Dĩ Nhu ung dung tỉnh giấc, vừa mở mắt đã nhìn thấy Khúc Mịch nửa ngồi
nửa nhoài người bên giường nhắm mắt ngủ. Một tay anh nắm lấy tay cô, tay kia vẫn đặt trên bàn phím laptop.
Thì ra bàn tay dẫn dắt cô trong giấc mơ là có thực!
Dĩ Nhu từ từ rút tay mình ra, anh vẫn không nhúc nhích, hình như ngủ rất
say. Nửa nằm nửa ngồi như vậy sẽ rất nhức lưng. Thế nhưng, trông anh ngủ ngon lành thế này, Dĩ Nhu không biết có nên đánh thức anh hay không.
Laptop đang ở chế độ chờ đột nhiên bật sáng, liếc nhìn màn ảnh khiến Dĩ Nhu cứng đờ người.
Thông tin nạn nhân và ảnh: ba mươi hai tuổi, chết trong phòng khách tại gia.
Theo kiểm nghiệm sơ bộ là do một hinh khí hình chùy sắt tấn công vùng
đầu gây tử vong. Đầu bị lõm thành hình tròn bất định, đường kính hai
centimet, óc vỡ nát. Khuôn mặt bị bầm dập, sống mũi, xương gò má, hàm
dưới xuất hiện nhiều chỗ bị gãy xương. Hàm bị mất mười sáu chiếc răng,
năm chiếc dưới sofa, hai chiếc rơi chếch trong cổ họng, một chiếc kẹt
trong cổ họng, còn tám chiếc vẫn chưa tìm thấy, nghi ngờ là nằm trong
thực quản hay dạ dày, cần phải giải phẩu mới nắm được chi tiết.
Bên cạnh là một tấm hình, nhưng cô chưa kịp mở ra xem thì có một bàn tay đưa tới, khép laptop lại.
“Tư liệu nội bộ của đội hình sự, không thể truyền ra ngoài!” Khúc Mịch tỉnh từ lúc nào, đáy mắt anh vương đầy tơ máu, bằng chứng cho việc ngủ không ngon giấc.
“Anh sợ tôi bị kích thích sao!” Dĩ Nhu rõ ràng dụng ý của anh, “Tuy nhiên, nếu quyết định đối mặt, tôi sẽ tận lực khắc phục.”
“Tiến từ từ, đừng quá gấp gáp. Bây giờ tôi là bác sĩ trị liệu của em, em phải nghe theo sự sắp xếp của tôi.” Khúc Mịch lên tiếng.
“Được!” Dĩ Nhu biết một điều phải tin tưởng bác sĩ trị liệu mới có thể giúp ích cho bệnh tình của mình.
“Về phía Cục cảnh sát, tôi đã xin nghỉ phép cho em, sáng em nghỉ ngơi một
chút, trưa tôi quay về tiếp tục trị liệu!” Khúc Mịch vội vã rửa mặt, đi
nhà bếp hâm cháo.
Tối hôm qua anh đã để cháo vào nồi áp xuất, đặt giờ. Bây giờ mở nắp nồi, mùi cháo tỏa hương nghi ngút.
“Dưa cải trong tủ lạnh hết rồi, em làm thêm một ít, ăn khá ngon!” Khúc Mịch
vừa húp cháo vừa nói, “Trưa em tùy tiện xào hai món là được, tối chúng
ta nấu ngon một chút!”
Dĩ Nhu thuận miệng đáp ứng, sau đó ngay
lập tức cảm giác sai sai. Sao câu nói của anh giống như chồng nói với
vợ, có hơi chút … ám muội!”
“Tôi qua đội hình sự. Đi trước đây!” Khúc Mịch lấy một tờ giấy lau miệng, vội vàng đứng dậy.
Đi đến cửa, vừa đi giày vừa nói: “À đúng rồi, có việc phiền em. Đồ đạc
ngày hôm qua đã chuyến đến, đặt trong hai chiếc vali này, nhờ em giúp
thu dọn một chút.”
Dĩ Nhu nhìn vào hai chiếc vali đặt ở huyền
quan, nói thầm trong lòng: Mang theo bao nhiêu đồ đạc qua đây, hai chiếc vali to kềnh. Càng tiếp xúc với Khúc Mịch nhiều, Dĩ Nhu càng cảm thấy
anh phiền phức, soi mói, lại chuyên quyền độc đoán.
Cô mở ra hai
chiếc vali, đồ đạc bên trong muôn màu muôn vẻ. Quần áo ở nhà, áo ngủ, đồ lót, bít tất, vệ sinh cá nhân, tất cả được xếp gọn gàng trong một chiếc vali. Vali kia chỉ có sách, nhét đầy sách.
Dĩ Nhu nhìn thoáng
qua, có tản văn, du ký, y học, trinh sát hình sự, nhiều nhất là sách tâm lý, trong đó có hai bộ do Khúc Mịch là tác giả, cô rút một quyển ngồi
trên sofa đọc.
Cùng lúc này, Khúc Mịch đã có mặt ở phòng họp nhỏ
của đội hình sự; ngoài Lục Ly, Vương Nhân Phủ, Hách Minh, Lưu Tuấn, Cố
Thành, còn có một nữ cảnh viên duy nhất, Vương Tịnh.
Quan sát thấy sắc mặt của Khúc Mịch không tốt, nên ai nấy không dám hó hé.
“Tôi đã đọc kết quả thảo luận của mọi người ngày hôm qua, cũng đưa lại ý
kiến của mình. Sáng sớm hôm nay, phòng pháp chứng đã đưa kết quả kiểm
nghiệm đến, chúng ta họp một chút để vạch ra phương hướng điều tra.”
Khúc Mịch vừa dứt lời, cánh cửa phòng họp mở ra.
Một người tiến
vào, đứng nghiêm, giơ tay chào theo đúng quy chuẩn cảnh sát: “Cảnh sát
hình sự Mạnh Triết, đã hoàn thành xong nhiệm vụ Đội trưởng giao, hiện
tại xin về đơn vị!”
“Tôi nghe Cục Trưởng Hoàng nói muốn chuyển
cậu làm đồn trưởng, sao cậu không đi?” Mạnh Triết vượt qua tất cả áp
lực, tận lực trong vụ án của Thôi Minh, được cấp trên khen ngợi.
Thôi Minh là đại biểu của thành phố, hắn vi phạm pháp luật cũng có liên quan đến nhiều người, vì vậy thị trưởng Trương tiến hành họp hội nghị lãnh
đạo thành phố khẩn cấp. Đầu tiên khen ngợi Mạnh Triết, sau đó buộc những lãnh đạo có liên quan đến vụ của Thôi Minh từ chức.
Với biểu
hiện lần này của Mạnh Triết, Cục Trưởng Hoàng điều anh xuống phía đồn
công an để rèn luyện thêm hai năm. Đây chính là muốn đề bạt anh ta, cứ
như vậy, tiền đồ của anh ta chắc chắn còn sáng lạn phía trước.
“Tôi là một cảnh sát hình sự, xung phong ở tuyến đầu!” Mạnh Triết lớn tiếng, “Hơn nữa tôi không có hứng thú với chức quyền, tôi chỉ muốn tự tay mình bắt tội phạm.”
“Ừm, ngồi xuống!” Khúc Mịch nhàn nhạt lên tiếng.
Mạnh Triết ngồi xuống, lấy khỏi cặp xách các tư liệu có liên quan đến vụ án.
“Mọi người nhìn qua kết quả mới nhất mà phòng pháp chứng vừa đưa qua, sau đó phát biểu ý kiến riêng của mình.” Khúc Mịch nhấp một ngụm trà định
thần.
Mạnh Triết mở miệng nói đầu tiên: “Em chưa đến hiện trường, khả năng đưa ra nhận xét không hoàn toàn chuẩn xác. Căn cứ bức ảnh và
kết quả kiểm nghiệm của phòng pháp chứng có thể cho thấy hung thủ là một kẻ rất tàn nhẫn, hơn nữa còn có xu hướng ngược đãi. Hắn hoàn toàn có
thể cho một phát súng, hoặc một dao để nạn nhân tử vong tại chỗ nhưng
hắn liên tục đánh lên mặt và đầu khiến nạn nhân hoàn toàn biến dạng.
Sau đó hắn dùng hung khí hình chùy bằng sắt đánh mạnh vào đầu chó khiến mắt con chó văng ra.
Nữ chủ nhân, Vương Tuệ nghe động tĩnh bên ngoài, đi ra liền bị hung thủ
chặn ở cửa. Cô ta muốn chạy về phòng, khóa trái cửa, nhưng hung thủ dùng sức chống cửa, khiến cho nữ chủ nhân ngã trên nền đất, đầu đập vào sàn
nhà bất tỉnh. Lúc này hung thủ dùng hung khí đánh mạnh vào đầu Vương Tuệ khiến cô ta tử vong tại chổ.
Con gái của Vương Tuệ, Vương Tiểu
Nhã, sáu tuổi, bị hung thủ phát hiện trốn trong tủ quần áo, liền bị vặn
gãy cổ, nhét quần áo vào miệng. Vương Tiểu Nhã gãy xương gáy, nhưng
nguyên nhân cái chết là do nghẹt thở. Căn cứ bức ảnh chụp hiện trường
cho thấy nguyên nhân khiến cô bé bị ngạt thở là do quần áo nhét trong
miệng.
Những đồ đạc quý giá như: đồ trang sức, tiền mặt, điện
thoại di động bị cướp sạch, nhiều tiền hại mệnh. Hung thủ lấy hết đồ đạc có giá trị nhưng không đi ngay mà nắm lấy con mèo trong phòng ngủ, lấy
tay vặn cổ mèo, nắm đuôi quật mạnh nó vào tường. Ngược đãi mèo mẹ, hắn
tiếp tục tiến tới hai con mèo con đang run rẩy dưới nền đất, tàn nhẫn
giẫm đạp nát đầu và bộ phận sinh dục.”
“Nhìn bộ dáng này của cậu
cho thấy hôm qua đã ‘làm hết bài tập’.” Lục Ly nghe Mạnh Triết nói xong
thì gật gù. Tuy Mạnh Triết không đến hiện trường nhưng mô tả lại hiện
trường rất chính xác, “Hung thủ không lưu lại bất kỳ vân tay, nhưng để
lại dấu giày. Đến đây, Vương Tịnh sẽ báo cáo tiếp, cô ấy đã tiến hành
phân tích dấu giày.”
“Hiện trường lưu lại rất nhiều dấu giày, số
46. Căn cứ độ đậm nhạt của dấu vết cho thấy hung thủ cao trên 1m85, thể
trọng khoảng 95kg, quen sử dụng tay trái.”
Nhìn vết chân có thể
nhìn ra được chiều cao, và cân nặng, không có gì kỳ lạ, nhưng có thể
nhìn ra được thuận tay nào? Vương Nhân Phủ dĩ nhiên không tin cho lắm.
“Hung thủ đúng là thuận tay trái!” Hách Minh tán đồng: “Cửa phòng ngủ có dấu
tay máu, vì hung thủ đeo găng tay nên không lấy được vân tay, nhưng căn
cứ ngón tay để lại có thể cho biết hung thủ dùng tay trái đẩy cửa.”
“Hung thủ cầm hung khí bằng tay phải, dùng tay trái đẩy cửa, cái này nói lên
được hung thủ thuận tay trái?” Vương Nhân Phủ đưa ra nghi vấn.
“Vương Tuệ cao 1m65, 65kg, hơn nữa khi đó cô ta đang rơi vào trạng thái khủng
hoảng, sức mạnh sinh tồn khiến con người có khí lực mạnh hơn gấp nhiều
lần. Trong tình huống như vậy, hung thủ có thể dùng một tay đẩy cửa, còn đẩy được Vương Tuệ ngã trên đất. Điều này chứng tỏ bàn tay đó của hắn
phải ra lực rất lớn, hơn nữa phải là tay thuận.” Lời giải thích của Hách Minh được mọi người tán đồng.
Khúc Mịch đưa ra kết luận: “Hung
thủ cao trên 1m85, cân nặng khoảng 95kg, thuận tay trái. Hắn quanh năm
lao động tay chân, trình độ văn hóa không cao. Cá tính nhu nhược, không
dám phát sinh tranh chấp với người khác, có thể ngay cả một đứa trẻ cũng không dám phản kháng.”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, anh nói
tiếp: “Nhìn hắn đối xử với người lớn, trẻ nhỏ, chó hay mèo đều ra tay
rất hung ác, không cho bọn họ cơ hội phản kháng, điều này cho thấy hắn
cho rằng bọn họ có tính uy hiếp đến hắn. Hành động của hắn với hai con
mèo con là nội tâm bạo lực được phát tiết, tiến hành dằn vặt tàn ác.”
“Đội trưởng Khúc, hắn chỉ cần dùng chân đạp đầu của mèo con, còn bộ phận
sinh dục?” Hách Minh lên tiếng hỏi, “Nhưng tại sao hắn giẫm vào bộ phận
sinh dục của mèo con? Lẽ nào hắn có khuynh hướng biến thái?”
“Theo tôi quan sát, hung thủ có mối thù sâu nặng đối với động vật, đặc biệt
là chó và mèo. Tôi hoài nghi hắn đã từng bị động vật tổn thương qua, hơn nữa còn làm mất đi – năng lực. Mọi người xem lại bản án mười lăm năm
trước, chính là vụ án sát hại cha mẹ pháp y Tăng.” Khúc Mịch mở laptop,
để Cố Thành phát trên màn hình lớn.
Mọi người chú ý vào màn hình
phát hiện hai vụ án có nhiều điểm tương tự, đặc biệt hung khí và phương
thức gây án giống nhau như đúc. Hơn nữa, chó mèo nuôi trong nhà cũng bị
giẫm chết tươi, bộ phận sinh dục cũng bị giẫm nát. May là năm đó pháp y
Tăng trốn được trong tủ quần áo nên tránh được đại nạn.
“Tôi cho
rằng hung thủ của cả hai vụ án này là một người, thêm vào đó, theo như
Đội trưởng Khúc nói hung thủ rất chú ý đến bộ phận sinh dục. Giẫm nát bộ phận sinh dục động vật là điểm mấu chốt, chúng ta cần phải chú ý.” Lục
Ly cẩn thận phân tích, “Hai vụ án cách nhau mười lăm năm, vì vậy tôi suy đoán hung thủ nằm trong độ tuổi từ ba mươi lăm đến bốn mươi lăm tuổi.”
“Trong vòng mười lăm năm, hung thủ chỉ gây ra hai vụ án, như vậy động cơ hắn
phạm tội là ngẫu nhiên chăng? Kinh tế khốn đốn là nguyên nhân khiến hắn
phạm án lần thứ hai? Em luôn cảm thấy có ẩn tình trong này.” Ý kiến này
của Lưu Tuấn khiến mọi người phải suy nghĩ.