Đội hình sự được tiếp thêm ‘máu’: Lưu Tuấn có khả năng thiên phú trong
phương diện trinh sát hình sự, Cố Thành cao thủ IT, Vương Tịnh giỏi về
dấu vết. Coi như cũng ổn thỏa đâu vào đấy, Khúc Mịch bây giờ như hổ mọc
thêm cánh.
Anh nghe xong ý kiến của mọi người về vụ án thì rất tán thành.
“Có người chứng kiến hay không? Người nào chịu trách nhiệm lấy khẩu cung của hàng xóm, người báo án có gì khả nghi không?”
Lưu Tuấn vội vàng lên tiếng: “Chúng ta không có nhân chứng, người báo án
chính là hàng xóm tên Lý Cương. Thời gian án phát vào khoảng năm giờ
sáng, nạn nhân Đồng Huy dắt chó đi tản bộ rồi mang bữa sáng về nhà, ắt
hẳn hung thủ theo vào từ lúc này.
Vì còn quá sớm nên hàng xóm
cũng chưa ai thức giấc. Vợ chồng nhà Đồng Huy tình cảm cũng không được
tốt cho lắm, thường hay cãi nhau, trong nhà nuôi một con chó và một con
mèo, còn có hai con mèo con, nên bình thường nhà cửa chẳng mấy khi yên
tĩnh. Vì vậy lúc đó, hàng xóm nghĩ vợ chồng lại cãi nhau nên không ai để tâm.
Sau đó thì thanh âm ồn ào im bặt, bấy giờ bọn họ mới cảm
giác khác thường. Đồng Huy cãi nhau với vợ một hồi là động thủ, có lần
còn đánh cho bà vợ nhập viện. Mỗi khi vợ ông ta bị đánh là vừa gào vừa
khóc, hàng xóm không lúc nào được yên.
Lý Cương ra ngoài đổ rác
tò mò liếc vào trong nhìn, ngay lập tức trông thấy Đồng Huy nằm trên
vũng máu, anh ta vội vàng báo cảnh sát.
Em đã hỏi thăm các hộ lân cận, lời khai cũng giống nhau. Bọn họ sống trong khu dân cư cũ, lâu đời nên không có bất kỳ biện pháp an ninh nào, không những không có camera
mà ngay cả bảo vệ của tiểu khu cũng không. Tiểu khu chỉ có ba tòa nhà,
không có tường rào và cổng. Xung quanh là các lán trại tập trung, dân
lao động nhập cư cũng khá nhiều, hoàn cảnh rất phức tạp.
Ngày hôm qua bọn em đi điều tra cả nửa ngày, mọi người đều khai không nhìn thấy
kẻ khả nghi. Em ra khu chợ gần hiện trường, ông chủ bán sữa đậu nành và
bánh quẩy quen biết Đồng Huy, ông ta nói sáng nào Đồng Huy cũng ra đây
mua bữa sáng. Hôm đó như thường ngày, anh ta lại đây mua bánh quẩy và
sữa, khi ra về còn dặn ông chủ ngày mai cho thêm nhiều sữa đậu nành hơn
một chút, cũng không thấy có gì khác thường.”
“Lán trại tập
trung?” Khúc Mịch khẽ lặp lại, đọc lại vụ án của gia đình họ Tăng mười
lăm năm trước, trong tư liệu cảnh sát có ghi rõ: nhà họ Tăng vừa được
xây mới, nằm ở ngoại thành, xung quanh là các khu phố cổ, đi lên trên
khoảng một ngàn mét có một công trường mới khai phá.
“Đội trưởng
Khúc! Nếu cho rằng hung thủ là người làm việc lao động tay chân, không
có trình độ văn hóa, vậy có khi nào là công nhân công trường?” Lục Ly
lớn mật đưa ra giả thiết, “Thế nhưng, không bài trừ khả năng là người
quen gây án; hoặc hung thủ có thù oán sâu nặng với gia đình bọn họ, giết chết cả gia đình tiện tay cướp luôn tài sản. Tôi có kiến nghị một mặt
bài tra quan hệ gia đình, mặt khác qua công trường và khu nhà cho thuê
để tìm coi có người nào tình nghi hoặc có điểm đặc thù giống với hung
thủ.”
“Ok! Vụ án này do cậu phụ trách, có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào!” Khúc Mịch giao vụ án cho Lục Ly.
“Đội trưởng Khúc … tôi …”
“Không cần thiết phải khiêm tốn vì nó chỉ thể hiện mình ra vẻ và vô năng! Anh
đã từng xử lý qua nhiều vụ án, và có năng lực này. Tôi có chuyện quan
trọng, tuy nhiên nó cũng có liên quan đến vụ án này nên phải luôn báo
cáo tiến triển của vụ án cho tôi.”
Việc quan trọng, lại còn có liên quan đến vụ án này? Mọi người nghe xong ai nấy đều lơ mơ không rõ.
Tuy nhiên hành động của Khúc Mịch luôn có đạo lý của riêng mình, Lục Ly
không còn cách nào khác đành phải gật đầu đáp ứng. Chỉ là … trong lòng
anh ta có cảm giác rất bồn chồn. Vụ án mười lăm năm trước không lưu lại
nhiều manh mối. Trong tài liệu chỉ ghi chép bác sĩ Tăng từng trốn trong
tủ quần áo, nhưng vì quá kinh hãi nên không nói được, tinh thần bị chấn
động nên không thể khai ra được tình hình lúc đó, còn không nhìn thấy
hoặc nhớ được hình dáng đặc thù của hung thủ.
Đem vụ án năm đó và vụ án hiện tại liên hệ với nhau không chỉ không giúp ích được gì mà còn khiến vụ án càng thêm phức tạp. Anh ta cảm nhận được trọng trách của
mình rất lớn, áp lực không hề nhỏ.
“Đội trưởng Khúc, tôi muốn đến gặp pháp y Tăng tìm hiểu tình huống một chút, anh xem …” Người bên
ngoài không biết, nhưng Lục Ly biết rõ Tăng Dĩ Nhu chiếm vị trí thế nào
trong lòng Khúc Mịch. Chuyện năm đó đã đả kích Dĩ Nhu rất nhiều, ngay
tại hiện trường án mạng còn ngất xỉu, nhìn như vậy cũng đủ biết cô ấy
chưa hoàn toàn buông bỏ. Không biết thời điểm này nhắc lại chuyện xưa có tạo thêm thương tổn cho Tăng Dĩ Nhu hay không.
Lục Ly không dám tùy ý nên xin ý kiến của Khúc Mịch.
“Tìm hiểu tình huống thì được, nhưng bây giờ tình trạng sức khỏe của cô ấy
không cho phép!” Quả nhiên, Khúc Mịch không đồng ý, “Tôi biết ở Canada
pháp y Tăng còn một người chú ruột, tang sự năm đó của ba mẹ Tăng Dĩ Nhu đều do người này xử lý. Anh có thể gọi điện thoại hỏi thăm ông ta một
chút, tìm hiểu tình hình cụ thể. Còn về phía pháp y Tăng thì cứ từ từ,
khi nào có thể lấy khẩu cung tôi sẽ thông báo sau.”
Nghe ý tứ của anh, anh tựa như đã xác định quan hệ với pháp y Tăng. Ngày đó chính mắt Vương Tịnh nhìn thấy tại hiện trường Khúc Mịch ôm pháp y Tăng chạy ra
ngoài, nét mặt cực kỳ lo lắng, xem ra quan hệ khá thân thiết.
Đôi mắt to đen, sáng lấp lánh của Vương Tỉnh phảng phất chút thất vọng. Cô
ta học ở Đại học Công An đã từng nghe không ít lần cái tên ‘Khúc Mịch’,
anh chính là nam thần trong lòng các nữ sinh ở đây. Ngày cô ta mới vào
trường, trường học còn mời Khúc Mịch đến diễn thuyết. Cô ta còn nhớ rõ
ngày hôm ấy bầu không khí rất sôi nổi, cô ta bị đẩy tuốt ra phía sau,
chỉ có thể nghe được giọng ‘nam thần’, không thể nhìn rõ mặt.
Lần này cô nhất quyết xin vào đội hình sự một phần nguyên nhân cũng là vì
Khúc Mịch. Có thể sớm chiều đứng cùng một chiến tuyến với nam thần là
chuyện hạnh phúc nhường nào.
Vậy mà ‘nam thần’ bây giờ đã có chủ, khiến lòng cô ta có hơi khó chịu. Dĩ nhiên cô ta chẳng có ý nghĩ phát
triển tình cảm với Khúc Mịch, chỉ giấu kín trong lòng; vậy mà … cô ta
không biết pháp y Tăng có đặc điểm nào hơn người lại có thể bắt được
trái tim của nam thần.
Giờ khắc này Dĩ Nhu đang ngả người trên
sofa, cầm trên tay quyển sách tâm lý học. Nhà bếp đã được dọn dẹp gọn
gàng, trên bàn có phần dưa cải muối, nồi cơm đang nghi ngút khói, trên
thớt đã cắt sẵn măng, nấm hương và hẹ, còn có trứng đã được quấy tan.
Khúc Mịch mở cửa bước vào nhìn Dĩ Nhu đang lười biếng ngồi trên sofa đọc
sách, ánh mặt trời soi chiếu toàn bộ không gian phòng khách, trong bếp
mùi gạo thơm tỏa hương, anh chợt cảm thấy hạnh phúc, khóe miệng bất giác nở nụ cười.
“Á! Mười một giờ rời sao! Tôi còn chưa nấu ăn!” Dĩ Nhu nghe động tĩnh liếc nhìn ra cửa, sau đó đưa mắt nhìn lên đồng hồ.
Cô đặt sách lên bàn.
“Ừm! Quyển sách này là quyển chuyên ngành, rất thích hợp với những người có
sẵn nền tảng tâm lý học như em đọc.” Khúc Mịch nói giọng nghiêm túc,
không có chút nào đùa giỡn.
“Bởi vì quá chuyên ngành nên nó hơi
khô khan.” Dĩ Nhu vào trong bếp: “Lượng tiêu thụ chắc chắn không cao,
không phải anh phải tự ra tiền chứ?”
Khúc Mịch vào phòng ngủ
khách thay quần áo, sau đó qua phòng tắm rửa tay rửa mặt rồi mới trở ra
ngoài. Anh tựa người vào khung cửa nhà bếp, đưa mắt nhìn Dĩ Nhu đang xào rau: “Trong vòng một tháng bán ra được mười ngàn bản, sau đó ấn bản
thêm ba lần nữa, em nói xem có cần phải bỏ tiền túi ra không?”
Một tháng bán ra hơn mười ngàn bản, một năm hơn hai mươi ngàn bản … Đúng là bán sách nuôi thân … Dĩ Nhu biết Khúc Mịch không nói khoác.
Không lâu sau Dĩ Nhu đã làm xong cơm nước, Khúc Mịch giúp cô bày lên bàn ăn.
Hai người ngồi đối diện nhau, im lặng không nói tiếng nào. Ăn xong, Khúc Mịch nhận phần rửa chén.
Dĩ Nhu lo tay chân anh vụng về đánh vỡ chén dĩa nên đứng tựa cửa giám sát.
“Nước tẩy rửa có quá nhiều chất hóa học, nếu sử dụng thường xuyên sẽ có tác
hại đến sức khỏe, đặc biệt là nam giới --- sẽ bị giảm lượng tinh trùng!” Khúc Mịch mở nước hết cỡ, nhưng lực nước chảy không cách nào có thể
đánh bay được dầu mỡ.
Dĩ Nhu lấy bình nước tẩy rửa trong ngăn
kéo: “Luận phá án, anh là chuyên gia, nhưng việc nhà thì chỉ là tay mơ.
Các chất tẩy rửa ngày nay đều được điều chế từ thực vật, đây là loại sản phẩm được điều chế từ bắp, tuyệt đối không có chất hóa học. Tôi đã xét
nghiệm qua rồi!” Nói xong cô đổ một ít vào trong ống thoát bồn rửa.
Ít bọt, không có mùi gay mũi nhưng đi dầu mỡ khá hiệu quả. Quả nhiên việc nội trợ phải có phụ nữ mới được.
Dọn dẹp xong nhà bếp, Khúc Mịch ngồi trên sofa nghỉ ngơi.
“Đi thôi! Chúng ta đi coi đồ gia dụng!”
Dĩ Nhu ngẩn người, gia dụng gì chứ ???? Không phải hôm qua đã mua online rồi sao?
“Ngày hôm qua chỉ là tham khảo thôi, vẫn nên đi quan sát thực tế, phải sờ tận tay!” Khúc Mịch đứng dậy, “Tôi để ý thấy gần nhà em có tòa nhà thương
mại khá lớn, chúng ta qua đó. Phải mau chóng thay đổi lại không gian
sống, nó có trợ giúp rất lớn trong việc trị liệu cho em!”
Nghe
thấy anh đề cập đến chuyện trị liệu Dĩ Nhu còn có thể cự tuyệt sao?
Không còn cách nào khác phải đành theo Khúc Mịch ra ngoài.
Khu thương mại cách nhà cô không xa, nên bọn họ đi bộ. Mặc trang phục đơn giản, nhàn nhã tản bộ.
Đã tính toán từ trước nên hai người đi thẳng lên lầu ba, là nơi bán các
sản phẩm có tiếng trong và ngoài nước, giá cả không rẻ nhưng chất lượng
cao.
“Thưa anh! Hôm nay anh đến đây thật may mắn, ngày hôm nay là ngày chúng tôi mừng kỷ niệm sinh nhật ba năm, các sản phẩm đều được
giảm giá ba mươi phần trăm.” Nhân viên tư vấn nhiệt tình giới thiệu: “Bộ sản phẩm gồm giường lớn 2m*2m2, hai tủ đầu giường, đèn đầu giường.
Ngoài ra còn có sofa và bộ kệ tivi, cùng bàn trà.
Công ty còn có
thêm tủ quần áo 3m*2m5, bộ bàn ăn bốn người. Nhìn hai anh chị đây chắc
là sắp kết hôn, rất nhiều cặp đôi mới cưới đều đặt loạt sản phẩm này,
vừa có lợi lại rất đẳng cấp, hơn nữa dùng rất bền.”
“Chúng tôi …”
“Em coi tính đàn hồi chiếc nệm này thế nào?” Khúc Mịch cắt ngang lời Dĩ Nhu, “Thử được không?”
“Dĩ nhiên được ạ. Anh nằm xuống thử, vừa mềm, vừa êm. Hơn nữa thiết kế dựa
trên tiêu chuẩn Châu Âu, đã tính toán rất kỹ độ cong của sống lưng nên
khi nằm sẽ đạt được trạng thái thoải mái nhất. Ngủ trên chiếc giường
này, anh và chị nhà chắc chắn sẽ chìm trong mộng đẹp.”
Khúc Mịch ngồi xuống, nhún nhún vài cái, gật gù.
“Vậy thì bộ này! Nhưng tôi muốn giao hàng ngày hôm nay, nếu không được tôi đi cửa hàng khác.”
Nhân viên tư vấn chần chừ một chút, cô ta liên lạc với kho xưởng, một lát
sau thông báo trong vòng một tiếng nữa đồ đạc sẽ chuyển đến tận nhà.
“Một mình tôi ngủ trên chiếc giường lớn thế này quả thật lãng phí.” Dĩ Nhu
nhìn giá. Tuy không phải bỏ tiền túi nhưng cũng không nên quá đáng, đúng không?
“Ai nói một mình em ngủ?” Khúc Mịch hỏi ngược lại.
Trời … Ý gì đây? Chẳng lẽ anh muốn thừa dịp, mặt ngoài là giúp cô trị liệu nhưng bên trong là đang chiếm tiện nghi của cô?!!!