên trong chính là loại trà Đại Hồng Bào mà ba Dương yêu thích nhất. Khi bà để ấm trà lên bàn,
sắp xếp lại vị trí tách trà rồi mới ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy Chu Ngữ Ngữ đang đi tới cũng không nhịn được ngẩn người. Bỏ đi đít chai dày cộm cùng đầu tóc bù xù, quần áo mặc chỉnh tề hơn cô dù không xưng là
thiên hạ tuyệt sắc nhưng cũng có thể đứng hàng mĩ nhân. Nhất là gương
mặt dịu dàng nhu hòa hòa quyện một tia lười biếng tản ra một khí chất
riêng quyến rũ kín đáo. Có cảm giác càng nhìn lâu sẽ càng chìm đắm.
Không biết sau này ai có may mắn rước được cô bé này về làm vợ. Người đó chắc chắn là vô cùng có phúc.
“ Mẹ!”
Chu Ngữ Ngữ không hề hay biết suy nghĩ của bà Dương. Cô ngọt ngào gọi một tiếng rồi ngồi xà
xuống bàn, chun mũi hít một hơi vị trà thơm lừng tươi mát tản ra.
Biểu hiện tự nhiên như một đứa trẻ khiến mẹ Dương hoàn hồn, yêu thương nở nụ cười với cô. Vừa cầm chiếc khăn mềm sạch sẽ lau bàn vừa hỏi.
“ Làm sao vậy? Vừa rồi còn rất vui vẻ, lúc này lại tư lự như vậy?”
Bà Dương rõ ràng nhìn thấy chân mày của Chu Ngữ Ngữ thoáng chốc nhăn lại
liền khó hiểu hỏi một câu. Cô nghe hỏi chỉ hơi lắc đầu, xong lại ngẩng
đầu lên, nhẹ giọng.
“ Mẹ, nhà mình có thảo dược chứ?”
“ Có. Nhưng con hỏi làm gì?”
Mẹ Dương vẫn chưa bắt kịp suy nghĩ của Chu Ngữ Ngữ nhưng vẫn trả lời cô.
Vừa nói vừa đảo mắt ra hiệu nữ hầu đứng sau lưng đi lấy thảo dược tới.
Thảo dược có sẳn trong nhà cũng không nhiều lắm, nhưng đều là loại tốt lại
trải qua nhiều cồn đoạn xử lí công phu rất sạch sẽ. Chu Ngữ Ngữ nhìn
từng loại bao bọc trong gói giấy, thỉnh thoảng nhấc vài vị đưa lên mũi
hít vào một hơi. Cuối cung cũng chọn được ba loại phù hợp. Chọn mỗi thứ
một ít thả vào ấm trà. Thảo mộc và trà sẽ hòa quyện cùng nhau, đợi đến
lúc ba Dương trở về có lẽ mùi vị đã tốt lắm.
“ Đại Hồng Bào là
loại trà quý, nước trà đắng, có chút chát nhưng lại có thuộc tính thanh
mát. Đại Hồng Bào cho thêm vài loại thảo dược sẽ có tác dụng điều dưỡng
cơ thể. Ba vẫn hay đi công tác hẳn rất mệt mỏi. Uống trà thảo dược rất
tốt. Tuy rằng vị biến hóa không giống ban đầu nhưng cũng là không sai
biệt lắm.”
Chu Ngữ Ngữ tỉ mỉ giải thích cho mẹ Dương hiểu rõ mặc
dù biết bà cũng không có nghi ngờ cô. Cô chỉ là đối với sức khỏe ba
Dương muốn quan tâm nhiều hơn. Vì cô ấy làm pháo hôi trong truyện được
viết không nhiều. Về cơ bản là không ghi lại bối cảnh gì nên cô mới phải phòng ngừa trước. Chăm sóc ba mẹ Dương thật tốt để họ không xảy ra bất
kì chuyện gì ngoài ý muốn.
Cô bây giờ không có liên hệ gì tới nam chính, nhưng không có nghĩa là biến cố sẽ không xảy ra. Xuyên qua trong nhân vật pháo hôi quả thật rất mệt mỏi. Ít nhất nữ phụ người ta còn
biết được số mạng, như cô cái gì cũng không biết, mọi thứ mơ mơ hồ hồ
thật đúng là vô hạn bi ai.
Chu Ngữ Ngữ thở dài một hơi, cuối cùng quyết định quăng hết mọi suy nghĩ vặt vãnh này ra sau đầu, lặng lẽ sốc
lại tinh thần đang dần tụt xuống đáy cốc.
Đúng vậy, con người
không ai biết trước số mạng. Trước đây cô cái gì cũng không biết nhưng
vẫn sống rất tốt đó thôi. Mặc dù có biến cố xuyên qua vô cùng cẩu huyết
nhưng về cơ bản đều không chê vào đâu được.
Đã là phúc thì không
phải họa, đã là họa thì tránh không khỏi. Cô đi từng bước thật cẩn thận, tránh thật xa các yếu tố nguy hiểm còn sợ mạng không dài sao.
Bây giờ cô đã có một gia đình, tuyệt đối không thể tùy hứng nữa.