Cảnh sát theo dõi Lưu Uyển Như đã có tin tức. Anh ta nhìn thấy Lưu Uyển
Như đeo mắt kính râm một mình đi đến nghĩa trang. Cô ta đứng trước một
phần mộ rất lâu, trên mặt bia chỉ khắc dòng tên ‘Lệ Tiểu Nhu’.
Tin tức này khiến Khúc Mịch chấn động, anh dẫn người đi đến nghĩa trang.
Khúc Mịch đi vòng quanh bia mộ một lúc, ngồi xổm xuống, dịch phiến đá
ra, ôm hộp gỗ phía trong ra ngoài.
Anh mở hộp gỗ, bên trong là một bộ xương trắng. Nhỏ hơn xương của người trưởng thành, khả năng người chết là một đứa trẻ.
Vậy đây chính là con của Lưu Uyển Như. Nhìn là biết không phải hỏa thiêu,
nhưng … chỉ trong hai năm đã có thể hóa thành bộ xương trắng thế này …
tốc độ quá nhanh.
“Đội trưởng Khúc! Hay là … hãy để hài cốt của
đứa trẻ đáng thương này mồ yên mả đẹp đi!” Kha Mẫn dù sao cũng đã là mẹ, không muốn để đứa bé lại xảy ra bất cứ điều gì. Con trẻ chưa kịp nhận
biết thế giới đã rời khỏi ba, khỏi mẹ, ngẫm lại còn thấy thật chua xót.
Khúc Mịch đứng dậy: “Bộ hài cốt này có vấn đề, mang về giao cho bác sĩ Tăng kiểm tra qua một chút!”
Nghe Khúc Mịch nói, Kha Mẫn quan sát đi quan sát lại nhiều lần, chẳng cảm
thấy nó có vấn đề gì cả. Chỉ là bộ xương của một đứa trẻ mà thôi.
Bộ hài cốt mau chóng được đưa đến phòng làm việc của Tăng Dĩ Nhu.
“Thế nào? Có bất thường gì không?” Anh đứng trước cửa sổ, trên tay kẹp điếu thuốc.
Tăng Dĩ Nhu liếc điếu thuốc trên tay anh, đưa mắt cảnh cáo. Anh nhìn bảng ‘Cấm hút thuốc’ trên tường … mau chóng dập tàn thuốc.
“Tỉnh Nam Giang bốn mùa rõ rệt, thời gian hai năm không đủ hóa thi thể thành
xương. Nguyên nhân cụ thể là thì cần phải xét nghiệm mới biết được!”
Tăng Dĩ Nhu ngữ khí rất nghiêm túc. Cô cẩn thận kiểm tra các bộ phận:
“Ồ????”
Khúc Mịch đi tới, chỉ thấy Dĩ Nhu cầm lên một đoạn xương cánh tay, tỉ mỉ quan sát.
“Thế nào? Nhìn ra được dị thường?” Học cách nói của anh, Tăng Dĩ Nhu lên tiếng.
“Độ dài xương khuỷu tay và xương cổ tay tương phản!” Thật ra khi đến nghĩa
trang anh đã có cảm giác kết cấu của bộ xương này rất khác lạ, nhưng
trong thời gian ngắn anh không thể chỉ ra vấn đề nằm ở đâu. Bây giờ được Tăng Dĩ Nhu dẫn dắt, anh lập tức tìm được điểm mấu chốt.
Hai vị trí xương đảo ngược, cánh tay này của đứa bé mắc chứng Valgus*, một loại dị dạng bẩm sinh.
*Chứng Valgus: theo hình minh họa
“Xương cốt dị dạng chưa hẳn là nguyên nhân khiến đứa trẻ chết yểu, có thể tra ra được nguyên nhân thực sự không?” Khúc Mịch hỏi.
Tăng Dĩ Nhu khẽ nhíu mày: “Thi thể đã hóa cốt, e là có chút khó khăn. Tôi sẽ cố gắng, nhưng tôi cần người trợ giúp”, Tăng Dĩ Nhu suy nghĩ một lát,
“Tôi có một người bạn chuyên nghiên cứu hài cốt, tôi qua đó nhờ anh ta
coi sao.”
“Được!” Khúc Mịch đáp ứng: “Cô cứ việc mời người, Cục
Trưởng để tôi nói chuyện. Điều kiện do anh ta đưa ra, nếu trong khả năng tôi sẽ tận lực đáp ứng.”
“Điều kiện thì không cần, anh ta là
người không cầu danh lợi.” Tăng Dĩ Nhu nở nụ cười dịu dàng: “Huống hồ do đích thân tôi đứng ra mời, chắc chắn anh ta sẽ không lấy thù lao.”
Khúc Mịch cau mày: “Là bạn học nam?”
“Đúng! Có vấn đề gì không?”, Tăng Dĩ Nhu tiếp lời, “Anh ta là một người cẩn
thận và nghiêm túc, rất có tài trong lãnh vực này. Có sự trợ giúp của
anh ta, công việc chúng ta có hiệu quả hơn nhiều.”
Nghe thấy cô khen ngợi bạn học cũ, sắc mặt Khúc Mịch càng ngày càng tối xầm lại.
Tăng Dĩ Nhu bấm một dãy số, đầu dây bên kia nghe xong đồng ý ngay tức khắc.
“Đi thôi, tôi đưa cô đi đón anh ta. Dù sao cũng nên biểu thị thành ý của chúng ta.”
Đối phương ở thành phố Lân, Khúc Mịch chở Dĩ Nhu đến đó.
“Dĩ Nhu sao lại đến đây? Tôi còn tính thu dọn một chút, sáng mai mới chạy
lên chỗ em sớm. Tôi còn nhớ hồi còn học đại học em rất thích ăn bánh
cuốn ở đây, tính sáng mai mua mang đến cho em nữa kìa.”
“Đại sư huynh còn nhớ ư???” Tăng Dĩ Nhu nở nụ cười nhàn nhạt.
“Dĩ nhiên!” Đáy mắt anh ta ngập tràn ý cười: “Em còn nói tốt nghiệp sẽ đến
đây làm việc, mỗi ngày đều có thể được ăn một dĩa bánh cuốn thật to. Ai
ngờ em đến Nam Giang, bận đến nỗi không còn thời gian nghỉ ngơi. Mấy lần tôi mời em đều từ chối. Nếu không phải gặp khó khăn chắc em quên mất vị đại sư huynh này.”
“Làm sao quên chứ? Ăn không của sư huynh không biết bao nhiêu dĩa bánh cuốn, làm sao quên được công ơn của anh dạy dỗ!”
Cạch!! Một thanh âm lanh lảnh vang lên, Dĩ Nhu quay đầu nhìn, chỉ thấy Khúc Mịch đang phì phèo điếu thuốc, vẻ mặt mông lung.
Cô nở nụ cười, đến đây mải lo ôn chuyện đã quên mất chuyện chính.
“Để em giới thiệu với sư huynh. Đây là Khúc Mịch Đội trưởng đội hình sự. Dương Thâm, giáo sư khoa pháp chứng, đại học X.”
Hai người đàn ông bốn mắt nhìn nhau, trong khoảnh khắc ấy, đột nhiên Tăng
Dĩ Nhu cảm giác nhiệt độ xuống đến âm độ, hô hấp dần trở nên khó khăn.
“Đội trưởng Khúc! Xin chào!” Dương Thâm đưa tay ra trước, hướng về phía Khúc Mịch nở nụ cười.
Dương Thâm cao khoảng một mét bảy lăm, da trắng, hàng mày rậm, mắt to, nở nụ
cười sáng như ánh mặt trời. Anh ta không có khí chất cao ngạo lãnh đạm
như Khúc Mịch, mà chỉ đơn thuần là một người đàn ông ấm áp, mang đến cho người đối diện cảm giác tin tưởng, dựa dẫm.
Khúc Mịch rít thêm một hơi thuốc, sau đó dùng tay búng nhẹ, điếu thuốc rơi chuẩn xác vào trong thùng rác cách đó không xa.
“Ngại quá!” Anh đưa tay ra, nắm bàn tay của Dương Thâm: “Giáo sư Dương không
hút thuốc nên chắc có lẽ không thích mùi thuốc lá trên tay tôi.”
“Tôi không hút thuốc, nhưng có thể tiếp xúc với tất cả mọi người có thói
quen này. Con người là động vật có khả năng thích nghi cao nhất; nếu
muốn dung hợp thì nhất định phải học được cách tiếp nhận và khoan dung,
như vậy người với người mới có thể cùng nhau tồn tại, cùng nhau xây dựng bầu khí tốt đẹp.” Dương Thâm cười nói.
“Ồ! Cách nhìn của tôi
hoàn toàn trái ngược với giáo sư Dương!”, Khúc Mịch khẽ cau mày: “Tôn
trọng những ham muốn và sở thích của nhau, cố gắng giữ một khoảng cách
nhất định. Không cần thiết phải ép buộc bản thân phải tiếp nhận hay tỏ
ra độ lượng, vì điều đó sẽ dẫn đến nội tâm phải chịu đựng sự ngột ngạt.”
“Đội trưởng Khúc quả nhiên không hổ danh là một chuyên gia tâm lý học tội
phạm, há mồm ngậm miệng đều là những thuật ngữ chuyên nghiệp.”
“Tâm lý học tội phạm đâu có nông cạn như thế!” Khúc Mịch khịt mũi coi
thường: “Tôi chỉ nói đến ý niệm về cuộc sống, sinh hoạt cá nhân, tôi
sống không phải để khoan dung người khác, càng không phải để làm cho thế giới tốt đẹp.”
Dương Thâm rõ ràng lúng túng hẳn. Tăng Dĩ Nhu vội vàng hòa giải. Phải nhớ rằng người đàn ông này có thể ‘phát bệnh’ bất
cứ lúc nào, biết thế không dẫn anh theo. Vốn dĩ muốn nhờ người hỗ trợ,
khách sáo còn không kịp, anh làm thế này giống như cố tình đến để cãi
nhau với người ta vậy.