Đúng là Khúc Mịch không hù dọa Kha Mẫn, anh xác thực nắm rất nhiều chứng cứ, điều mà anh vừa đề cập chỉ là một phần nhỏ trong số đó.
“Nếu như bây giờ chị khai thật, có thể được khoan hồng, chị hiểu luật!” Khúc Mịch lạnh như băng, nghĩ đến cùng là đồng nghiệp nên anh cũng không ra
tay tàn nhẫn như thường thấy.
Kha Mẫn chớp chớp mắt, nhìn ra được nội tâm cô ta đang giãy dụa. Lát sau, cô ta vẫn cố chấp lắc đầu một
cái: “Tôi không giết người! Tôi thừa nhận mình nói dối, lợi dụng chức
quyền tìm hiểu, tiết lộ những tin tức của vụ án. Hơn nữa ở đảo Bali, tôi xác nhận mình không đi điều tra vụ án của Jenny để che giấu chuyện cô
ta và Triệu Xuyên, tôi nói dối với anh.”
Cô ta là điển hình của người chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, Khúc Mịch không khỏi lắc đầu.
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, một chàng trai xa lạ bước vào,
cậu ta đeo mắt kính gọng đen, mặc áo sơ mi, nút áo cài đến sát cổ. Áo sơ mi bỏ vào trong quần, dây thắt lưng đã khá cũ hình như dùng mấy năm
rồi. Phía dây lưng có một chùm chìa khóa. Chân đi giày thể thao, điển
hình của một trạch nam.
“Đội trưởng Khúc! Em đã tiến hành khôi
phục máy vi tính của Triệu Xuyên tìm email đã bị xóa. Tuy nhiên không
phát hiện gửi bất kỳ tấm ảnh nào hết!” Cậu ta đặt laptop lên bàn, “Thế
nhưng trong ổ D phát hiện những tấm ảnh này, Đội trưởng Khúc nhìn coi!”
“Điều này nói lên được điều gì?” Khúc Mịch vừa nhìn những tấm ảnh vừa hỏi.
“Nói rõ những tấm ảnh này vốn dĩ là ở trong máy vi tính, không phải dùng email gửi đến!”
Khúc Mịch gật đầu, nhìn thông tin tấm ảnh có ngày, hỏi tiếp: “Đây là ngày chụp, hay đây là ngày lưu vào?”
“Tất nhiên là ngày lưu vào máy tính!” Ngày 20 tháng 5, đúng là một ngày sau hôm Jenny chết.
Hung thủ giết chết Jenny, chụp ảnh, còn lưu vào máy tính Triệu Xuyên. Ngày
đó Triệu Xuyên chưa về nhà, tiếp xúc laptop chỉ có hai người --- Kha Mẫn và Đa Đa. Vậy rốt cục ai là người lưu ảnh vào đây, đáp án không cần nói cũng biết.
“Đội trưởng Khúc! Tôi còn phát hiện những tấm ảnh này là dùng QQ trên điện thoại đồng bộ với tài khoản QQ trên máy tính, là
từ máy XX8856.”
“XX8856!” Khúc Mịch nhẹ giọng lặp lại, “Tôi nhớ đến điện thoại chị vừa mua là loại này.” Nói xong anh đưa tay ra.
Kha Mẫn không còn cách nào khác buộc phải rút điện thoại, trong lúc đặt lên bàn, tay cô ta run lên một cái, điện thoại di động rớt xuống đất.
Màn hình vỡ nát, Kha Mẫn nhặt lên, bấm bấm vài cái: “Ngại quá! Hình như không mở được rồi!”
“Không sao! Chỉ cần máy vẫn còn, tôi có thể khôi phục được tất cả các dữ liệu.” Chàng trai cầm điện thoại lên, giọng tự tin.
Kha Mẫn biến sắc, thoáng chút bối rối.
“Cố Thành, phiền cậu. Đợi xong việc tôi sẽ giới thiệu cậu với mọi người trong đội.”
Chàng trai này tên Cố Thành, tên trên mạng ‘Người chứng kiến’.
Cậu ta bước ra ngoài thì đồng nghiệp khoa pháp chứng tiến vào. Bọn họ tiến hàng lấy mẫu DNA, Kha Mẫn có hơi chống cự.
“Bàn chải đánh răng và tóc trên cây lược đã được lấy là vật chứng, qua xét
nghiệm chứng thực tóc trên cây lược và tóc trên người Jenny hoàn toàn
trùng khớp. Bàn chải đánh răng là của Triệu Xuyên, nhưng cây lược là
dùng chung.” Sắc mặt Kha Mẫn tái nhợt, tay cô ta run run.
“Chị có lựa chọn, cơ hội cuối cùng cho chị!” Khúc Mịch nhìn cô ta chằm chằm.
Cô ta vẫn cố chấp lắc đầu một cái, lựa chọn im lặng. Theo như Khúc Mịch
phân tích, tính cách của cô ta vốn dĩ rất cố chấp, đụng phải khó khăn
cũng không đi ngược lại cá tính của mình; do vậy khi đối mặt với sự phản bội, cô ta mới lựa chọn thủ đoạn cực đoan như vậy.
“Chị gặp
Triệu Xuyên và tình nhân công khai thân mật, tìm thám tử theo dõi điều
tra, phát hiện anh ta không chỉ có một tình nhân, thêm vào đó còn tra ra được anh ta muốn phân chia tài sản, lập di chúc gây bất lợi cho Đa Đa.
Vì vậy, chị có động cơ giết người!”
“Nhưng tôi không có thời gian giết người!” Kha Mẫn vẫn cố giãy dụa, “Vào lúc ấy tôi gặp tai nạn xe,
nằm viện, không thể đến Hoa viên Kim Đế giết người. Hơn nữa, tôi không
biết lái xe, cũng không có xe, nếu đi bộ từ bệnh viện đến Hoa viên Kim
Đế, còn giết người ít nhất phải mất năm tiếng. Mà tôi đang truyền nước
biển, mỗi bốn tiếng phải thay một bình, y tá bệnh viện có thể chứng minh cho tôi. Nếu như tôi đi xe buýt hoặc taxi, sẽ có người nhớ đến tôi, mọi người cứ việc điều tra.”
Khúc Mịch nghe Kha Mẫn nói thì thở dài: “Do đó nên trước đây tôi chỉ hoài nghi, vì không nghĩ ra điểm này. Mãi
cho đến một ngày, tôi đi loanh quanh khu vực gần trạm xe lửa nhìn thấy
một ông lão cho thuê xe đạp, lúc bấy giờ mới rõ ràng mọi chuyện.
Chị là cảnh sát hình sự nên biết được manh mối, và phương hướng điều tra,
do vậy sẽ không đi taxi gần bệnh viện. Chị đi từ cửa sau bệnh viện, qua
một con đường, đến một con hẻm nhỏ, không có máy thu hình và thường
xuyên có taxi đậu. Chị chọn một chiếc chạy đến Hoa viên Kim Đế, ở đội
hình sự chị đã biết được số của Jenny, cố tình tìm bộ trang phục khá
giống với Lãnh Thác.
Thời điểm Đường Ninh chết, là mặc lễ phục
của Jenny, theo cô ta suy diễn thì mình mới là đối tượng hung thủ chọn
lựa. Chị nắm điểm này nên trong điện thoại chị nói rằng hung thủ chọn cô ta là mục tiêu kế tiếp nên cảnh sát phái chị đến bảo vệ cô ta. Cô ta dĩ nhiên biết hai từ ‘Kha Mẫn’, xuất phát tâm lý nhất định cô ta sẽ để chị vào trong, hơn nữa còn ăn mặc thật đẹp.
Jenny ở trước mặt chị
toát lên vẻ cao sang, quyền quý, cùng ánh mắt miệt thị chị, cô ta không
hề biết đó chính là nguồn gốc khiến cái chết của cô ta đến nhanh hơn.
Chị nhìn vẻ mặt cô ta, tưởng tượng ra tình cảnh cô ta cùng chồng chị,
nên không do dự mà hạ thủ. Chị chọn lúc Jenny không chú ý bỏ chút thuốc
mê vào trong nước uống, sau đó mổ bụng, ngụy tạo hiện trường giết người
liên hoàn.
Nếu như tôi đoán không sai, màu vẽ trên cơ thể Jenny
chính là của Đa Đa? Tôi nhớ mỗi cuối tuần chị đều đưa Đa Đa đi học vẽ ở
Cung thiếu nhi. Hoa văn trên người của Jenny rất hời hợt, vừa nhìn thì
biết chỉ là trình độ vẽ nhập môn.
Chị thu dọn hiện trường, chụp
ảnh, trong tủ quần áo của Jenny chị tìm thấy bộ quần áo cô ta từng mặc
trên TV, thay quần áo của mình và tử cung của nạn nhân cất vào vali da.
Sau đó chị lấy thẻ trong điện thoại di động của Jenny, mở điều hòa đến
mức thấp nhất. Trước khi rời đi chị cũng không khóa cửa phòng, chị muốn
mọi người nhanh chóng phát hiện ra thi thể, muốn khi Triệu Xuyên trở về
sẽ có ‘Kinh hỉ’.
Chị ngụy trang thành Jenny, ra khỏi cửa tiểu khu bắt một chiếc taxi, cố ý ngồi bên cạnh tài xế coi đoạn băng ghi lại
phỏng vấn của Jenny. Tài xế tự nhiên nhận lầm chị là Jenny, điều này đã
đạt đến mục đích của chị, thời gian tử vong của Jenny mơ hồ lại càng
thêm nhiễu loạn suy nghĩ của chúng tôi.
Chị xuống xe ở trạm xe
lửa, thuê một chiếc xe đạp ở đó, sau đó chạy về bệnh viện. Khoảng bảy
giờ chị ra khỏi bệnh viện, hơn mười một giờ quay trở về, có dư thời
gian. Chị ung dung thay quần áo, cất vào vali nhỏ, sau đó bỏ vào valy
lớn của mình.
Chính vì thế nên ngày chị xuất viện, vali chị mới
nặng như vậy. Chị còn nói đùa với bác sĩ, mỗi lần nằm viện là như dọn
nhà, ý nói mình kỹ tính. Kế hoạch của chị đã vẹn toàn nhưng đến khi về
nhà lưu ảnh thì có sai sót.”
“Đội trưởng Khúc! Đã tìm thấy bức
ảnh!” Cố Thành đi vào phỏng thẩm vấn một lần nữa, mang laptop, cắm thẻ
nhớ. Trên màn ảnh đặt hai tấm hình, một là bức ảnh chụp thi thể Jenny
rất đẹp, e rằng không có tấm nào chụp cô ta đẹp hơn tấm này.
Một tấm khác nhìn kinh khủng hơn nhiều, chỉ một màu đỏ tươi, nếu nhìn kỹ sẽ thấy đầu và tứ chi của thai nhi.
Khúc Mịch lệnh cho Cố Thành dừng hình ảnh ở trên thi thể Jenny: “Trên ảnh
chụp, Jenny đeo một chiếc lắc tay, đây là chiếc lắc chồng chị mua từ đảo Bali về. Hai người mỗi người một cái, lần đầu tiên gặp Jenny ở đội hình sự chị đã hoài nghi, bởi Triệu Xuyên nói vòng tay này trong nước không
có, là hàng nổi tiếng của nước ngoài, hơn nữa là hàng rất quý hiếm.
Triệu Xuyên biết chị không thích đeo đồ trang sức vì sợ làm việc nhà rồi đánh rơi mất. Chị lại là điển hình của một bà nội trợ kiểu mẫu, ít coi tin
tức giải trí, nên lại càng không gặp Jenny. Nhưng anh ta ngàn vạn lần
không ngờ đến, qua một bộ lễ phục mà hai người gặp nhau. Chị nhìn thấy
Jenny sắp chết mà vẫn đeo lắc trên tay nên hận thù càng thêm sâu. Dựa
vào lúc thăm dò hiện trường, nhân lúc mọi người không để ý chị lấy đi
chiếc lắc.”
“Tôi chẳng làm gì cả!” Sống chết Kha Mẫn cũng không thừa nhận.
Sắc mặt cô ta trắng bệch có thể nhìn ra được sự kiên trì. Tính cách như
Khúc Mịch đã phân tích, đụng phải việc khó cũng không lùi bước. Trước
mắt trong đầu cô ta chỉ có một ý nghĩ ‘Kế hoạch của mình vẹn toàn như
vậy, Khúc Mịch chỉ có thể suy lý, anh ấy không có chứng cứ xác thực. Chỉ cần mình không nhận tội thì những chứng cứ Khúc Mịch nắm được căn bản
là không thể định tội’.
“Tôi chẳng lấy chiếc lắc tay nào cả, cũng không đi Hoa viên Kim Đế, càng không giết người mổ bụng lấy thai nhi.”
Thấy cô ta mạnh miệng, Khúc Mịch lắc đầu, thấp giọng nói với Cố Thành một
câu. Cố Thành ra ngoài, sau đó quay trở về cùng một ông lão, chính là
ông chủ cho thuê xe đạp ở trạm xe lửa.
“Tôi nhớ ra cô! Chính cô
ta là người đã bỏ ra năm trăm đồng thuê xe, sau đó không trả lại.” Ông
lão nói giọng chắc nịch, “Chiếc xe đạp đó không đáng giá, năm trăm đồng
cũng đủ mua chiếc xe mới nên tôi không giận, chỉ cảm thấy kỳ lạ.”
“Kỳ lạ?” Khúc Mịch hỏi lại.
“Đúng! Những người thuê xe thường là học sinh hoặc là những khách du lịch từ
nơi khác đến. Tôi nhìn cách cô ta ăn mặc và khẩu âm, không phải là học
sinh, cũng chẳng phải là ngoại địa. Lúc đó, cô ta rất gấp, móc ra năm
trăm đồng, ngay cả giá thuê cũng không hỏi, lấy chiếc xe gần nhất mà đi. Tôi đuổi theo cô ta muốn đưa biên lai, kính râm cô ta rơi mất, tôi nhìn thấy khóe mắt cô ta có một nốt ruồi. Cô ta nhanh chóng nhặt kính lên,
rồi vội vàng chạy đi. Sau đó cô ta không trả xe, cũng không lấy lại tiền thế chấp, tuy nhiên chiếc xe vẫn được tìm thấy.
Việc này kể ra
thật may mắn. Tôi đi thăm người bạn cũ nằm viện, ở cửa sau bệnh viện thì nhìn thấy chiếc xe của tôi. Phía trên xe có đánh ký hiệu riêng của cửa
hàng chúng tôi nên không thể nhận nhầm.
Tôi nghĩ người ta đưa tôi năm trăm, tôi vẫn còn cầm trên tay, thăm bạn xong thì tôi đi ra nhà để
xe đợi đến trời tối cũng không gặp, không còn cách nào khác là tôi dắt
xe về; thế nhưng, mãi đến tận bây giờ cũng không thấy cô ta đến đòi
tiền.”
“Cô ta đến thuê xe đạp của ông là khoảng mấy giờ?”
“Khoảng chừng mười một giờ!” Ông lão khẳng định: “Lúc ấy bọn tôi sắp dọn hàng, cô ta là vị khách cuối cùng.”
“Tôi không đi qua trạm xe lửa nào hết, ông lão đây nhất định tuổi già hoa
mắt nhìn lầm. Không thể nào chỉ dựa vào lời khai của ông ta thì cho rằng tôi từng ra ngoài, đây là vu khống! Ông lão à, ông nhìn cho thật kỹ,
nếu như nhận sai người, ông phải chịu hoàn toàn trách nhiệm! Giết người
không phải tội nhỏ, ông biết câu nói này của mình ảnh hưởng đến tôi thế
nào không?” Kha Mẫn nhìn chằm chằm ông lão, vẻ mặt nghiêm túc. Đừng nhìn thấy ngày thường cô ta bình dị, gần gũi, một khi đã nóng giận thì khí
thế còn gấp ngàn lần người thường.
Nghe thấy vậy, ông lão liền rụt vai: “Có thể đèn đường mờ mờ tôi không nhìn rõ, mắt tôi cũng yếu!”
Lời khai của ông lão trước sau không giống, Khúc Mịch cũng không có bất kỳ biểu hiện khó chịu nào.
Anh cho ông lão ra ngoài, nhìn Kha Mẫn rồi nói: “Tóc lưu lại trên người
Jenny là của chị, chị có thể cho rằng ngày đó đến hiện trường vô tình
lưu lại. Điện thoại trong bức ảnh, chị có thể nói là người khác gửi cho
chị xem. Ông lão chứng thực chị thuê xe đạp ở trạm xe lửa, sau đó ông ta tìm thấy xe ở cửa sau bệnh viện chị lại nói ông lão mắt mờ nhận lầm
người, tất cả đều chỉ là trùng hợp. Nếu như tìm ra chiếc lắc tay của
Jenny thì chị không còn gì để nói đúng không? Trên lắc nhất định lưu lại vết máu của Jenny và vân tay của chị.”
Vẻ mặt Kha Mẫn hoang mang hơn hẳn: “Không … Anh không tìm được … tôi không có cầm …” Cô ý thức
được mình lỡ lời, biện giải yếu dần.
“Tôi nghe Đa Đa nói, ngày lễ của mẹ, chị gửi biếu mẹ mình một chiếc lắc tay. Cậu bé nghe chị gọi
điện thoại về nhà, nói chiếc lắc đó là mua ở nước ngoài, hơn một ngàn
đồng. Tôi nghĩ, chị sẽ không tặng chiếc lắc của Jenny cho mẹ mình, dù
sao cũng nằm trên tay người chết. Chiếc lắc gửi đi chính là của chị, còn chị giữ lại cái của Jenny. Cho dù Triệu Xuyên có nhìn thấy, cũng không
nghi ngờ vì hai chiếc lắc giống nhau như đúc.”
“Đội trưởng Khúc!
Khoa pháp chứng đưa kết quả kiểm nghiệm đến!” Lục Ly cầm báo cáo đi vào, liếc nhìn Kha Mẫn đầy ẩn ý, đáy mắt của anh ta có chút khiếp sợ, nghi
vấn, còn có một tia thương hại.
Khúc Mịch nhận kết quả, liếc mắt
nhìn, sau đó đặt lên bàn: “Chính chị đọc đi. Chúng tôi đã tìm thấy chiếc lắc trong nhà của chị, trên đó có vết máu của Jenny và vân tay của chị. Mặt khác, trong một chiếc vali du lịch lớn cũng phát hiện dấu máu, qua
xét nghiệm, là máu của Jenny. Bây giờ --- Bằng chứng đã chất chồng như
núi.”
Kha Mẫn cầm báo cáo tay run lẩy bẩy, sắc mặt tái nhợt, toàn thân vô lực, xịu hẳn trên ghế.
Một lúc lâu sau cô ta mới mở miệng nói: “Tôi nhận tội, những lời anh nói
đều là sự thật. Tuy nhiên tôi có một yêu cầu, trước khi vào trại tạm
giam, tôi muốn gặp mặt Triệu Xuyên một lần!”
Khúc Mịch gật đầu,
lệnh cho Lục Ly đưa Triệu Xuyên vào. Triệu Xuyên đã được thả nhưng không về mà đợi Kha Mẫn, từ trước đến nay anh ta không hề nghĩ tới hung thủ
giết người là vợ của mình.
“Tại sao lại nói tôi vào? Không phải
Kha Mẫn ra rồi chúng tôi cùng về sao?” Thấy Lục Ly đưa mình vào phòng
thẩm vấn thì không hiểu.
Lục Ly không biết nên đáp lời thế nào,
anh ta thực sự không thể mở miệng nói cho Triệu Xuyên rằng Kha Mẫn là
hung thủ. Kha Mẫn trong văn phòng như người chị cả của cả đội, quét dọn
vệ sinh, bưng trà rót nước, bình thường còn thu xếp đối tượng gặp mặt
cho mấy cậu độc thân. Một hình tượng người phụ nữ truyền thống, thiện
lương như vậy làm sao có thể ra tay tàn nhẫn như thế?
Triệu Xuyên tiến vào phòng thẩm vấn, nhìn thấy Kha Mẫn rất khác lạ, như biến thành
một người khác, thấy anh ta đi vào cô ta liền nở nụ cười, là nụ cười
khinh miệt.
“Tôi không muốn để con biết mẹ nó là người mang tội
giết người; vì vậy, sau khi anh rời khỏi đây, ngay lập tức về nhà đưa nó đi, càng xa càng tốt, mãi mãi không quay trở lại!” Kha Mẫn bình tĩnh:
“Từ sau khi giết Jenny, tôi biết mình sẽ có ngày này, chỉ không ngờ ngày đó lại đến nhanh như vậy. Tôi còn muốn chăm sóc Đa Đa đến lớn, nhìn nó
vào đại học, kết hôn, sinh con, khi ấy chết cũng nhắm mắt. Hiện tại …
Nguyện vọng duy nhất chính là mong nó quên tôi!”
Người mang tội
giết người? Giết Jenny? Đại não Triệu Xuyên xoay chuyển, anh ta nhìn
chằm chằm Kha Mẫn, rồi quay đầu nhìn Khúc Mịch.
“Sao? Dọa sợ?” Kha Mẫn cười khanh khách.
“Kha Mẫn! Em đang khó chịu nên nói mê sảng phải không?” Anh ta đi đến nắm
lấy tay Kha Mẫn, “Ngay cả giết gà em còn không dám nhìn, làm sao có thể
giết người được chứ? Có người bức cung em, em đừng sợ!”
“Người mà anh đang nói đến nếu là cô gái của hơn mười năm về trước thì đúng. Khi
đó tôi còn là viên ngọc quý trên tay ba tay mẹ, chuyện gì cũng không
phải đụng vào. Nhưng từ khi kết hôn, mọi việc đều tự thân làm, nấu cơm,
giặt đồ, quét nhà lau cửa, đốt lò, học cách cần kiệm, mỗi ngày chỉ dám
chi năm hào mua mớ rau nát, bắt đầu biết mưu mẹo.
Tôi còn nhớ
sinh nhật của anh vào một năm nào đó, tôi cắn răng mua một con gà. Vì
muốn tiết kiệm hai đồng làm gà mà tôi mang về nhà làm thịt. Nhìn con gà
con bị trói chặt chân, giãy dụa, tôi thật sự không thể xuống tay. Do dự
rất lâu, tôi mới nhắm mắt một dao chặt xuống, dòng chất lỏng ấm áp lần
đầu tiên bắn lên mặt tôi. Thì ra giết gà rất đơn giản, làm cá càng chẳng có gì phức tạp, chỉ cần đập chết là được.
Anh biết làm sao tôi có thể giết con tiện nhân, con hồ ly tinh ấy không?”
Nhìn gương mặt Kha Mẫn cực kỳ dữ tợn, như ác quỷ khiến Triệu Xuyên run lên một cái.
Cô ta nắm chặt lấy bàn tay Triệu Xuyên đang cố gắng vùng vẫy thoát ra,
trầm giọng: “Rất đơn giản, đánh thuốc mê cô ta, sau đó dùng hết sức đâm
thẳng vào ngực, rạch một đường mở ổ bụng. Tôi lấy thai nhi trong tử cung ra, rồi dùng mũi dao đâm vào để khâu lại. Đâm bên trái, đâm bên phải,
như vá tất cho anh vậy. Năm đó không phải anh thường nói đường may của
tôi rất chỉnh tề sao, may xong thì giống y như mới? Khi đó tôi nghĩ nếu
anh chứng kiến cảnh tôi khâu bụng cô ta, chắc cũng có cảm giác như vậy.
Hai thai nhi ấy lớn rồi, bộ phận sinh dục cũng nhìn rõ. Người ta nói con
trai giống mẹ, con gái giống bố, không biết chúng nó lớn lên sau này sẽ
giống ai. Tôi nhớ anh đã từng nói, không thể sinh con không quan trọng,
trên đời này anh chỉ cần một đứa là được rồi. Vì vậy, tôi xử lý bọn
chúng.”
“Cô … cô điên rồi …” Triệu Xuyên sợ hãi, lần đầu tiên mới biết được người phụ nữ nằm cùng giường với mình lại đáng sợ như vậy.
Anh ta muốn thoát khỏi tay Kha Mẫn, nhưng không hiểu sao lực của cô ta lại mạnh đến thế.
“Điên? Tôi điên thế nào được!!! Anh có biết tôi xử lý bào thai song sinh ấy
như thế nào không?” Kha Mẫn ngửa đầu cười lớn, ánh mắt tràn đầy hưng
phấn và cuồng loạn, “Tôi rửa sạch nó, đem cắt thành từng miếng, bỏ trong máy xay. Xay nhuyễn cho thêm chút gia vị rồi làm nhân sủi cảo. Anh còn
nhớ không? Anh ăn rất ngon miệng, còn khen tôi nấu ăn ngày càng ngon.
Không phải tay nghề tôi được nâng cao mà là thịt của con anh --- ăn rất
ngon!”
‘Ọe! Ọe!’ Trong nháy mắt Triệu Xuyên cảm giác như lục phủ
ngũ tạng đều muốn nôn ra ngoài, anh ta ngồi thụp xuống đất, gào thét:
“Cô … Biến thái!”
“Biến thái? Ha ha ha…. Tôi biến thái cũng là do anh bức! Tôi cho anh biết, Triệu Xuyên, nếu như anh dám phân chia tài
sản của Đa Đa, tôi biến thành quỷ cũng đi tìm anh. Hì hì … Sủi cảo ăn
ngon không?” Kha Mẫn vừa khóc vừa cười, bộ dạng như người điên.
Triệu Xuyên bị cô ta dọa cho hoảng sợ, muốn bỏ chạy nhưng hai chân cứ mềm
nhũn vô lực, đứng cũng không đứng lên nổi. Hắn nôn mọi thứ trong bụng
ra, nôn đến mức mật xanh mật vàng, yết hầu nóng như lửa đốt.
“Tôi sẽ xuống Địa ngục, có điều … tôi sẽ chờ anh ở đó!” Kha Mẫn đứng lên,
ngồi xổm trước mặt anh ta: “Triệu Xuyên, tôi sẽ cho anh sống không bằng
chết. Chỉ cần anh còn sống một ngày, anh sẽ mãi mãi nhớ đến bức ảnh đẫm
máu kia, nhớ đến khoảnh khắc đã ăn con của mình! Ha ha ha … Hu hu hu …”
Triệu Xuyên lăn lộn, chạy vọt ra khỏi cửa, gào thét, thần trí trở nên vô định.
Khúc Mịch đứng dậy, lắc đầu một cái: “Chị yên tâm tôi sẽ cho Triệu Xuyên đi
giám định tinh thần, tìm một nơi để anh ta sám lỗi. Tôi cũng sẽ sắp xếp
cho Đa Đa xuất ngoại, sẽ nói phái chị đi công tác, chấp hành nhiệm vụ bí mật. Với khối tài sản của Triệu Xuyên, cho dù cả đời cũng không lo.”
“Cám ơn!” Ngữ khí Kha Mẫn đầy thê lương.
“Thật ra, tiền nhiều đến mức nào cũng không đánh đổi được tình yêu. Tôi nghĩ, nếu cho cậu bé lựa chọn, nó sẽ bỏ tiền bạc mà theo chị!” Khúc Mịch cảm
thấy tiếc cho Kha Mẫn, bi ai cho Đa Đa.
Một cậu bé chín tuổi,
trong một ngày mất đi cả cha lẫn mẹ, là một chuyện bi ai đến mức nào!
Nếu nói cho cậu bé biết sự thật dĩ nhiên sẽ vượt xa khỏi mức chịu đựng
của nó. Tất cả cứ chờ đến khi cậu bé lớn rồi tính sau.