“Tôi không thích kiểu tự do cởi mở của phương Tây. Anh nên dập tắt suy nghĩ đó đi, hãy sống thật tốt với vị hôn thê của anh. Tôi thấy Lãnh Kiều Thi kia không tệ, trông có vẻ là một người phụ nữ thông minh khôn khéo đấy.”
“Cô ấy à, đúng là không tệ, nhưng anh không thích cô ấy, mà cô ấy cũng không thích anh. Hai người bọn anh căn bản không phải là người ở cùng một thế giới, là bị buộc phải ở cùng nhau mà thôi, sớm muộn gì cũng ly hôn. Em cùng Kiều Minh Húc cũng giống như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ ly hôn thôi!”
Mẹ Mạch đang ở trong bếp nghe thấy lời này bèn vội vàng bước ra, nghiêm túc nói với Phùng Quang Hiển: “Bác nói này Quang Hiển, sao cháu có thể nguyền rủa Tiểu Miên nhà bác như vậy chứ? Con bé cùng Kiều Minh Húc nhất định có thể bạc đầu giai lão đấy nhé!”
“Vâng vâng vâng, là cháu nói sau rồi, mong bác gái tha thứ. Mong Tiểu Miên tha thứ!”
Phùng Quang Hiển vừa nói vừa giả vờ tát vào má mình.
“Như vậy còn được, bác tiếp tục nấu bữa tiệc cá tầm đây!”
Mẹ Mạch lại nhanh chóng đi vào bếp.
“Lỗ tai của mẹ em đúng là thính thật đấy!”
Phùng Quang Hiển le lưỡi nói một tiếng.
“Trong những tình huống đặc biệt, bà ấy còn có thiên lý nhãn nữa cơ.”
Mạch Tiểu Miên cười đặt chén trà nghi ngút khói trước mặt Phùng Quang Hiển.
Phùng Quang Hiển cầm tách trà lên uống mấy hớp, sau đó đột nhiên nói: “Kiều Minh Húc có bệnh sạch sẽ, em biết chứ?”
“Hử?”
“Cậu ta đến nhà em đã từng uống ngụm trà nào chưa?”
“Không có.”
“Không nói dối em đâu, ở trong túi của cậu ta có mang theo một chiếc cốc riêng đấy, vô cùng phiền phức.”
“Ồ?”
“Còn nữa, để anh nói cho em nghe một bí mật, cho tới bây giờ cậu ta còn chưa từng hôn Lâm Ngọc đâu, hắc hắc! Anh đoán là do bệnh sạch sẽ kia của cậu ta, không thể tiếp nhận nổi nước miếng của bất kỳ người nào cả...”
“Phốc!”
Mạch Tiểu Miên vốn đang uống trà nghe thấy vậy cũng không nhịn được mà phun ra ngoài, vừa lúc phun đầy mặt Phùng Quang Hiển.
Cô vội vàng lấy khăn giấy lau cho anh, rồi bảo anh đi rửa mặt dưới vòi nước.
Phùng Quang Hiển vừa lấy khăn giấy lau, vừa cười xấu xa: “Anh lại không có bệnh sạch sẽ, cũng không ngại việc em phun nước vào mặt anh đâu. Thế nhưng đổi lại là Kiều Minh Húc có thể sẽ giết em đấy!”
“Tôi cũng sẽ tuyệt đối không bao giờ phun nước miếng vào mặt anh ấy.”
Mạch Tiểu Miên liếc mắt nhìn anh, nói: “Đồng Đồng vẫn còn ở đây, không được phép nói những đề tài không thích hợp với trẻ vị thành niên.”
“Cái gì mà đề tài vị thành niên chứ? Thời nay mấy đứa nhỏ trưởng thành sớm lắm, Đồng Đồng, em thấy có đúng không!”
Phùng Quang Hiển nhìn về phía Đồng Đồng.
Mặt Đồng Đồng nhanh chóng đỏ lên, cúi đầu, ngón tay ngượng ngùng vò vạt áo.
“Đồng Đồng đúng là một cô bé nhút nhát mà!”
Phùng Quang Hiển thấy Đồng Đồng đỏ mặt đáng yêu bèn đưa tay véo má cô bé.
Đồng Đồng cúi đầu thấp hơn, trái tim cô ấy gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Đừng có trêu chọc Đồng Đồng nhà tôi nữa! Cái mặt con bé sắp có thể làm thịt kho được rồi đấy.
Mạch Tiểu Miên cũng cho rằng Đồng Đồng vừa rồi chỉ là vì xấu hổ.
Nhưng cô không biết rằng, trong trái tim thiếu nữ của Đồng Đồng đã gieo hạt giống tình yêu với Phùng Quang Hiển.
Mẹ Mạch làm xong thức ăn, gọi mọi người ra ngoài ăn.
Cá tầm hấp, cá tầm hầm tiêu, cá tầm trộn gỏi, cá tầm sốt đậu, canh đầu cá tầm nấu đậu phụ, đuôi cá tầm om, cá tầm viên...
Nhìn một bàn đầy cá tầm, ai cũng há hốc cả mồm!
“Mẹ à, mẹ đang làm bữa tiệc cá tầm sao?”
Mạch Tiểu Miên không nhịn được hỏi.
“Đương nhiên là thế rồi, bằng không làm sao xứng với cá tầm của Quang Hiển mang đến được chứ? Quang Hiển à, nhanh ngồi đi, cháu ăn xem thử món nào là ngon nhất!”
Mẹ Mạch gọi Phùng Quang Hiển ngồi vào.
“Màu sắc mùi thơm đều tuyệt vời, trông rất ngon ạ!”
Phùng Quang Hiển làm ra vẻ thòm thèm nói.