"Ha ha..."
Mạch Tiểu Miên cười khẽ: "Được, cảm ơn."
"Tiểu Miên, sau khi kết hôn, nếu như em cảm thấy không hạnh phúc thì ly hôn với cậu ta, tôi cũng ly hôn, sau đó ở bên cạnh em."
Giọng điệu của Phùng Quang Hiển mềm mại đến nỗi khiến cho tim của Mạch Tiểu Miên chạm dòng nước ngọt ngào, dần bung mở....
Cô không biết rốt cuộc câu nói này của Phùng Quang Hiển có phải là thật lòng hay không nhưng cô rất cảm động, cảm động đến mức cô không biết phải nói gì nữa, đành phải "ừ" một tiếng.
"Em đồng ý sao?"
Nghe được giọng của cô, Phùng Quang Hiểu mừng rỡ hỏi.
"Ừm."
"Vậy thì tốt quá!"
Giọng điệu của Phùng Quang Hiển lập tức tung tăng như con chim sẻ: "Chúng ta vẫn còn hy vọng!"
"Quang Hiển, cớ gì anh phải làm vậy?"
Mạch Tiểu Miên không kìm được mà hỏi.
"Tôi thích em, muốn ở bên cạnh em, không cần cớ gì cả!"
"...."
Mạch Tiểu Miên trầm ngâm một lúc: "Những câu này, sau này hãy nói, chúng ta không biết tương lai sẽ xảy ra chuyện gì đâu. Có lẽ, anh chỉ là nhất thời tò mò, say đắm tôi mà thôi. Sau mấy ngày nữa, chuyện sẽ khác."
"Tôi hiểu rõ lòng mình."
Những lời của cô khiến Phùng Quang Hiển hơi tức giận: "Đúng vậy, danh tiếng của Phùng Quang Hiển anh không tốt, lúc nào cũng là hình tượng playboy nhưng tôi hiểu lòng mình. Đừng nói là sau mấy ngày, cho dù có mấy năm nữa trôi qua, vài thập niên, tôi vẫn muốn ở bên cạnh em."
"Cảm ơn."
"Tôi không cần lời cảm ơn của em, tôi chỉ muốn có thể yêu em thật nhiều, em cũng yêu tôi, sau đó chúng ta ở bên cạnh nhau."
"Ha ha..."
Giọng điệu cố chấp giống như trẻ con của anh khiến Mạch Tiểu Miên hơi bắt đắc dĩ, không biết nói gì nữa, đành phải cười ha ha.
Hai tiếng ha ha này của cô khiến trái tim của Phùng Quang Hiển như bị roi quất.
Anh biết rõ, Mạch Tiểu Miên không tin lời của anh đây mà.
Anh biết anh phải dùng hành động và thời gian để chứng minh, anh có thể làm lốp dự bị của cô.
Chỉ cần cô bước ra khỏi nhà họ Kiều, anh sẽ cưới cô làm vợ!
"Quang Hiển, hôm nay tôi làm việc cả ngày, cũng mệt rồi, anh muốn nói gì thì để mai đi."
Mạch Tiểu Miên không muốn dây vào Phùng Quang Hiển đang trong bộ dạng như vậy, đành nói.
"Được, ngủ ngon, Tiểu Miên, hãy nhớ rằng cho dù là lúc nào, chỉ cần là lúc em cần anh sẽ xuất hiện!"
Phùng Quang Hiển trịnh trọng nói.
"Cảm ơn."
Mạch Tiểu Miên quả nhiên đã bị cảm động trước câu nói của anh, khi nói hai chữ này cũng xuất phát từ tận đáy lòng: "Ngủ ngon."
Sau khi nói chuyện điện thoại với Phùng Quang Hiển xong, Mạch Tiểu Miên lại nhớ đến lần gặp đầu tiên với anh là ở nhà hàng Hồng Tường Vi và cảnh tượng của Kiều Minh Húc,
Lúc đó, cô thật sự không ngờ rằng, vốn dĩ thế thới của cô không có chút liên quan nào đến hai người, bây giờ lại có mối liên hệ mật thiết với cô.
Một người kết hôn giả với cô, một người trở thành người bạn mà cô thích nhất.
Bạn vĩnh viễn sẽ không biết được rằng tiếp sau đây ai sẽ là người bước vào cuộc sống của bạn!
Duyên phận giữa người với người, đúng là vô cùng kỳ diệu.
Vốn dĩ trong lòng của Mạch Tiểu Miên có hơi bất an, vì cuộc gọi này của Phùng Quang Hiển mà không biết vì sao tâm trạng đã bình tĩnh trở lại, cũng bình yên chìm vào giấc ngủ.1
Một đêm không mộng mị.
Phòng trang điểm cô dâu.
Mạch Tiểu Miên được mấy thợ trang điểm thay đổi thành một người hoàn toàn mới. Đầu đội vương miện khăn voan trắng phau, trên người mặc váy cưới trắng như tuyết, ngồi trên ghế salon, có hơi lo lắng và căng thẳng chờ đợi lúc hôn lễ được tiến hành.
Diệp Mai mặc bộ váy phù dâu, trông như một khối cầu trắng trẻo mũm mĩm lại non mịn, vui vẻ chụp hình khắp nơi rồi đăng lên vòng bạn bè, khiến cho những bạn học trước kai cũng biết Mạch Tiểu Miên gả cho nhà giàu, cho dù vốn không quen thuộc, thậm chí là bạn học có cảm xúc thù địch cũng nhao nhao gọi điện thoại chúc mừng.
Toàn bộ bạn bè đều náo nhiệt bừng bừng, hơn nữa còn muốn Mạch Tiểu Miên phải đến tham dự buổi họp lớp.
Mạch Tiểu Miên không muốn tham gia họp lớp.
Sự xa cách của bọn họ đã khiến lòng cô phai nhạt.
Huống chi còn có thể có hai người: Trình Bắc Thiên và La Liên.