------‘Đừng tùy tiện mở bất kì cánh cửa nào, bởi vì rất có thể nó thông với địa phủ!’ -------
Triệu Xuyên đã bị hù dọa đến mức điên loạn. Khúc Mịch tìm người giúp anh ta giám định thần kinh rồi đưa vào bệnh viện tâm thần.
Tiếp đó, Khúc Mịch ủy thác cho luật sư xử lý toàn bộ tài sản trên danh nghĩa của Triệu Xuyên và Kha Mẫn, phát hiện bọn họ có tổng cộng bốn bất động
sản, một cửa hiệu và một chiếc xe con. Trên thực tế, công ty của Triệu
Xuyên chỉ là một cái vỏ trống rỗng, ngoại trừ các khoản cho vay, vẫn còn nợ hơn một triệu. Mặt khác, hai người đã mở một tài khoản tiết kiệm hơn hai triệu cho Đa Đa tại một ngân hàng ở Thụy Sĩ, chờ đến khi Đa Đa đủ
mười tám tuổi thì có thể sử dụng.
Trong trại tạm giam, Kha Mẫn
không gặp mặt bất cứ ai, cũng không cho Khúc Mịch báo tin cho người nhà. Cô muốn tận lực giấu giếm tin tức, càng kín kẽ càng tốt.
Theo ý
của cô, luật sư đóng cửa công ty, bán hai bất động sản và ô tô để trả
hết nợ nần, số tiền dư thì gửi vào tài khoản ngân hàng ở Thụy Sĩ, hai
căn hộ còn lại cùng với cửa hiệu cho thuê thì dùng để chi trả tiền học
và phí sinh hoạt của Đa Đa ở nước ngoài.
Khúc Mịch giúp để Kha
Mẫn gọi điện cho Đa Đa một lần. Kha Mẫn nói với Đa Đa, vì để điều tra
một vụ án có tính chất xuyên quốc gia, cô phải nằm vùng, không thể liên
lạc với người nhà, hơn nữa cũng không thể tiết lộ cơ mật. Vì độ an toàn, phía cơ quan sẽ đưa cậu bé ra nước ngoài học tập. Kha Mẫn dặn dò Đa Đa
phải ngoan ngoãn học hành, chú ý chăm sóc bản thân, nếu có chuyện gì thì nhớ liên lạc với chú Khúc Mịch.
Đa Đa dĩ nhiên sẽ hỏi về ba, Kha Mẫn lại phải gạt cậu bé, nói rằng cũng chính vì an toàn nên cha mẹ giả
bộ ly hôn, tạm thời hai cha con không thể gặp mặt nhau.
Đa Đa chỉ là một đứa trẻ chín tuổi nhưng thường ngày được xem nhiều hình ảnh cảnh sát bắt tội phạm, nên nó không hề nghi ngờ lời nói của mẹ mình, trái
lại còn cảm thấy cực kì hưng phấn.
Khúc Mịch giúp bọn họ liên hệ với một trường học dành cho con em quý tộc ở Châu Âu. Ở đó là trường
thực hiện mô hình quản lý khép kín, ngoại trừ Đa Đa thì không có một đứa trẻ châu Á nào. Không biết Đa Đa có thể nhanh chóng thích nghi với môi
trường ở trường học mới hay không, Khúc Mịch lấy danh nghĩa của mình nhờ giáo viên trong trường và người quen trông nom chăm sóc nó.
Sau khi thu xếp ổn thỏa tất cả mọi thứ, Kha Mẫn xin được nhanh chóng thi hành án tử hình.
Thời khắc Đa Đa bước lên máy bay cũng chính là lúc Kha Mẫn bị xử bắn.
Một tiếng súng vang vọng nơi pháp trường, hết thảy mọi thứ đều kết thúc!
Một tháng sau…
“Đội trưởng Khúc, bác sĩ Tăng chưa đi làm lại, cũng không liên lạc được.” Khang Bình nói đi nói lại lần thứ ‘n’
Sau khi vụ án của Kha Mẫn kết thúc, Dĩ Nhu cũng xin nghỉ đông. Chẳng ai
biết cô đã đi đâu, cũng không một ai có thể liên lạc với cô.
Mỗi ngày Khúc Mịch đều ghé qua phòng làm việc của Dĩ Nhu, còn đúng giờ hơn cả việc quẹt thẻ điểm danh ở chỗ làm.
Vụ án của Kha Mẫn khiến thành viên trong đội hình sự đều cảm giác ngột
ngạt, cảm xúc đè nén, thêm vào đó tâm trạng của Khúc Mịch cũng không tốt bầu không khí của văn phòng càng thêm u ám.
“Các đồng chí, để
gia tăng cảnh lực cho đội hình sự, cấp trên đặc biệt điều đến ba thành
viên mới, hai người trong đó các đồng chí đã biết, chính là hai người
thường xuyên hỗ trợ chúng ta: Lưu Tuấn và Cố Thành. Ngoài ra còn có một
cô gái rất tài năng, tuy mới chỉ tốt nghiệp năm nay nhưng đã đạt thành
tích tốt nhất trong lịch sử của Đại học Cảnh sát từ trước đến giờ. Hơn
nữa, cô ấy theo chuyên ngành dấu vết học*, đúng là nhân tài mà đội hình
sự chúng ta rất cần!”
Dấu vết học? Lục Ly nghe xong đột nhiên nhớ tới một người, con gái Vương Hải Ba* hình như cũng học tại Đại học Cảnh sát, năm nay cũng vừa vặn tốt nghiệp.
-- Vương Hải Ba là người phóng viên bị cha Lãnh Thác hại phải chuyển đi nơi khác sinh sống.
“Tiểu Vương, mau vào đi!” Cục trưởng Hoàng nhìn ra ngoài cửa, vẫy vẫy tay. Ngay sau đó, một cô gái trẻ tiến vào.
Dung mạo của cô ta rất bình thường, chính là kiểu con gái nếu ném vào đám
đông thì sẽ bị người ta quên mất sự tồn tại. Y phục trên người cô ta rất gọn gàng sạch sẽ nhưng có thể nhìn ra đó không phải là mốt của năm nay. Cả người cô không có lấy một món đồ nữ trang, tóc cũng chỉ dùng một sợi chun màu đen buộc thành kiểu đuôi ngựa, vô cùng đơn giản.
“Vương Hải Ba là gì của cô?” Lục Ly nhìn kĩ các đường nét trên mặt của cô gái trẻ, mơ hồ nhìn ra một vài điểm tương đồng.
“Tôi là Vương Tịnh, Vương Hải Ba là cha của tôi.” Cô gái trẻ thoáng nở nụ cười đáp lại, lộ ra lúm đồng tiền bên má trái.
Lưu Tuấn và Cố Thành đã có bàn làm việc của mình từ trước, còn Vương Tịnh, Lưu Ly sắp xếp cho cô ta ngồi ở vị trí của Kha Mẫn.
Lúc vào phòng, Khúc Mịch loáng thoáng nghe được khúc sau của câu chuyện,
Khúc Mịch khẽ đưa mắt liếc nhìn Vương Tịnh, hỏi: “Học dấu vết? Chẳng
phải nên vào Khoa pháp chứng sao? Vào đội hình sự làm gì?”
“Đội
trưởng Khúc, là tự tôi xin vào làm việc trong đội hình sự.” Vương Tịnh
đứng dậy, thẳng thắn đáp lại: “Bất cứ sự xê dịch nào cũng sẽ làm cho sự
vật bị biến đổi. Mặc dù kĩ thuật lấy chứng cứ của Khoa pháp chứng rất
khoa học nhưng cũng không thể đảm bảo trăm phần trăm vật chứng không bị
nhiễm bẩn, hơn nữa có một số manh mối cần khảo sát tại hiện trường. Vì
muốn tiếp cận hiện trường trước tiên nên tôi quyết định xin vào đội hình sự.”
“Đội trưởng Khúc, cô ấy là con gái của Vương Hải Ba.” Lục Ly nhắc nhở.
Khúc Mịch nhìn Vương Tịnh một cái, không nói thêm, xem như ngầm đồng ý việc cô ta lưu lại nơi này.
“Ba người các cậu lại đây!” Khúc Mịch chỉ vào ba người mới, ra lệnh.
Cả ba đưa mắt nhìn nhau, đi tới trước mặt Khúc Mịch. Hiện tại cũng không
có vụ án nào, không biết Khúc Mịch sẽ giao nhiệm vụ gì cho họ.
“Trong vòng ba ngày phải tìm được tin tức về người này, nếu không thì rời khỏi đội hình sự cho tôi!” Khúc Mịch ném qua một tờ giấy, bên trên viết vài
thông tin vụn vặt.
“Tăng Dĩ Nhu, hai mươi lăm tuổi, nghề nghiệp pháp y, địa chỉ gia đình…”
“Đội trưởng Khúc, đây không phải là pháp y Tăng sao?” Lưu Tuấn khó hiểu, lên tiếng hỏi.
“Cô ấy chính là nhiệm vụ của các cô cậu. 72 giờ sau, tôi muốn được nhìn
thấy kết quả. Bắt đầu tính giờ!” Nói xong, Khúc Mịch còn cường điệu nhìn nhìn đồng hồ đeo tay một cái.
Ba người thoáng nhìn nhau. Lưu
Tuấn nói trước: “Chia ra hành động, tìm được manh mối lập tức gọi điện!
Nhớ kĩ, đây là bài tập của cả ba chúng ta, cùng hợp tác mới có thể qua
cửa!”
Lục Ly đưa mắt nhìn Lưu Tuấn đầy tán thưởng, chàng trai này rất có tiềm năng. Cậu ta nhanh chóng đưa ra được phán đoán, phân tích
tâm lý của đối phương và đồng nghiệp, hơn nữa còn có năng lực lãnh đạo
nhất định.
Chỉ có điều, dùng ba người bọn họ để điều tra tung
tích của pháp y Tăng, việc này được tính là —— lạm dụng chức quyền để
mưu lợi cá nhân!
Cố Thành mở máy vi tính, Lưu Tuấn đi tìm Khang Bình, Vương Tịnh thì đến nhà Dĩ Nhu tìm manh mối.
Nửa tiếng sau, bọn họ có phát hiện.
“Đội trưởng khúc, tôi đi tìm Khang Bình để nghe ngóng tình hình. Anh ấy cho
biết pháp y Tăng không đề cập đến việc mình đi đâu, khi nào thì trở về,
chỉ thông báo xin nghỉ một tháng. Ngoài ra cô ấy còn dặn Khang Bình, có
mấy báo cáo đợi cô ấy trở lại sẽ tự tay viết. Những điều này cho thấy
bác sĩ Tăng không hề có xu hướng mất tích, cô ấy chỉ đơn giản là đi nghỉ phép ở đâu đó mà thôi.”
“Tôi cũng tới xem qua nơi ở của pháp y
Tăng, cửa sổ buông rèm đóng chặt, trên cửa ngoại trừ chuông cửa ra thì
những chỗ khác đều phủ một lớp bụi mỏng. Điều này chứng tỏ có người đến
tìm nhưng cô ấy không có ở nhà. Bên cạnh đó tôi đi dò hỏi nhân viên quản lý tòa nhà bọn họ cho biết pháp y Tăng đã thanh toán tiền điện nước
trước một tháng. Việc này cũng cho thấy cô ấy không phải đi luôn không
trở lại.”
“Tôi lên mạng tìm qua thông tin tài khoản của pháp y
Tăng cho thấy ba mươi ngày trước cô ấy đặt một vé máy bay online đi
Canada!”
Nghe Cố Thành báo cáo, Khúc Mịch khẽ nhíu mày. Mấy việc
này anh cũng biết, thế nhưng then chốt ở chỗ đến nơi nào của Canada, bao giờ trở về?“Mặt khác, em cũng xâm nhập vào mạng lưới nội bộ của hãng
hàng không, tìm ra được một đoạn ghi âm giữa nhân viên hàng không và
pháp y Tăng. Trong đoạn băng có đoạn pháp y Tăng hỏi chuyến bay quay về
ba mươi ngày sau. Do đó, theo phân tích của ba chúng tôi…”
Khúc Mịch đột nhiên đứng bật dậy, lúc đi tới cửa liền ném lại một câu: “Các cô cậu đã đạt yêu cầu!” Sau đó thì mất dạng.
Khúc Mịch chạy xe như bay, vừa đến dưới nhà Dĩ Nhu đã thấy cô xách vali bước xuống khỏi taxi.
“Đội trưởng Khúc, sao anh lại ở đây? Lại có vụ án lớn nào sao?” Tinh thần
của cô rất tốt, tựa như kỳ nghỉ phép này cô đã rất vui vẻ.
Khúc Mịch tiến tới nhận hành lý, nghiêm mặt: “Lên lầu rồi nói!”
Có vụ trọng án nào xảy ra sao? Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, Dĩ Nhu liền vội vàng bước lên lầu mở cửa.
“Pháp y Tăng, mỗi một chữ tôi nói sau đây đều vô cùng quan trọng, xin cô
nghiêm túc lắng nghe!” Khúc Mịch ngồi ở trên ghế salon, sống lưng thẳng
tắp, hai tay đặt ở trên đùi, bộ dáng thận trọng trước nay chưa từng có,
dường như còn mang theo một chút căng thẳng.
Vẻ mặt của Dĩ Nhu cũng vì đó mà trở nên nghiêm túc. Cô đặt cốc nước trên bàn trà, ngồi đối diện với Khúc Mịch.
“Tôi biết nhân sinh quan, thế giới quan của mình không giống với mọi người,
tính cách cũng khó ưa, thậm chí còn khiến người ta chán ghét. Tôi không
cho đó là điều đáng vui mừng gì, nhưng cũng không cho rằng đó là điều
đáng hổ thẹn. Hoàn cảnh sống của mỗi người đều khác nhau, chúng ta không có quyền lựa chọn, chỉ có thể chấp nhận nó. Hơn nữa, tính cách của mỗi
người đều được định hình từ thời thơ ấu và niên thiếu, rõ ràng đây không phải là lỗi của tôi.
Ở Mỹ, tôi đã làm trắc nghiệm kiểm tra chỉ
số IQ, 145. Nhưng điều đó cũng không giúp cho cuộc sống của tôi đặc sắc
hơn, trái lại còn khiến tôi càng thêm cô độc. Hết năm này qua năm khác,
tôi quen sống một mình, việc giao tiếp với xác chết và tội phạm dường
như thoải mái và dễ dàng hơn. Tôi thiếu thốn tình thân, không có tình
bạn, cho đến giờ càng chẳng có hi vọng cao xa gì về tình yêu.
Nhưng khi ở bệnh viện tâm thần, lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt của em, vùng
dưới đồi của tôi sản sinh ra dopamine, cuồn cuộn không ngừng. Sau khi
mộng tinh lần thứ nhất trong thời kỳ trưởng thành đến giờ, hàng năm tôi
tiếp xúc khoảng hơn hàng vạn người phụ nữ trẻ tuổi, trong mười bảy năm
để tôi có thể phát sinh cảm giác không thể nào tự mình kiềm chế nổi chỉ
chiếm 2/1.000.000
“Nói cách khác, lượt dopamine lần thứ
2/1.000.000 kế tiếp sản sinh ra sẽ có cơ hội phân bố vào mười bảy năm
sau, hơn nữa chưa hẳn điều này sẽ phát sinh. Tôi nhận thấy đây là một cơ may khó cầu, không cớ gì lại không nắm bắt lấy nó. Qua một tháng cô
nghỉ phép, tôi đã suy nghĩ rất kĩ càng, hiện tại quyết định của tôi đã
được cân nhắc một cách rất thận trọng.”
Năm nay Khúc Mịch ba mươi tuổi, nghĩa là, lần đầu tiên anh mộng tinh là lúc mười ba tuổi, thật
đúng là trưởng thành sớm. Nghe Khúc Mịch nói, Dĩ Nhu âm thầm tính toán
một chút.
“Pháp y Tăng, em nghe vẫn không hiểu sao?” Thấy đối phương không hề có chút phản ứng, anh nhíu mày hỏi lại.
“A! Đội trưởng Khúc dậy thì quá sớm!”
Đây không phải là trọng điểm có hiểu không! Khúc Mịch biết chỉ số EQ của
mình thấp, nhưng không ngờ người nào đó lại còn có chỉ số EQ thấp đến
mức không tưởng tượng nổi thì đúng là sầu não.
“Pháp y Tăng, bây giờ tôi đang thổ lộ với em! Tôi đối với em … Nhất kiến chung tình!”
-- Nhất kiến chung tình: chỉ những người chung thủy, không bao giờ thay đổi chủ kiến.
Oái!
Dĩ Nhu khẽ cau mày, một lát sau mới mở miệng nói: “Đội trưởng Khúc, tôi vô cùng cảm tạ sự ‘Nhất kiến chung tình’ của anh. Tôi cũng là một người có thói quen sống cô độc một mình, tuy nhiên tôi không giống với anh. Tôi
cực chán ghét cá tính của chính mình. Tôi đã dần tìm cách thích nghi với môi trường tập thể, cố gắng sửa đổi để cho sinh hoạt của mình hợp với
‘quần chúng’ hơn. Nhưng, tôi vẫn cần một không gian riêng của mình, nếu
có người muốn tiến vào không gian ấy, tôi sẽ có cảm giác không an toàn,
thậm chí rất khó chịu!
Tôi đồng ý với quan điểm của anh, tình yêu chính là thứ được sinh ra do tác dụng hóa học của dopamine. Dopamine sẽ mang đến một loại ‘cảm xúc mạnh mẽ’, khiến cho người ta nảy sinh một
loại ảo giác cho rằng tình yêu mãi mãi cuồng nhiệt. Đáng tiếc, cơ thể
của chúng ta không có tài nào liên tục tiếp nhận thứ nhân tố kích thích
này. Nói cách khác, một người không thể nào duy trì ở mức tim đập nhanh, mãi mãi ở trong tình trạng cao trào.
Đó là lí do mà đại não
không thể làm gì khác hơn ngoài việc xóa bỏ những ý niệm này trong đầu,
để cho những thành phần hóa học kia tồn tại dưới sự kiểm soát của nó,
theo quá trình trao đổi chất tự nhiên. Quá trình này thông thường sẽ kéo dài từ một năm rưỡi đến ba năm. Cùng với sự suy giảm rồi biến mất hoàn
toàn của dopamine, tình cảm mãnh liệt gì đó cũng do vậy mà trở nên bình
lặng.”
“Khi dopamine biến mất, đội trưởng Khúc sẽ không cảm thấy
xác xuất 1/2.000.000 của mình có bao nhiêu may mắn nữa. Nếu tình yêu mà
đội trưởng Khúc theo đuổi tồn tại dưới sự tác động của dopamine, và anh
cảm thấy hạnh phúc với tình yêu ấy; vậy thì, tôi, với thân phận là một
bác sĩ bán chuyên nghiệp, có thể nói với anh rằng: ăn nhiều chocolate,
uống cà phê, hoặc là trở thành một con nghiện, đều có thể giúp anh có
được thể nghiệm tương tự.”
“Pháp y Tăng, em đang coi thường chỉ
số IQ của tôi?” Khúc Mịch hơi hơi thả lỏng người một chút: “Đại não của
chúng ta có cấu tạo không giống nhau, cùng lượng chất dopamine nhưng nó
như một cái chìa khóa vạn năng có thể cùng lúc mở ra rất nhiều ổ khóa,
căn cứ vào tình hình vị trí khác nhau mà nảy sinh ra những phản ứng hóa
học khác nhau. Mùi vị của chocolate nói cho đại não biết chúng ta đang
ăn. Cảm nhận về tình yêu nhắc cho đại não chúng ta biết chúng ta đã rơi
vào bẫy tình, đồng thời cũng thúc giục chúng ta tiến hành giao phối,
dùng hành động này để sản sinh ra con cháu đời sau.
Khi dopamine
tăng lên không ngừng , chúng ta khát khao yêu thương và được yêu thương, tận sức hưởng thụ vị ngọt của ái tình. Thời điểm dopamine trở nên bình
lặng, chúng vẫn cứ tiếp tục vì ái tình mà dâng hiến và nỗ lực, không rời không bỏ.”
“Đội trưởng Khúc, có thể tôi không hiểu rõ tình yêu
là gì; thế nhưng, khi một người phụ nữ không hề ngại ngùng khi bàn luận
với một người đàn ông về dopamine, mộng tinh, giao phối, tính toán xác
xuất, thì dopamine của cô ta nhất định sẽ không tiết ra trong bất cứ
hoàn cảnh nào.”
Khúc Mịch khẽ cau mày, dường như đang suy nghĩ gì đó.
“Đội trưởng khúc, anh vẫn chưa rõ sao?” Lúc này đến phiên Dĩ Nhu hỏi lại.
“À, em đang từ chối tôi.” Anh hiểu được lời cô nói. “Tuy nhiên, em hãy cho
phép mình cân nhắc một chút xem sao. Dù sao người có thể nói chuyện ăn ý với em như thế này cũng không có nhiều. Tôi sẽ là một người bạn tốt,
biết … nấu những món đơn giản, dọn dẹp phòng ốc sạch sẽ, cũng có thể tập giặt giũ quần áo…”
“Ngại quá, tôi không cho rằng chúng ta nói
chuyện ăn ý với nhau. Hơn nữa tôi không cần một —— nam bảo mẫu!” Dĩ Nhu
đứng lên, rõ ràng có ý tiễn khách.
Khúc Mịch đành phải cáo từ, ủ
rũ giống như một con gà trống bị đánh bại. Cho tới tận bây giờ, Dĩ Nhu
vẫn chưa từng thấy bộ dạng uể oải chán nản như thế này của anh. Không
lâu trước đây, ngay cả khi tạm thời bị đình chỉ công tác, anh cũng vẫn
rất kiêu ngạo.
Một người kiêu ngạo như vậy lại bị mình từ chối
thẳng mặt không chút lưu tình, có khi nào sẽ bị đả kích lớn không? Dĩ
Nhu đột nhiên hơi hối hận, cẩn thận suy nghĩ lại xem những lời mình vừa
nói có quá đáng lắm hay không.
Nhưng lại nhớ đến chuyện anh coi cô như trò đùa, chút tự trách kia liền biến mất hoàn toàn.
Tiễn Khúc Mịch ra cửa, Dĩ Nhu trở về phòng thoải mái tắm rửa một lượt, sau đó vùi người trên giường, ngủ một giấc thật ngon.
Tiếng chuông điện thoại không ngừng réo lên bên tai khiến cô giật mình tỉnh
giấc. Mơ mơ màng màng nhận điện, nghe thấy bên trong truyền đến một câu
‘phát hiện tử thi’, cô liền lập tức tỉnh táo trở lại.
Dĩ Nhu cúp
điện thoại, vội vàng rửa mặt, thay quần áo, mười lăm phút sau vọt ra
khỏi cửa, đi thẳng đến hiện trường phát hiện ra án mạng.
Sắc mặt Khang Bình tái nhợt chờ ở bên ngoài tiểu khu, thấy cô chạy đến liền hỏi: “Pháp y Tăng đã ăn sáng chưa?”
Thấy Dĩ Nhu lắc đầu, anh lại nói thêm: “Cũng may đỡ phải nôn ra toàn bộ!”
Thức ăn trong bụng anh ta đã ói ra sạch sành sành, bây giờ chỉ còn có thể nôn khan.
Dĩ Nhu chau mày, bắt đầu tò mò với hiện trường sắp được chứng kiến.