Khúc Mịch để trần, chiếc khăn tắm được quấn khéo léo ngang hông trông
hệt một chiếc váy. Vóc dáng cao lớn chen chúc trong chiếc sofa bé tẹo
thật chỏi mắt.
Mái tóc anh ướt đẫm, trước ngực còn vương vài giọt nước chưa được lau khô, hơi cử động một chút, những giọt nước trượt dài xuống dưới, đọng lại trên cơ bụng hoàn mỹ.
“Xin lỗi! Ở đây có rượu vang đỏ không? Tôi quen dùng một ly trước khi đi ngủ!”
Tăng Dĩ Nhu bỗng nhiên cảm thấy hối hận, tại sao cô lại nhẹ dạ đưa anh về nhà mình?
Khúc Mịch kể với cô anh chưa kịp thuê phòng, ở đây lại không có bạn bè, bà
con thân thích, không đủ tiền mướn khách sạn, nên đành phải ngủ lại văn
phòng.
Trước đến giờ Tăng Dĩ Nhu chưa bao giờ nghĩ mình là một
người dễ mềm lòng, thế nhưng bây giờ ngẫm lại đoạn đối thoại trong văn
phòng, cô cảm giác mình như bị lừa mất rồi. Mà thôi! Cô làm sao đấu lại
chuyên gia tâm lý học cơ chứ?
“Tôi không uống rượu. Khi ngủ không muốn có bất cứ tiếng động hay ánh sáng, mong anh lưu ý một chút!” Cô
nghiêm mặt, rồi quay người đi vào phòng, nghĩ ngợi một chút rồi khóa
trái cửa phòng.
Bên trong phòng ngủ chính có phòng vệ sinh riêng, giúp cô bớt lúng túng. Hôm nay cô mệt muốn chết, nhưng ngả người xuống
giường lại không tài nào ngủ được, vô thức dỏng tai nghe động tĩnh phía
bên ngoài.
Tiếng tắt đèn, tiếng bước chân nhè nhẹ, tiếng cài khóa cửa, rồi sau đó mọi thứ trở nên yên tĩnh.
Cô không biết mình thiếp đi lúc nào, đến khi mở mắt thì trời đã sáng hẳn.
Được một lúc, cô mới nhớ ra trong nhà mình có thêm một người đàn ông,
nên vội vàng bật dậy.
Mở cửa phòng ngủ dành cho khách, trên
giường chăn đệm được gấp chỉnh tề giống như đêm qua chẳng có người nào
nằm ở đây. Anh không có ở trong phòng, không lưu lại bất cứ dấu vết nào.
Đúng là người kỳ lạ, ngay cả tiếng cảm ơn cũng không có. Mà như vậy cũng
tốt, nếu anh mặt dày xin ở nhờ cô lại phải biến thành người xấu, sau này chạm mặt trên Cục cảnh sát lại ngượng ngùng.
Chợt nhớ ra đội
hình sự cần kết quả xét nghiệm tối qua. Tăng Dĩ Nhu vội vàng rửa mặt,
đánh răng, ăn qua loa bữa sáng rồi đến Cục.
“Bác sĩ Tăng, chúng tôi đang đợi kết quả kiểm nghiệm của cô.” Lục Ly đã đứng sẵn ở cửa phòng làm việc chờ Tăng Dĩ Nhu.
Cô giao kết quả cho anh ta rồi thuận miệng hỏi: “Đội trưởng Khúc không nói gì với anh sao?”
“Nói thật với bác sĩ Tăng, trong lòng tôi không hề tin vào mấy cái trò ‘Tâm
lý học hành vi’ gì gì đó. Chỉ cần quan sát ánh mắt và cử chỉ lại có thể
phá án. Thật nực cười! Tôi làm cảnh sát nhiều năm như vậy, chỉ một tin
vào một thứ đó chính là chứng cứ!” Anh ta vừa nói vừa mở kết quả kiểm
nghiệm, “Tôi và cô cùng nhau đến bệnh viện đón anh ấy cũng nghe thấy y
tá nói rồi. Tôi nghi thần kinh Khúc Mịch có vấn đề … Ồ! Tại sao lại như
vậy? Không sai chứ?”
Nhìn vẻ mặt đầy kinh ngạc của Lưu Ly, Tăng
Dĩ Nhu khẽ đáp: “Tôi không quan tâm đầu óc Khúc Mịch có bình thường hay
không chỉ biết rằng kết quả anh đang cầm trên tay là hoàn toàn chính
xác. Đội phó Lục, không lẽ anh nghi ngờ luôn cả thần kinh của tôi?
“Không không … Tôi vô ý vô tứ quá!” Lục Ly mở lời xin lỗi, “Chỉ là tôi rất ngạc nhiên trước kết quả này!”
“Tôi nghĩ, ai đọc được kết quả cũng ngạc nhiên, ngoại trừ một người!” Cô
chợt nhớ tới những suy luận tối qua của Khúc Mịch, anh giải thích rất từ tốn, thanh âm quả quyết, khiến người nghe không thể không tin vào những lời anh vừa nói.
“Bác sĩ Tăng cho tôi hỏi một chút, kết quả này Đội trưởng Khúc biết từ trước rồi phải không?” Lục Ly không phục.
“Đội trưởng Khúc đã đọc kết quả này tối qua.” Trông thấy Lục Ly nhếch miệng, Tăng Dĩ Nhu nói tiếp, “Tuy nhiên, trước khi có kết quả thì anh ấy đã
suy đoán được tất cả mọi chuyện. Kết quả này chỉ là một bước để khẳng
định những suy luận của anh ấy là chính xác mà thôi.”
Lục Ly xụ
mặt, cầm bản báo cáo quay về văn phòng. Các cảnh viên coi được bản báo
cáo đều có chung một biểu cảm ‘Kinh ngạc’, không ngờ giống y hệt những
suy đoán của Khúc Mịch sáng nay.
“Đội trưởng Khúc quả nhiên như
thần!” Mạnh Triết trước còn một bụng nghi vấn thì bây giờ khâm phục sát
đất, “Không hổ danh là chuyên gia tâm lí học tội phạm, chỉ cần căn cứ
vào lời nói, cử chỉ nhỏ đã có thể suy đoán một cách chuẩn xác như vậy.
Đội trưởng Khúc, vậy chúng ta sẽ tiến hành thẩm vấn hai vợ chồng Mã Hoa
thêm một lần nữa chứ? Tuy rằng bọn họ đã thoát khỏi đối tượng tình nghi, nhưng Mã Hoa vẫn còn khá nhiều điểm khả nghi.”
Khúc Mịch gật
đầu, lập tức ra lệnh thẩm vấn hai vợ chồng Mã Hoa lần nữa. Chỉ mới qua
một đêm ngắn ngủi mà cả người Mã Hoa gầy đi trông thấy, sắc mặt tiều
tụy.
Đối mặt với sự chất vấn bức người của Mạnh Triết, cộng thêm
kết quả DNA, một người người đàn ông đã bốn mươi mấy tuổi đột nhiên lại
òa khóc không khác gì đứa trẻ.
Vương Tinh ngồi bên cạnh ông ta
dường như đã trút được gánh nặng, gào khóc tên đứa con trai. Bà ta quỳ
xuống, van xin: “Các chú cảnh sát, các chú phải nhất định tìm được tên
hung thủ sát hại đứa con trai của tôi, thằng bé thật đáng thương, từ bé
đã chịu không biết bao nhiêu khổ sở, vậy mà cuối cùng … cũng bị người ta siết chết!!!”
“Nếu vậy bà phải phối hợp chúng tôi mới nhanh
chóng tìm được hung thủ!” Kha Mẫn nâng bà ta đứng dậy, ngồi lên ghế, sau đó rót một ly nước ấm đưa đến.
Đều là phụ nữ với nhau, trông thấy tình cảnh Vương Tinh lúc này càng thêm đồng cảm.
“Đúng! Nghiệt chủng đó không phải là con tôi!” Mã Hoa đập mạnh tay xuống mặt
bàn, nghiến răng nghiến lợi lên tiếng: “Đứa con tôi yêu thương cưng
chiều suốt năm năm trời. Vậy mà nó không phải là con ruột của tôi. Khi
biết được sự thật, tôi chỉ muốn bóp chết nó! Tuy thằng bé rất ngoan,
luôn miệng gọi tôi ‘Ba … Ba …’, gương mặt rất đáng yêu; khi tôi vô cớ
đánh nó, nó mở to cặp mắt ngây thơ nhìn tôi, khiến lòng tôi tràn ngập sự áy náy, hổ thẹn.
Tôi không thể có con, muốn coi nó như con ruột, nhưng lòng tôi luôn có gút mắc. Nhìn thấy Gia Câu, tôi cảm giác mình
biến thành Đại Vương Bát*, cảm giác tất cả mọi người đứng sau lưng tôi
đang thầm bàn tán.”
Tôi không dám để cho ai biết bí mật này, ngay cả cha mẹ ruột của mình. Vì không muốn trông thấy mặt Gia Câu nên tôi
đưa vợ sang nơi khác làm ăn, ngày lễ tết mới về nhà.”
“Chân của Mã Gia Câu là do ông đánh gãy?”, Lục Ly nghiêm mặt hỏi.
Mã Hoa vò đầu bứt tóc: “Dịp Tết Đoan Ngọ tôi về thăm nhà, nhìn thấy Mã Gia Câu càng ngày càng giống tên súc sinh kia, tôi vừa tức lại vừa sợ.
Trùng hợp lúc ấy trong túi quần mất một trăm tệ, tôi liền mượn cớ trút
giận lên nó. Tôi không cố ý, không ngờ trong lúc nóng giận đánh nó gãy
chân. Sau đó tôi xuống núi nhờ lão Vương chủ tiệm tạp hóa dưới chân núi
để ý chăm sóc nó một chút. Không ngờ tháng sau khi quay trở về thì Gia
Câu đã chết rồi!”
“Tên súc sinh mà ông nói là ai? Ông về nhà khi ấy đã nhìn thấy gì, chi tiết nhỏ nhất cũng phải thành thật khai báo.”
“Tên súc sinh kia chính là trưởng thôn của chúng tôi, Hướng Hoa Vinh!” Hai
mắt ông ta đỏ au, bộ dạng lúc này như muốn ăn thịt người. Nghe đến cái
tên này, sắc mặt Vương Tinh trắng bệch như tờ giấy, hai tay cầm tách
nước vô thức cũng run từng chập.
“Hắn cưỡng hiếp vợ tôi, lại còn
uy hiếp chúng tôi. Chuyện này ở thôn quê là một sự sỉ nhục, nếu như
truyền ra ngoài, vợ tôi không còn mặt mũi ra đường mà tôi cũng chẳng thể ngóc đầu lên nổi.
Hắn còn nói ở đồn cảnh sát có người quen của
hắn, lời chúng tôi không có chứng có cớ, lời vu khống sẽ không có ai
tin, lại còn tự bôi tro trát trấu lên mặt. Do đó, tôi nuốt giận, không
thưa kiện, đưa vợ sang nơi khác làm ăn để tránh dây dưa với hắn.” Mã Hoa nhớ lại chuyện xưa, vẻ mặt đau khổ: “Sau đó vợ tôi mang thai, sinh con
trai đầu lòng, tôi cực kỳ sung sướng!
Mấy năm sau đó, ông chủ mua bảo hiểm tai nạn, yêu cầu chúng tôi đến bệnh viện làm đợt kiểm tra sức
khỏe. Không ngờ bác sĩ cho tôi biết tôi mắc căn bệnh 'Tinh trùng
chết'**, không thể có con. Lúc ấy mới biết Mã Gia Câu không phải là con
của tôi, mà là của Hướng Hoa Vinh!”
Khúc Mịch đưa mắt ra hiệu Hách Minh điều tra người tên Hướng Hoa Vinh!