Mạch Tiểu Miên ra mở cửa.
Phùng Quang Hiển nở một nụ cười vui vẻ, trên tay xách một túi ni lông to màu đỏ, có mùi tanh nhẹ, chào Mạch Tiểu Miên xong lập tức vội vàng gọi vào bếp: “Bác gái, bác xem cháu mang đến gì này?”
Mẹ Mạch lấy tay lau vào tạp dề sau đó bước ra, khẽ mắng: “Thật là, đến thì đến thôi, còn mang quà theo làm gì đấy?”
“Cũng không phải quà gì đâu, là cháu đặc biệt mang đến để bác làm cho cháu ăn đấy. Một con cá tầm Trung Quốc mà cháu câu được ạ!”
Phùng Quang Hiển đưa túi ni lông cho mẹ Mạch.
“Cá tầm Trung Quốc sao? Đồ tốt!”
Mẹ Mạch mừng rỡ mở ra xem, bên trong có một con cá tầm khoảng chừng hai chục cân, còn đang há miệng thở hổn hển.
“To như vậy à?”
Mạch Tiểu Miên kinh ngạc hỏi: “Nếu mang đi bán lấy tiền có thể kiếm được không ít đấy.”
“Trong đầu em chỉ có tiền thôi! Đồ hiếm có như thế này, hơn nữa còn là tự tay anh câu được, đương nhiên phải chia sẻ cho mọi người cùng ăn!”
Phùng Quang Hiển vươn tay vỗ vai mẹ Mạch, nói: “Vất vả cho bác gái rồi!”
“Không vất vả, không vất vả, bác rất sẵn lòng mà. Cháu mau ngồi đi. Tiểu Miên, con rót trà cho Quang Hiển, cùng cậu ấy trò chuyện một lát, mẹ đi làm cá!”
Mẹ Mạch vui vẻ xách cá vào phòng bếp.
Phùng Quang Hiển cười hì hì ngồi xuống ghế sô pha.
Mạch Đồng Đồng từ trong phòng đi ra, mái tóc vốn thường xõa tung nay đã búi lên, được buộc bằng một dải ruy băng màu đỏ đẹp mắt. Cô bé còn mặc thêm chiếc váy màu hồng nhạt mà Tiểu Miên mua cho cô ấy, trông hết sức đáng yêu.
Cô bé có hơi thẹn thùng, chào Phùng Quang Hiển: “Anh Quang Hiển, anh đến rồi ạ!”
Phùng Quang Hiển híp mắt nhìn cô ấy cười nói: “Đồng Đồng à, em càng ngày càng xinh đẹp đấy. Lần trước anh đến cửa hàng quần áo có nhìn trúng vài bộ đồ, trông rất thích hợp với Đồng Đồng, nên định hỏi size để mua cho em đấy!”
Mạch Đồng Đồng nghe thấy thế mặt càng đỏ hơn, trong mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên mừng rỡ xen lẫn khó tin, nói: “Thật... thật sao?”
“Đương nhiên là thật.”
Phùng Quang Hiển vươn tay xoa đầu cô bé nói: “Em là em gái của Tiểu Miên, cũng là em gái của anh. Với tư cách là anh trai em, nhất định phải mua cho em vài bộ quần áo chứ. Em còn muốn cái gì nữa thì cứ nói với anh trai nhé!”
Mạch Đồng Đồng bị anh sờ vào đâu, cả khuôn mặt lập tức thẹn thùng ửng đỏ lên, cả người đều vô cùng vui vẻ hạnh phúc.
“Đồng Đồng, còn không mau cảm ơn anh Quang Hiển đi?”
Mẹ Mạch ở trong bếp nghe thấy bèn thò đầu ra nói.
“Cảm ơn... cảm ơn... anh... anh... Quang... Hiển...ạ!”
Giọng nói yếu ớt của Đồng Đồng run rẩy vì vui sướng vang lên.
“Ha ha, không cần cảm ơn!”
Phùng Quang Hiển ngồi xuống sô pha, nói với Mạch Tiểu Miên: “Tiểu Miên, tới nào, pha trà cho anh trai!”
Mạch Tiểu Miên trợn tròn mắt, nói: “Anh mấy tuổi rồi hả? Còn dám ở trước mặt tôi xưng anh trai?”
“Kẻ hèn này năm nay 29 tuổi, vừa vặn chỉ hơn em một tuổi thôi, đủ để làm anh trai rồi!”
Đôi mắt đào hoa ngập nước của Phùng Quang Hiển chớp chớp, trông như thể mùa xuân thoáng qua vậy. Trái tim thiếu nữ của Mạch Đồng Đồng không ngừng đập thình thịch.
“Trông vẫn còn rất trẻ, như mới hai mươi tuổi thôi.”
Mạch Tiểu Miên liếc mắt đáp: “Chỉ có thể làm anh trai của Đồng Đồng thôi, không phải tôi!”
“Trông trẻ măng như vậy cũng không phải lỗi của anh! Mau gọi anh trai nào!”
Phùng Quang Hiển trông như một tên lưu manh.
“Được rồi, anh trai à!”
Mạch Tiểu Miên lười phải tranh cãi với anh mà bận rộn đi pha trà.
“Anh nói này Tiểu Miên, kỹ năng pha trà này của em quá cẩu thả, không hợp với đám người giả tạo theo phong tục cổ xưa của nhà họ Kiều đâu. Đề nghị em nên lập tức hủy bỏ hôn sự rồi gả vào nhà anh đi, trong nhà anh không có người nào thích phong cách cổ xưa cả, đều là theo kiểu phương Tây tự do cởi mở. “
Phùng Quang Hiển nói nửa đùa, nửa thật