Dĩ Nhu đến mời bạn học của mình, Dương Thâm, tham gia vụ án, vào đúng giờ trưa, đương nhiên là phải mời cơm.
“Bắc Hải là địa bàn của anh, hôm nay anh mời. Đợi đến khi tới Nam Giang, dĩ
nhiên tiên chủ hậu khách”, Dương Thâm đưa Dĩ Nhu đến một quán ăn, “Nơi
này bán bánh cuốn ngon nhất, anh hay mua ở đây. Món này ăn nóng mới
ngon, hơn nữa còn cho thêm một chén canh miễn phí.”
“Tốt quá! Từ
khi tốt nghiệp đến giờ em chưa được ăn bánh cuốn.” Tăng Dĩ Nhu còn nhớ
khi còn học đại học, tháng nào cũng được Dương Thâm mua cho một phàn
bánh cuốn nhưng chưa bao giờ được chứng kiến cảnh họ làm món này.
Quán ăn khá nhỏ, bên trong có một quầy bếp, có người đàn ông mặc tạp dề loay hoay. Phía trước bày tám bộ bàn ghế, thực khách khá đông. Khúc Mịch
liếc nhìn, vẻ mặt đầy chán ghét. Những cái bàn ở đây giống như bàn sinh
viên cũ, thải ra rồi chủ mang về dùng, nóc nhà kiểu cũ, cổ kính, thế
nhưng khách đến đây toàn là những người còn rất trẻ.
Chủ quán
nhìn thấy có khách nên buông tay, chạy lại đon đả mời chào, nhác thấy
Dương Thâm: “Là cậu sao! Trước đây hay đến, nhưng hai ba năm gần đây
không gặp cậu, chia tay với bạn gái rồi ư? Chắc đây là bạn gái mới của
cậu? Đẹp quá! Rất xứng đôi! Hai người mau tìm chỗ ngồi đi.”
“Trước đây khi mua bánh cuốn, anh thường nói với ông chủ mua để lấy lòng bạn
gái, ông ta lại cho thêm hai cái. Hết cách rồi, sinh viên nghèo làm gì
có tiền, chỉ mong có người thông cảm.” Dương Thâm cười cười giải thích.
Tăng Dĩ Nhu ngồi xuống bàn sát cửa sổ: “Hai từ ‘bạn gái’ này thật dễ gạt người, ăn miễn phí vài phần bánh cuốn xong chạy mất.”
“Vậy em muốn cái gì? Ô-tô, biệt thự, kim cương, bán thận anh cũng đổi cho
em.” Dương Thâm vẫn duy trì nụ cười trên môi, nhưng vẻ mặt có thêm vài
phần nghiêm túc.
“Mấy lời này của giáo sư Dương hình như hơi quá, tiền lương đại học, hay phúc lợi thế nào mọi người đều biết. Hơn nữa
giáo sư Dương đã phát biểu qua không ít luận văn, rất nhiều bài nghiên
cứu khoa học … Ô-tô, biệt thự gì đó đừng đặt nặng!” Khúc Mịch thanh âm
có chút chê trách vang lên: “Tuy nhiên, bán thận cũng được đó, bác sĩ
Tăng có thể giúp anh làm sao có thể chảy ít máu nhất, ít đau nhất. Khả
năng bác sĩ Tăng không có hứng thú với biệt thự, xe hơi; lấy thận ra sẽ
có sức hấp dẫn với cô ấy hơn!”
Dĩ Nhu nghe không lọt tai những
lời này chút nào, sợ hai người bọn họ lại cãi nhau, nên giảng hòa:
“Nhanh nhanh ngồi xuống … Sắp ăn rồi đừng nói mấy chuyện máu me!”
Khúc Mịch nhìn chiếc ghế trước mặt, hơi do dự. Dương Thâm đã ngồi xuống bên cạnh Tăng Dĩ Nhu.
Dĩ Nhu biết tính tình Khúc Mịch, mở túi xách lấy túi khăn giấy, rút vài tờ đưa cho anh.
Khúc Mịch nhận lấy, lau ghế, sau đó mới ngồi xuống.
“Quy tắc cũ, một dĩa vị truyền thống, thêm hai dĩa khẩu vị mới, ăn được thì
gọi thêm! Canh miễn phí!” Ông chủ bưng mấy dĩa bánh cuốn đến.
Dương Thâm rút đôi đũa tre dùng một lần, tách ra, xoa xoa vào nhau rồi đưa cho Dĩ Nhu.
“Ngửi thôi cũng thấy thèm!” Dĩ Nhu nhận lấy, gắp một miếng cho vào miệng. Hai má căng phồng, đôi mắt tỏa ánh sáng lấp lánh, hoàn toàn không còn vẻ
nghiêm túc trong công việc, chỉ còn sót lại dáng vẻ của một cô bé tham
ăn.
“Mùi vị như xưa, khẩu vị mới cũng ngon, thịt bò được thay bằng cá, nhưng ăn hề tanh, không biết họ làm thế nào.”
Nghe Dĩ Nhu nói vậy, Dương Thâm tiếp tục bàn về dĩa bánh cuốn khẩu vị mới:
“Mẹ anh là chuyên gia về cá, không còn mùi tanh mà vẫn giữ được vị tươi
ngon, có cơ hội em nếm thử!”
“Em nhớ bác là người nấu ăn rất ngon, lại còn là người phụ nữ dịu dàng.”
“Em còn nhớ sao? Mẹ anh cũng nhớ em, tình cờ còn …”
“Khụ khụ!” Hai tiếng ho khan vang lên cắt ngang hai người đang ôn chuyện.
Tăng Dĩ Nhu đang được ăn ngon, nghe âm thanh này mới nhớ ra có người ‘khó ở’ ngồi đối diện.
Khúc Mịch cau mày, ánh mắt chán ghét nhìn chằm chằm dĩa bánh cuốn, dùng đũa đâm đâm. Cuối cùng anh không ăn mà, buông đũa xuống.
“Không tính đến chiếc đũa làm từ vật liệu không tốt, vỏ ngoài của bánh cuốn
nhìn thì có vẻ làm từ bột gạo nhưng thực chất đã trộn thêm không ít bột
năng. Nhìn thử cái này đi …”
Thanh âm của anh không nhỏ, không chỉ khách ngồi bàn bên cạnh, mà ngay cả chủ quán cũng hướng về phía bọn họ.
Dương Thâm lúng túng hẳn, Tăng Dĩ Nhu còn ái ngại hơn … Dù sao anh ta là
người mời bọn cô đến. Không biết Khúc Mịch còn nói thêm mấy lời khó nghe gì nữa, trước tình thế cấp bách, Tăng Dĩ Nhu gấp một miếng bánh cuốn,
nhanh tay gắp thẳng vào miệng anh … Nên lấp cái miệng của Khúc Mịch lại
trước rồi tính sau.
Bấy giờ, Tăng Dĩ Nhu mới chợt nhớ ra, Khúc
Mịch mắc căn bệnh thích sạch sẽ, đã không thích ăn món này, mà cô còn
lấy chiếc đũa cô đã dùng qua nhét vào miệng anh … Anh có trở mặt không
đây?
Trước mắt Tăng Dĩ Nhu, Khúc Mịch có vẻ hơi ngẩn người, sau đó chậm rãi nhai vài cái, tựa như muốn nếm thử mùi vị.
Nuốt miếng bánh xuống, vẻ mặt anh đượm ý cười: “Mùi vị … Cũng được!”
“Dĩ nhiên đây là quán ngon nhất Bắc Hải!” Dương Thâm cười ha hả.
Khúc Mịch cầm lấy đôi đũa của Tăng Dĩ Nhu, gắp thêm một miếng, vừa ăn vừa
nói: “Quả nhiên càng là mấy món thực phẩm rác rưởi, mùi vị càng mê
người!”
Vẻ mặt Dương Thâm cứng đờ, nhưng vẫn cố gắng giữ phong độ, cười gượng hai tiếng để xua tan bớt bầu không khí ngột ngạt.
“Thích thì ăn nhiều vào!” Tăng Dĩ Nhu quả thật quá đau đầu, chỉ muốn cho hết
dĩa bánh cuốn này vào miệng Khúc Mịch … Để anh ăn mà bớt nói.
May là anh không nói gì thêm, Tăng Dĩ Nhu bị Khúc Mịch làm mất hứng nên bữa ăn cũng trôi qua rất nhanh.
Dương Thâm về nhà thu dọn hành lý, ngày mai khởi hành đi Cục cảnh sát Nam
Giang, Tăng Dĩ Nhu và Khúc Mịch lái xe suốt đêm quay trở về.