Vừa lên xe, Tăng Dĩ Nhu ngay lập tức dựa vào thành ghế chợp mắt, cô
không muốn nói chuyện với Khúc Mịch, Khúc Mịch cũng không lên tiếng.
Mấy ngày nay liên tục tăng ca, chỉ tính khép mắt nhưng rơi vào giấc ngủ lúc nào không hay. Trong lúc mơ mơ màng màng cô nghe thấy tiếng chuông điện thoại, lờ mờ nghe Khúc Mịch đề cập đến Lưu Uyển Như, cô lập tức tỉnh
táo.
“Phải chăng có phát hiện mới?” Cô nhìn sắc mặt khá nghiêm túc của Khúc Mịch, thẳng lưng lên tiếng hỏi anh.
Khúc Mịch gật đầu: “Lục Ly tìm được một người giúp việc trước đây của nhà họ Lệ, tra được một tin khá quan trọng. Lưu Uyển Như sinh con ở nước
ngoài, khi trở về đứa bé đã đầy tháng.
Nhưng khi ấy đứa trẻ được
quấn rất kỹ, không ai nhìn rõ mặt. Quay về nhà họ Lệ, Lệ Uyển Như đi
thẳng lên lầu. Hà Ngọc Phượng một mình mang cơm cho con dâu, không cho
phép bất cứ ai bén mảng lại gần.
Vào một đêm nọ, trên lầu vọng ra tiếng khóc và tiếng cãi cọ, sáng sớm thì biết tin đứa bé đã chết. Một
tháng sau, Hà Ngọc Phượng sa thải toàn bộ người giúp việc trong nhà, Lưu Uyển Như cũng dọn về nhà riêng.”
“Theo lý thuyết, con của Lưu
Uyển Như chính là cháu đích tôn của nhà họ Lệ, chắc chắn phải được yêu
thương và cưng chiều. Có thể nhà họ Lệ không muốn công khai, nhưng mẹ
con Lưu Uyển Như về nước âm thầm, ngay cả đầy tháng cháu nội cũng không
tổ chức …”. Dĩ Nhu nói tiếp: “Tôi đã xem lại báo, tạp chí năm đó, tin
tức này không hề được đăng tải. Chỉ có một phần tin ngắn ‘Cháu đích tôn
nhà họ Lệ vì sinh thiếu tháng nên đột ngột qua đời’. Nếu dựa theo bước
đầu kiểm tra, phản ứng của nhà họ Lệ như vậy là do đứa bé bị dị dạng bẩm sinh.”
“Phân tích của cô rất có lý, cũng có chứng cứ; tuy nhiên tôi luôn cảm thấy trong này có ẩn tình.”
“Hừm! Chờ Đại sư huynh kiểm nghiệm, sẽ nhanh có kết quả thôi!” Tăng Dĩ Nhu đặc biệt có lòng tin với Dương Thâm.
“Đại sư huynh?” Cấu tạo của bộ não Khúc Mịch khác hẳn người thường, nhanh
chóng chuyển hướng: “Cô và Dương Thâm là bạn đại học, tại sao cô luôn
gọi anh ta là Đại sư huynh?”
“Ha ha ha!”, Tăng Dĩ Nhu phá lên
cười: “Bởi vì có một lần anh ta đối với việc kiểm nghiệm những mẩu xương trắng rất có hứng thú, tốn không biết bao nhiêu thời gian vào nó nên
mọi người đều trêu ghẹo anh ta có mắt lửa liền có thể nhận biết được
Bạch Cốt Tinh! Về sau chúng tôi ai nấy đều gọi anh ta là đại sư huynh.”
“Ha ha ha ha!” Khúc Mịch cười ha hả.
“Anh hiểu à?” Tăng Dĩ Nhu cảm giác hơi lạ.
“Tại sao nghe không hiểu?” Anh hỏi ngược lại: “Tây Du Ký là một trong ‘Tứ
Đại Danh Tác’ mà học sinh tiểu học phải đọc qua. Tôi đã đọc chúng lúc
năm tuổi.”
Năm tuổi mà đã đọc hết ‘Tứ Đại Danh Tác’, đọc có hiểu
không? Dĩ Nhu nhớ hình như khi cô lên năm vẫn còn đang chơi bán đồ hàng
đây … Quả nhiên anh khác hẳn người thường.
“Đúng rồi! Anh vẫn âm
thầm điều tra Lưu Uyển Như, từ lúc nào anh phát hiện cô ta khác thường?” Đây là câu hỏi Tăng Dĩ Nhu thắc mắc từ rất lâu rồi, rốt cục hôm nay
cũng có cơ hội hỏi anh.
“Lần đầu tiên nhìn thấy cô ta, tôi đã
biết bề ngoài cô ta thì yếu đuối nhưng bên trong rất mạnh mẽ. Dựa vào
việc cô ta có thể giữ vững vị trí mợ hai nhà họ Lệ thì cũng đủ biết nếu
không có thủ đoạn dễ gì đạt được điều này?” Anh ung dung trả lời: “Tại
khu du lịch, đêm đó cũng có cô. Cô cảm thấy những câu nói của cô ta bình thường không?”
Dĩ Nhu nhớ lại: “Tôi không cảm thấy bất thường?
Vô tình gặp lại mối tình đầu, cùng nhau uống rượu, dưới trăng, biển rộng mênh mông khó tránh khỏi nhớ về những kỷ niệm đẹp trước đây, khó tránh
khỏi ý loạn tình mê!” Cô vẫn còn nhớ cô từng bắt gặp cảnh nửa đêm Lục Ly từ tầng của Lưu Uyển Như đi xuống, nhưng cô không kể tiếp.
“Nhà
họ Lệ có biệt thự sát biển nhưng cô ta lại một thân một mình xuất hiện ở khu du lịch. Tôi vẫn còn nhớ cô phóng viên Hoắc Thể Ni rất hứng thú với Lưu Uyển Như, luôn tìm cơ hội để có thể phỏng vấn. Trong tình huống như vậy, cô ta không những không bỏ đi, mà còn có thể tiếp tục tìm người
yêu cũ ôn chuyện, đây là chuyện không bình thường.
Hai vợ chồng
Lệ Trường Phong bị giết, cô ta chạy tới nhận thi thể nhưng không dám lên lầu. Biểu hiện là một người phụ nữ yếu đuối, tranh thủ sự thương cảm
của người người. Khi Lệ Kiến Thiên mất tích, cô ta lại có thể đứng ra
thay thế Lệ Kiến Thiên tham gia vào Hội đồng quản trị, thành công trong
việc ngăn cản Lệ Kiến Nam lên nắm quyền!
Hơn phân nửa thành viên
Hội đồng quản trị đứng về phía cô ta, một mặt vì cô ta là vợ của Lệ Kiến Thiên, mặt khác có thể thấy cô ta có thủ đoạn giao tiếp trên cả tuyệt
vời!
Cô ta là một người phụ nữ tâm tư kín đáo, là người có tố
chất tâm lý rất mạnh. Khi chuyện của cô ta và Thái Dũng bị bại lộ, lại
không hề có nửa chút khiếp sợ, ngay lập tức đưa ra được lời giải thích
hợp lý, còn khiến cho chúng ta cảm thấy không có một chút khe hở. Tuy
nhiên lời khai của cô ta cũng tồn tại vấn đề.”
“Vấn đề gì?” Nếu
không phải phát hiện Lệ Kiến Thiên đã chết, ngay cả bản thân Tăng Dĩ Nhu cũng không bao giờ tin Lưu Uyển Như có vấn đề.
“Cô ta đã từng nói chỉ có người chết mới có thể chứng minh được thật giả!”
Tăng Dĩ Nhu suy nghĩ một lúc: “Cô ta và Thái Dũng có quan hệ, có tình cảm
với Lệ Kiến Thiên, ở chung với ba mẹ chồng …. Thật sự không có lỗ hổng.
Nhưng … anh không cho rằng tất cả đều là trùng hợp sao?”
“Tất cả
trùng hợp đều là ngẫu nhiên, và rồi chính nó phát sinh tính tất yếu!”
Khúc Mịch gõ nhẹ ngón tay trên vô-lăng: “Chỉ cần tìm được nguyên do, tất cả trùng hợp đều có thể giải thích được!”
Câu nói này của anh quá mức cao thâm, Tăng Dĩ Nhu hiểu không ra!
Đột nhiên điện thoại Khúc Mịch vang lên, anh liếc mắt nhìn màn hình: “Tất
cả chân tướng không thể bị che lấp, sẽ có một ngày bại lộ dưới ánh mặt
trời, vấn đề chỉ là thời gian!”
“Alo! Hách Minh, có manh mối mới!”
Điện thoại truyền đến thanh âm hưng phấn của Hách Minh: “Đội trưởng Khúc!
Lưu Uyển Như khả năng là hung thủ sát hại hai vợ chồng Lệ Trường Phong,
tôi đã tra ra cô ta có động cơ giết người!”
Thanh âm Hách Minh
rất lớn, Tăng Dĩ Nhu ngồi bên cạnh nghe rõ mồn một. Cô cũng chấn động,
pha lẫn chút ngạc nhiên và hồi hộp, cô tiến sát Khúc Mịch hơn một chút
để nghe cho rõ.
“Tôi tra được địa chỉ, số điện thoại của cha mẹ
Lưu Uyển Như tại nước ngoài. Tôi giả danh là Lệ Kiến Thiên gọi đến. Ba
của Lưu Uyển Như mắng tôi một trận, nói nhà họ Lệ khiến ông ta phá sản,
hại cháu gái hắn chết thảm, lại còn khiến cho hai vợ chồng ông ta, không thể về nước, còn nguyền rủa tôi chết không được tử tế!”
“Cậu làm rất khá!” Khúc Mịch cúp điện thoại, quay sang, đột nhiên chóp mũi anh sượt ngang qua trán Tăng Dĩ Nhu, ngưa ngứa.
Cô vội vàng lui về chỗ ngồi, tâm tư dường như vẫn chưa thoát khỏi những lời Hách Minh vừa nói.
****
Tứ Đại Danh Tác: Tam Quốc Diễn Nghĩa, Thủy Hử, Tây Du Ký, Hồng Lâu Mộng.