Bên ngoài không ngừng có bạn bè người quen tiến vào, mỗi người đều khen hôm nay cô rất đẹp, chúc cô hạnh phúc.
Đương nhiên cô cũng nhận ra có không ít người chỉ nói qua loa ngoài miệng như vậy thôi, về phần trong lòng họ nghĩ như thế nào, chỉ cần nhìn ánh mắt khinh bỉ hoặc hâm mộ hoặc ghen tỵ là biết, cô đều không quan tâm.
Cuối cùng cũng chờ đến lúc hôn lễ được cử hành,
Lúc cùng đi xuống với Diệp Bội, đằng sau là một cặp kim đồng ngọc nữ đáng yêu nâng tà váy, đi ra ngoài, đi với trước mặt cha Mạch.
Trước nay cha Mạch không mặc vest, nhưng hôm nay lại mặc.
Áo sơ mi màu trắng, áo vest phẳng phiu màu đen, tóc tai cũng chải chuốt tỉ mỉ khiến cho ông có thêm vẻ đẹp trai tráng niên.
Chỉ là, nụ cười hiền hoa nơi đáy mắt ẩn chưa vệt đỏ.
Hôm nay, con gái của ông kết hôn rồi.
Tâm trạng của ông vừa vui vẻ nhưng cũng phức tạp buồn bã.
Ai cũng nói con gái là tình đầu kiếp trước của cha, từ này về sau, "tình đầu" của ông phải làm vợ của người đàn ông khác rồi.
Cái tâm trạng này, chỉ có người cha yêu con gái mới có thể hiểu rõ.
Tiếng nhạc vang lên...
Mạch Tiểu Miên duỗi tay, khoác tay của cha mình, mỉm cười: "Cha, chúng ta đi thôi."
Cha Mạch gật đầu, dắt Mạch Tiểu Miên bước lên thảm đỏ.
Ở cuối thảm đỏ, Kiểu Sở Thiên đang đứng đấy.1
Anh mặc một bộ lễ phục màu đen, ở trong túi có cài một bông hoa hồng chúc phúc, dáng người cao ngất, vô cùng tuấn tú.
Mạch Tiểu Miên kéo tay cha mình, đạp lên giày cao gót, chậm rãi bước đến với Kiều Sở Thiên...
Ánh đèn flash không ngừng sáng lên từ bốn phía...
Rất nhiều người đều bị Mạch Tiểu Miên hút hồn!
Lúc này, tâm trạng nặng nề nhất chính là cha Mạch.
Mỗi lần bước đến gần Kiều Sở Thiên, ông đều có cảm giác như cục cưng của mình bị người ta bắt nạt, vì vậy ông bước đi rất chậm.
Nhưng, dù có đi chậm bao nhiêu thì cuối cùng cũng đến đích.
Đi đến trước mặt Kiểu Sở Thiên, ông thoáng run rẩy, đưa tay của Mạch Tiểu Miên ra: "Sau này, con gái ta nhờ con chăm sóc..."
Dứt lời, thậm chí ông còn hơi nghẹn ngào.
Mạch Tiểu Miên thấy cha mình như vậy, tâm trạng của cô cũng phức tạp, giống như cả đời của cô đã rời xa cha mình vậy.
"Con biết rồi ạ."
Kiều Sở Thiên trả lời, cầm bàn tay được bọc trong bao tay lụa trắng của Mạch Tiểu Miên. . Đọc thêm nhiều truyện ở * ТRU МTRUYEN. VN *
Cho dù có cách một cái bao tay lụa trắng, Mạch Tiểu Miên vẫn có thể cảm nhận được bàn tay khô ráo dịu dàng của anh, đột nhiên có một cảm giác an tâm, cảm giác như đã có nơi cho cô dựa vào.
Đương nhiên cô cũng biết rằng tất cả cũng chỉ là biểu hiện giả dối mà thôi.
Lúc hai người cùng nắm lấy tay nhau, tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên, có thể là chân thành, có thể là lừa dối.
Mẹ Mạch nhìn con gái mình, xinh đẹp nắm tay đi bên bên cạnh Kiểu Sở Thiên tuấn tú, nhiều năm lắng lo và chua xót cũng vào thời khắc này, hóa thành nước mắt, vỡ đê trào ra.
"Chú rể, cho dù là nghèo khó hay bệnh tật, cậu có đồng ý mãi mãi bầu bạn bên cạnh cô ấy không?"
Người dẫn chương trình hỏi Kiểu Sở Thiên.
Kiểu Sở Thiên thoáng liếc nhìn Mạch Tiểu Miên, trầm giọng nói: "Tôi đồng ý."
Cho dù biết rõ câu này trái với lương tâm của anh nhưng Mạch Tiểu Miên nghe xong, trái tim vẫn khẽ loạn nhịp.
"Cô dâu, cho dù là nghèo khó hay bệnh tật, cô có đồng ý mãi mãi bầu bạn bên cạnh anh ấy không?"
Người dẫn chương trình lại hỏi Mạch Tiểu Miên.
Mạch Tiểu Miên hơi trầm ngâm, trả lời: "Nếu anh ấy không rời, tôi cũng không bỏ!"
"Được! Vậy thì mời cô dâu chú rể trao nhẫn cho nhau!"
Người dẫn chương trình cao giọng nói.
Phía dưới vang lên tiếng vỗ tay.
Kiểu Sở Thiên nhận lấy nhẫn từ phù rể bên cạnh, đang muốn đeo lên ngón tay của Mạch Tiểu Miên...