Mạnh Triết đưa Khúc Mịch đến nhà hỏa táng tại Thành Tây, trên đường đi, không nén được tò mò, mở miệng hỏi: “Đội trưởng Khúc, chúng ta đến nhà hỏa táng điều tra cái gì?”
“Bây giờ vẫn chưa biết, đến đó rồi nói!” Vẻ mặt Khúc Mịch đăm chiêu.
Mạnh Triết lẩm bẩm trong lòng:
--- Hai vụ án chưa bắt được hung thủ mà Đội trưởng Khúc còn có tâm trạng lo chuyện này. Hai anh em nhà Vương Đức Chung có liên hệ với Thái Dũng nhưng đâu có liên quan gì đến vụ án, đào đâu ra tin tức hữu dụng.
Mà thôi … dù sao người ta cũng đeo băng Đội trưởng, lâu la như mình chỉ còn cách tuân mệnh. Sớm biết thế thì chẳng bằng đi theo lão đại thăm Lưu Uyển Như, may ra còn hỏi được một vài manh mối.
“Cậu gọi cho Đường Ninh, tra một người tên Lý Minh Hạo.” Khúc Mịch đột nhiên lên tiếng.
Mạnh Triết ngẩn người, rồi lập tức gọi cho cô em họ. Đường Ninh biết được là hỗ trợ cho Khúc Mịch nên vui vẻ đồng ý.
Mạnh Triết lái xe rất nhanh đến nhà hỏa thiêu Thành Tây. Sau khi dò hỏi biết được hai anh em Vương Đức Chương đang ở trong căn phòng nhỏ gần khu hỏa thiêu.
Hai anh em đang uống rượu trong nhà, Vương Đức Chương đang tức tối kể lại câu chuyện cho cậu em nghe.
Vừa ngẩng đầu bắt gặp Khúc Mịch tiến vào: “Sao? Đến bắt tôi? Tôi không nói dối nửa lời, con bé đó rõ ràng muốn quỵt nợ.”
“Mấy việc tranh cãi này thuộc về dân sự, chúng tôi thuộc đội hình sự, không quan tâm!” Mạnh Triết liếc hắn một cái: “Chúng tôi đến đây tìm hiểu sự việc liên quan đến Lý Minh Hạo.”
Nghe đến đây hai anh em Vương Đức Chương đưa mắt nhìn nhau. Vương Đức Hoa khoát khoát tay: “Không có gì để nói, mấy người đi đi.”
“Cái gì mà không có gì để nói. Nghĩa vụ của người dân là hỗ trợ cảnh sát điều tra …”
“Chúng tôi không hỗ trợ thì các anh làm thế nào? Bất quá nhốt anh em chúng tôi mấy ngày. Vậy cũng tốt, tiết kiệm điện nước, cơm ăn ngày ba bữa.” Vương Đức Hoa khá hung hăng, trên người hắn tỏa ra chút thần bí, quái lạ.
Hắn không giết người phóng hỏa, nhốt hắn vào nhà giam chỉ vài ba ngày. Bởi mới nói lưu manh là khó nói chuyện nhất, không dễ dàng cạy miệng bọn họ.
Khúc Mịch quan sát Vương Đức Hoa một chút, nửa cười nửa không: “Đâu có ai muốn bắt giam ông, tuy nhiên chiếc đồng hồ đeo tay kia …”
Sắc mặt khẽ biến, Vương Đức Hoa kéo kéo ống tay áo.
Mạnh Triết xông đến, kéo cổ tay hắn lên, một chiếc đồng hồ mạ vàng. Nhìn kỹ trên mặt đồng hồ ngoài bốn con số chính, tất cả các số còn lại được khảm bằng kim cương.
Chiếc đồng hồ này có giá trị không dưới một triệu tệ, dựa vào tiền lương của hắn khẳng định là mua không nổi! Tên này nhất định là lại lấy cắp từ trên người chết. Thế nhưng một chiếc đồng hồ quý như thế, khả năng người thân sẽ không hỏa thiêu cùng người chết, do vậy trong này nhất định có ẩn tình.
“Cái này là ông trộm, quy đổi giá trị không hề nhỏ, có thể bị phán ngồi tù hai mươi năm!” Mạnh Triết có sẵn tố chất là một trinh sát dĩ nhiên phát giác điểm bất thường: “Đây có phải của Lý Minh Hạo?”
Vương Đức Hoa thân hình to lớn nên rất khỏe, dùng sức giãy dụa. Mạnh Triết có võ, hai ba lần đều chế ngự được hắn, dùng còng tay khóa cổ tay hắn vào ống dẫn nhiệt trên tường.
“Ông ăn cắp đồ của người khác đã đủ để kết tôi, bây giờ còn chống cự nhân viên công vụ, tôi có thể tặng ông một phát đạn!” Mạnh Triết móc súng ra, sắc mặt Vương Đức Hoa trắng bệch.
Đừng xem hắn hàng ngày đều tiếp xúc với người chết, thật sự cũng sợ chết như ai: “Đồng chí! Món đồ này không thể dùng một cách tùy tiện, ngộ nhỡ cướp cò là mất đi một mạng người!”
“Anh cảnh sát! Hai anh em chúng tôi không làm chuyện gì thương thiên hại lý. Thân nhân của người chết không muốn những những đồ vật này, đòi thiêu cùng. Nhưng nhìn nó cháy rụi thì rất đau lòng. Thật ra mấy thứ này xui lắm, người bình thường cho tiền cũng không dám dùng” Vương Đức Chương vội vàng cầu xin: “Các anh có gì cứ hỏi, anh em chúng tôi nhất định sẽ khai.”
Khúc Mịch ngồi xuống, tiếng điện thoại reo vang, anh lại đứng dậy ra ngoài nhận điện. Bên ngoài vọng vào chỉ nghe loáng thoáng anh ừ ừ vài tiếng, nét mặt không có biến chuyển lớn.
Tiếp xong điện thoại, Khúc Mịch nhìn về phía hai anh em họ Vương: “Lý Minh Hạo, sáu mươi chín tuổi, bệnh tim đột tử, tháng trước đã hỏa táng tại thành đông.”
“Làm sao như vậy được?” Hai anh em đồng thanh: “Không … Không phải là ma chứ?”
Vương Đức Hoa tỉnh trí: “Không đúng! Nhất định là trùng tên trùng họ. Lý Minh Hạo tôi hỏa táng là một người còn trẻ, chết do tai nạn xe, nát bấy phần đầu, còn những vị trí khác không bị thương. Cả thành phố biết bao nhiêu người, trùng tên trùng họ không có gì kỳ lạ.”
“Đầu bị nát? Vậy thì dung mạo không thể phân biệt được rồi?” Mạnh Triết truy hỏi.
Vương Đức Chương gật đầu: “Đầu nát hết không thể nhìn ra.”
“Anh nhận thi thể ở đâu, chứng nhận tử vong do ai cung cấp?” Không có bác sĩ viết giấy xác nhận tử vong thì không ai dám hỏa táng, chẳng may người còn chưa chết thì mang tội mưu sát.
Câu hỏi Khúc Mịch luôn nhắm vào trọng điểm, không phí lời.
“Thái Dũng gọi điện thoại cho tôi nói là có người bị xe tông tử vong. Gia đình không đành lòng nhìn thảm trạng nên giao cho chúng tôi toàn quyền xử lý. Tôi đang đến nhận thảm trạng giao cho chúng tôi toàn quyền xử lý. Tôi đang lái xe trên đường Phúc Tây nên đến nhận thi thể tại một căn nhà trọ gần đó”, Vương Đức Chương ngừng một chút: “Dáng vẻ khi ấy của Thái Dũng rất gấp gáp, anh ta nói người thân sốt ruột muốn đem tro cốt về quê, vé xe lửa cũng mua rồi. Anh ta hi vọng anh em chúng tôi thông cảm, tiến hành hỏa táng suốt đêm.
Anh ta có giấy chứng nhận tử vong của bệnh viện, còn có thẻ căn cước của người chết nên tôi không nghi ngờ. Chở xác đến nhà hỏa táng thì trời cũng đã tối, hai anh em tôi hỏa thiêu cả đêm rồi đưa tro cốt cho Thái Dũng.”
“Hôm đó ngày mấy?”
“Ngày hai mươi!” Hai anh em họ Vương tranh nhau nói.
Sau khi Lệ Kiến Thiên mất tích, Mạnh Triết luôn trong trạng thái kích động, có rất nhiều manh mối, nhưng lại không nắm được điểm mấu chốt.
Điều này khiến tâm trạng anh ta ngứa ngáy: “Các ông cho chúng tôi biết người chết cao bao nhiêu, mặc quần áo thế nào.”
Khúc Mịch đứng dậy, ra ngoài gọi cho Lục Ly, điều động phòng giám chứng đến.
“Đã tìm thấy địa điểm ngộ sát Lệ Kiến Thiên, mau cho phòng giám chứng đến đây!”
Nghe Khúc Mịch nói vậy, Mạnh Triết sững người, làm sao có thể khẳng định được Lý Minh Hạo là Lệ Kiến Thiên? Biết đâu là trùng tên họ. Hơn nữa ngữ khí của Khúc Mịch dường như anh đã đoán trước được Lệ Kiến Thiên không phải mất tích mà bị sát hại. Anh dựa vào đâu mà có thể đoán trước được điều này?