Tăng Dĩ Nhu tăng ca đến khuya, so sánh DNA của Mã Gia Câu và Mã Hoa và
xét nghiệm tóc lưu lại trong chiếc thùng giấy. Kết quả thu được khiến cô sững người.
Đột nhiên một giọng đàn ông vang lên phía sau cô
giật nảy mình. Cô quay đầu nhìn, là Khúc Mịch đang đứng tựa vào bàn, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm: “Anh vẫn nhất định ở đây chờ kết quả?”
“Kết quả? Để tôi đoán thử”, ngữ khí lạnh nhạt ra vẻ đã biết được tất cả mọi chuyện.
Tăng Dĩ Nhu bỗng nhiên cao hứng: “Được thôi, đoán trúng có thưởng!”
“Tóc trong thùng giấy là của Mã Gia Câu, da trong kẽ ngón tay của Mã Gia Câu không phải của cậu bé, lại càng không phải của vợ chồng Mã Hoa. DNA của Mã Gia Câu và Mã Hoa hoàn toàn không tương hợp, nhưng lại giống với
Vương Tinh đến chín mươi chín phần trăm, chứng tỏ có quan hệ mẹ con!”,
giọng chắc nịch, dường như điều anh vừa nói chính là kết luận chứ không
phải là suy đoán.
Vẻ mặt Tăng Dĩ Nhu đầy kinh ngạc, anh duỗi ngón trỏ, gõ nhẹ lên mặt bàn: “Phần thưởng?”
“Mời anh ăn khuya!” Tăng Dĩ Nhu sảng khoái đáp lại, “Anh thích thanh đạm hay đậm? Trước khi được quyền lựa chọn anh phải giải thích những thắc mắc
của tôi, nếu không mọi chuyện là tôi quyết định!”
“Rất đơn giản.
Từ phản ứng của vợ chồng Mã Hoa cho thấy bọn họ không phải là hung thủ
giết chết con trai mình, thế nhưng bọn họ cố gắng che giấu cái chết của
nó. Rốt cục tại sao họ phải làm vậy? Sợ một khi cảnh sát nhúng tay vào
sẽ tra ra bí mật mà bọn họ cố gắng che giấu.”
“Tôi hiểu rồi!” Ánh mắt Tăng Dĩ Nhu sáng rực, “Khi Mã Hoa nghe tôi nói muốn xét nghiệm DNA, ông ta cương quyết chống cự, biểu hiện rất bất thường. Nhưng vì sao anh lại khẳng định được Mã Gia Câu là con ruột của Vương Tinh mà không phải do vợ chồng họ nhận nuôi? Tại sao anh biết vợ chồng Mã Hoa không phải
là hung thủ?”
“Mỗi khi đưa mắt nhìn chồng mình, trong ánh mắt
Vương Tinh ngập tràn sự áy náy, hoảng sợ, và né tránh; khi nhìn thấy thi thể con trai thì thống khổ, tự trách, còn mang theo vài phần hối hận.
Khi chúng ta thẩm vấn, bà ta vô tình cắn chặt môi, ánh mắt mơ hồ, tâm
trạng mâu thuẫn, xoắn xuýt. Bà ta muốn nói ra sự thật nhưng lại do dự.
Từ đầu đến cuối, Mã Hoa luôn giữ được sự tỉnh táo, nhìn sơ tinh thần có vẻ rất suy sụp, lặp đi lặp lại những câu trả lời hệt như nhau thế nhưng đó chỉ là diễn kịch, chỉ khi cô bất ngờ xuất hiện, yêu cầu xét nghiệm DNA, ông ta mới lộ ra cảm xúc thật sự.
Bề ngoài Mã Hoa có vẻ thật
thà, nhưng khi hai vợ chồng đưa mắt nhìn nhau, trong ánh mắt của ông ta
đã chỉ ra ông ta là một người hung hăng. Sống dưới đáy xã hội, ông ta
rất tự ti, không dám tranh chấp với người ngoài, tâm trạng bị đè nén;
khi biết được đứa con trai không phải con ruột mình chính là ngòi nổ
biến ông ta thành một kẻ vũ phu.
Ông ta không chỉ đánh gãy chân
cậu bé mà còn thường đánh vợ, rồi lại mang tâm trạng bị người ngoài chê
cười. Nội tâm ông ta đầy mâu thuẫn, hoảng sợ do vậy đi làm ăn suốt mà
không quay về nhà. Nếu như tôi đoán không sai, những ngày lễ tết ông ta
về nhà chính là những ngày mẹ con Mã Gia Câu phải chịu đòn roi.
Thế nhưng Mã Hoa vẫn còn bản tính nông dân chân chất, trong xương tủy vẫn
là tính cách nhát gan và sợ phiền phức, vẫn còn sót lại bản tính thiện
lương. Sau khi động tay động chân với vợ con, ông ta rất hối hận. Đặc
biệt là lần đánh gãy chân Mã Gia Câu, ông ta xuống núi nhờ ông chủ tiệm
tạp hóa chăm sóc nó một chút. Ông ta không có gan giết người! Tuy nhiên
không loại trừ khả năng bộc phát bạo lực gia đình dẫn đến ngộ sát.
Trong tình huống thông thường, khi hung thủ lần thứ hai nhìn thấy thi thể sẽ
có biểu hiện né tránh, sợ sệt, cố gắng che giấu. Vợ chồng Mã Hoa lại
không có những phản ứng như tôi vừa nêu.”
Đối mặt với thi thể đã
gần như mục rữa, phản ứng của Vương Tinh là muốn nhào đến, quá mức đau
thương nên ngất xỉu; Mã Hoa có hơi ghét bỏ, lùi về sau một chút, nhưng
sợ bị phát hiện nên lại tiến lên. Bất quá bọn họ chỉ cố gắng che đậy sự
hoảng sợ và bất an.
Tổng hợp lại các phản ứng của họ, tôi đã rút
ra kết luận như thế. Tuy nhiên phá án cần có chứng cứ, không thể áp dụng tâm lý học tội phạm trong trường hợp này.”
“Mã Gia Câu không
phải là con trai của Mã Hoa, vậy cậu bé là con ai? Có khi nào hung thủ
chính là cha ruột của cậu bé?” Tăng Dĩ Nhu truy hỏi.
“Cô lúc nào
cũng quá nhiều thắc mắc!”, Khúc Mịch không trả lời, mà ngoái đầu chỉ lên đồng hồ treo tường, bây giờ đã là mười một giờ đêm, “Tôi thích khẩu vị
thanh đạm một chút.”
“Măng trắng thịt bằm được không?” Tăng Dĩ
Nhu cười cười mở ngăn kéo, “Tôi thuộc dạng không cay không vui, nên vị
bò cay là của tôi!” Sau đó cô lấy ra hai gói mì ăn liền.
Khúc
Mịch nhìn Tăng Dĩ Nhu rót nước vào hai chén điện, anh cởi bớt nút áo
khoác, ngồi xuống ghế chờ, trong ánh mắt thoáng chút bất đắc dĩ.
Rõ ràng anh là người thắng cuộc, đoán đúng hết thảy, vậy mà … Thanh đạm hay đậm đà cũng chỉ là một túi mì gói mà thôi.
Tăng Dĩ Nhu cho nước vào chén, nước sôi, cô lấy xé các gói gia vị bỏ vào, hương thơm đặc trưng nhẹ nhàng lan tỏa.
Cô lại mở ngăn tủ, lấy thêm hai quả trứng, mỗi tay cầm một quả, hai tay cô đồng thời đập nhẹ trứng lên miệng bát, trứng lướt nhanh xuống nước, vỏ
trứng được ném chính xác vào thùng rác phía dưới gầm bàn, cô dùng đũa
khuấy nhanh, trứng xoay tròn như pháo hoa.
Cuối cùng, cô thả hai vắt mì vào rồi đậy nắp lên. Hai phút sau, cô rút điện và chờ thêm một phút nữa mới mở nắp.
Hai người ngồi đối diện nhau, Tăng Dĩ Nhu cả chiều nay lo việc nên chưa ăn
gì, bụng đói meo. Cô cúi gằm mặt, quơ quơ vài đũa, chén mì đã vơi đi một nửa. Nước mì nghi ngút khói, cô múc một muỗng húp sì sụp, vị cay lan
tỏa từ khoang miệng xuống dạ dày. Thật đã!
Cô ngẩng đầu nhìn Khúc Mịch ngồi đối diện, cầm đũa gắp mấy sợ mì, ánh mắt đầy chán ghét.
“Ngại quá, tôi quên mất nơi này không thích hợp để ăn uống.”
Bức tường phía Đông bày một loạt máy móc, kế đến là chậu rửa tay, sau đó là đến chiếc bàn bọn họ đang ngồi.
Bức tường phía Tây có một cánh cửa, đằng sau cánh cửa ấy chính là thi thể của bé trai mặc váy đỏ
Tăng Dĩ Nhu có chút thất vọng, đừng nhìn Khúc Mịch phân tích rành rẽ tâm lý
tội phạm, nhưng ở một phương diện nào đó cũng chẳng khác người thường.
Sát vách là thi thể, trước mặt là bác sĩ pháp y chuyên giải phẫu tử thi, đôi tay suốt ngày cắt cắt rạch rạch …. Làm sao có thể khiến anh nuốt
trôi cơ chứ!
Nghe Tăng Dĩ Nhu nói thế, Khúc Mịch chẳng thèm trả
lời, im lặng đưa đũa vào trong miệng. Anh nhai một cách rất từ tốn, hàng lông mày đang cau chặt từ từ thả lỏng, tiếp đó lại gắp một đầy đũa.
Chỉ chốc lát sau, trong chén không còn một sợi mì, rồi lại bưng chén húp cạn nước.
Tăng Dĩ Nhu cười cười: “Tay nghề nấu mì của tôi tuyệt lắm đấy, do nguyên
liệu không đủ, hôm nào tôi bộc lộ tài năng cho anh thưởng thức. Lấy nấm
hương, lạp xưởng, bắp cải, cà rốt cắt hạt lựu cho vào luộc, nước sôi cho thêm hai miếng cà chua, cuối cùng thêm vài miếng dưa leo, mùi vị cực kỳ tuyệt vời. Thích vị cay thì cho thêm một thìa tương ớt Laoganma, ngon
tê tái!”
*Laoganma: là một thương hiệu gia vị nổi tiếng tại Trung Quốc, sản phẩm chính là xì dầu, tương ớt, sate …
“Cô thường xuyên ăn thứ thực phẩm rác rưởi này sao? Trong một gói mì chứa
hàm lượng muối rất cao, muối photphat và các chất phụ gia, công thêm
chất chống oxy hóa và hàng tá các hóa chất độc hại khác. Mỗi lần ăn,
thân thể cần ít nhất hai mươi tám ngày để thải độc, đặc biệt là gan và
dạ dày phải làm việc nhiều hơn gấp trăm lần”, anh lấy khăn giấy lau khóe miệng, động tác cực kỳ ưu nhã.
Không biết vừa rồi ai húp không
còn giọt nước, ăn không còn dư sợi mì, bây giờ lại còn bày đặt thuyết
giáo, Tăng Dĩ Nhu rủa thầm trong lòng.
“Tôi luôn thích trải nghiệm những điều mới mẻ!” anh nhàn nhạt lên tiếng.
Mới mẻ? Tăng Dĩ Nhu nhìn anh bằng ánh mắt ngơ ngác khó hiểu, thời đại này
mà vẫn còn có người coi mì gói là thứ mới mẻ??? Rốt cục anh đến từ hành
tinh nào?