Khúc Mịch lệnh cho người theo dõi Lưu Uyển Như 24/24, trong đội hình sự tất cả các cảnh viên cô ta đều biết mặt, do vậy anh điều tạm một cảnh viên bên đội khác.
Wanda bị ép lộ diện, nhưng Lệ Kiến Thiên vẫn không một chút tin tức. Lệ Kiến Thiên không dùng qua thẻ căn cước, thẻ ngân hàng cũng không thực hiện bất kỳ giao dịch. Lệnh truy nã ban hành trên toàn quốc, còn treo giải thưởng, nhưng tất cả như đá chìm trong biển lớn.
“Cuối cùng Lệ Kiến Thiên đã đi đâu?” Lục Ly bắt đầu phân tích: “Hắn gọi điện thoại muốn ly hôn với Lưu Uyển Như, xảy ra tranh chấp với Thái Dũng, sau đó giết chết Thái Dũng nên sợ hãi bỏ trốn. Hắn bỏ trốn mà không hề có sự chuẩn bị, không lái xe, do đó chắc chắn chưa trốn được xa.
Trốn mà không có dùng thẻ căn cước là không thể đi được các phương tiện công cộng, cũng không thể thuê phòng. Lệ Kiến Thiên từ bé đã sống trong nhung lụa, không có kinh nghiệm sinh tồn, cho dù trốn ở nơi có đông dân cư đi chăng nữa cũng không chịu nổi.
Hắn đã mất tích được nửa tháng, vậy cuối cùng hắn lủi chốn nào?”
“Chúng ta đã gửi ảnh của hắn đến các đồn cảnh sát lớn nhỏ, từ thành phố xuống đến nông thôn; cho dù hắn có trốn lên núi cao hẻo lánh chúng ta cũng bắt được. Hắn có hóa thành tro, cũng thể tìm được. Quan trọng nhất là thời gian!” Mạnh Triết rất có lòng tin.
Khúc Mịch vẫn ngồi trong góc, nhìn về phía cửa sổ, ngón tay gõ nhẹ lên bàn.
Bỗng nhiên anh đứng phắt dậy: “Mạnh Triết! Cùng đi với tôi đến công ty mai táng của Thái Dũng.”
Mạnh Triết mơ mơ hồ hồ đi theo Khúc Mịch. Vừa đến cửa công ty đã nghe bên trong tiếng cãi nhau khá gay gắt.
“Tôi không phải không thanh toán cho ông, nhưng khoản thu của ông không đúng!” Thanh âm khàn đặc của Tiểu Phương vang lên: “Tôi nhớ tháng này chỉ có ba bộ, ông lại ghi là bốn bộ. Cho dù ông chủ Thái còn sống vẫn do tôi lo việc kế toán, đừng thấy anh ta vừa mới chết đi thì ăn nói vớ vẩn! Nếu như muốn tiền, thì thanh toán theo ý tôi, còn không thì đừng có mơ!”
“Cô nói mấy lời này thật không lọt tai chút nào, làm như tôi thừa dịp ông chủ Thái chết rồi đến đây la liếm vậy. Tôi và ông chủ Thái làm việc với nhau đã hai ba năm nay, xưa nay chẳng thiếu nhau một phân tiền. Lão Vương tôi cũng có tiếng tăm trong nghề này, nhưng chưa ai nói tôi là người xấu. Kiếm lời trên đồng tiền người chết chắc chắn sẽ xui tận mạng, nghiêm trọng hơn còn rước họa vào thân.”
Khúc Mịch tiến vào trông thấy một người đàn ông trung niên đầu hói đang đỏ mặt tía tai bạo biện: “Chắc chắn ông chủ Thái quên không nói, vì vậy nên cô mới không ghi vào sổ. Tôi tin ông chủ Thái nên cũng chưa bao giờ viết biên lai biên nhận, nhưng tôi có giấy tờ chứng nhận là hỏa táng. Cô nhìn xem … Tôi không nói dối!” Ông ta vừa nói vừa lấy ra giấy chứng nhận hỏa táng tại Thành Tây.
“Tôi không xem!” Tiểu phương thiếu kiên nhẫn: “Ai quan tâm mấy ông làm gì? Bây giờ cứ theo như trên sổ sách của tôi là không có, còn ông thì không đưa ra được chứng cứ, vậy thì không trả tiền, nếu ông không phục thì đi kiện. Đây vừa vặn cảnh sát cũng có mặt rồi!” Cô ta trông thấy Khúc Mịch và Mạnh Triết, nhận ra là cảnh sát đã từng đến hỏi chuyện cô ta.
Lão Vương quay đầu nhìn bọn họ, trầm giọng: “Được rồi! Làm nghề này kị nhất là tiếp xúc với cảnh sát. Thôi thôi … Coi như tôi xui xẻo, thanh toán ba phần kia đi. Sau này tôi không làm ăn với các người nữa, có thêm người đột tử muốn hỏa táng, thì đi tìm người khác.”
Tiểu Phương miệng mồm không buông tha, vừa mở khóa ngăn kéo, vừa nói: “Tìm người khác thì tìm người khác còn đỡ hơn ông nhiều quy định phức tạp. Vừa muốn ăn tiền vừa muốn ăn nhang; đòi cúng heo, còn bắt cúng cơm; mùng một ngày rằm thì không làm, thượng vàng hạ cám không biết bao nhiêu là quy tắc. Đây! 1600 tệ, một tệ cũng không thiếu.”
“Còn trẻ không hiểu quy tắc, sau này sẽ thiệt thòi, ông chủ Thái của cô chính là ví dụ cụ thể.” Sau đó ông ta tức giận bỏ đi.
“Này này!” Tiểu Phương thấy ông ta để lại tờ giấy thì gọi với lại nhưng ông ta đã bỏ đi một nước.
Khúc Mịch cầm tờ giấy lên đọc, đột nhiên ánh mắt trở nên thâm sâu khó dò.
“Người đó là ai?” Anh dọ hỏi.
“Vương Đức Chương, chuyên xử lý tử thi đột tử.” Tiểu Phương bĩu môi: “Mấy chỗ khác không thích xử ly những tử thi như vậy, nên làm nghề này ông ta hốt bạc. Đặc biệt là tai nạn xe cộ, máu thịt be bét, không thể hỏa táng ngay mà phải được đặt trong ngăn đông lạnh của nhà tang lễ. Bình thường gia thuộc không ai dám nhìn, nên hắn gánh trách nhiệm này. Còn có người em tên Vương Đức Hoa làm việc tại nhà hỏa thiêu ở Thành Tây, nghe nói lá gan hắn còn lớn hơn nhiều.”
“Ồ!” Khúc Mịch có vẻ hứng thú với anh em nhà Vương Đức Chương.
“Thời nay mấy người có tiền cho người thân qua đời mặc quần áo hàng hiệu, đeo đồng hồ đắt tiền, trang sức này nọ không còn là chuyện lạ. Đẩy vào lò hỏa thiêu, tất cả đều thành tro bụi, bọn hắn lén lút giữ lại ai mà biết được? Nghe nói anh em bọn họ cả năm chẳng phải mua quần áo … Hừ! Nghe thôi cũng thấy xúi quẩy!”
“Tôi nghe nói trong quá trình hỏa thiêu đều cho phép người nhà xem thông qua cửa kính lớn. Nếu bọn họ làm chuyện này, thì chắc chắn người nhà phải biết chứ?” Mạnh Triết mơ hồ hỏi.
“Người nhà không dám chứng kiến, bạo lắm cũng chỉ nheo nheo mắt, nhân lúc không ai để ý thì bọn họ thó ít đồ.” Tiểu Phương giải thích: “Năm ngoái vợ hắn đi khoe khoang chiếc lắc cho hàng xóm, ai ngờ người nhà người chết biết được, đến nhà hỏa táng nháo nhào một trận. Cuối cùng phải trả đồ lại, Vương Đức Hoa bị buộc thôi việc. Nhưng vì không tìm được người làm mấy chuyện này, nên phía bên đó cho phép hắn quay về tạm thời làm việc. Chuyện này người trong nghề chúng tôi ai mà không biết.”
“Có thể tìm được Vương Đức Chương ở đâu?”
“Hắn ta bình thường ở cùng em trai tại nhà hỏa táng Thành Tây. Anh đến đó nhất định sẽ gặp!” Tiểu Phương trả lời.
“Mau đi đến nhà hỏa táng Thành Tây một chuyến!”
Đến nhà hỏa táng làm gì cơ chứ? Mạnh Triết liếc nhìn thông tin trên tờ chứng nhận, người chết Lý Minh Hạo, đâu có gì khác thường đâu.