Nghe Khúc Mịch suy luận mọi người đều tâm phục khẩu phục, Tăng Dĩ Nhu
hai mắt sáng rỡ. Anh không hổ danh là chuyên gia tâm lý học tội phạm,
quả nhiên danh xứng với thực.
“Vừa rồi không phải anh tiến hành phương pháp khống chế tinh thần Trần Vi sao?”, Tăng Dĩ Nhu hỏi giọng đầy ngạc nhiên.
“Khống chế tinh thần?”, anh nhếch miệng “Có phải bác sĩ Tăng nhiễm phim khoa học viễn tưởng quá rồi không?”
“Vậy tại sao hắn lại biểu hiện dị thường như vậy? Thời điểm anh kích thích
hắn, ánh mắt hắn hỗn loạn, cả người tựa hồ như quay trở về tình cảnh năm đó.” Không chỉ Tăng Dĩ Nhu mà ai nấy đều muốn biết đáp án.
“Vì vậy hắn mới có bệnh!”
Trời! Mọi người hai mắt nhìn nhau, đáy mắt ngập tràn sự nghi hoặc _ _ _ Chỉ đơn giản như vậy thôi ư?!!
“Đừng bao giờ thần thánh hóa bất kỳ con người nào, đừng lúc nào để mất đi
những năng lực suy nghĩ bình thường. Những nghiên cứu của con người về
bộ não chỉ như muối bỏ bể, không chế tinh thần của một người tạm thời
chỉ là lý thuyết!”, Khúc Mịch để lại một câu rồi xoay người rời đi.
Tăng Dĩ Nhu chau mày, người đàn ông này thật khó tiếp xúc. Trong máu huyết
của anh ấy là bản tính kiêu ngạo trời sinh, cho dù có cùng đẳng cấp, cảm giác của anh mang lại vẫn chính là sự cao cao tại thượng.
Kết
quả chẩn đoán thần kinh của Trần Vi mau chóng có được. Dĩ nhiên kết quả
ấy không nằm ngoài suy đoán của mọi người, tất cả đều khá thất vọng. Hắn quả nhiên là người mắc bệnh tâm thần, thuộc dạng ngẫu phát bạo lực. Nói cách khác, hắn có thể sinh hoạt như người bình thường, thậm chí có thể
đi làm. Một khi bị kích thích, sẽ phát bệnh, biểu hiện là có khuynh
hướng bạo lực.
Tuy rằng người mắc bệnh tâm thần giết người không cần đền mạng, thế nhưng vẫn phải chịu sự chế tài của pháp luật.
Trần Vi điều trị trong bệnh viện một tuần, bệnh tình tương đối ổn định. Khúc Mịch chờ hắn để thấm vấn lần tiếp theo, lần này không cần nhiều lời,
hắn khai nhận tỉ mỉ toàn bộ quá trình gây án.
Vụ án khí gas vào
mười năm trước, vụ án giết Mã Gia Câu bốn tháng về trước, dĩ nhiên không khác những suy luận của Khúc Mịch đến nửa chữ.
“Anh biết có một vị đạo sĩ hay không?”, Lục Ly truy hỏi.
“Đạo sĩ???”, Trần Vi cau mày, một lát sau thì lắc đầu phủ nhận.
“Anh thật sự không biết?”, Lục Ly lấy tấm ảnh phác họa của vị đạo sĩ ra,
“Anh nhìn cẩn thận lại một chút đi, ngũ quan, quần áo, râu, dáng dấp.”
Hắn nhìn chằm chằm chân dung, cau chặt mày, lắc đầu lia lịa: “Tôi nên biết hắn sao?”
“Đương sự của tôi trạng thái tinh thần hiện tại không ổn định, tôi muốn đưa
anh ta trở lại bệnh viện tiếp tục trị liệu. Bây giờ anh ta không thích
hợp để tiếp nhận điều tra. Còn được phép thẩm vấn nữa hay không cần phải đợi sự phê duyệt của bác sĩ.” Anh chàng luật sư ngồi bên cạnh, cảm thấy Trần Vi lại có dấu hiệu không bình thường nên vội đứng ra ngăn cản.
Lục Ly cau mày nhưng không còn cách nào khác. Cũng may Trần Vi đã thú nhận
tất cả, Tăng Dĩ Nhu đã xét nghiệm DNA của hắn, hoàn toàn trùng khớp với
biểu bì trên khẽ tay của Mã Gia Câu.
Những chứng cứ này, cộng thêm khẩu cung của Trần Vi đã đủ để buộc tội hắn là hung thủ trong vụ án Mã Gia Câu.
Cảnh sát nhanh chóng giao hồ sơ cho Viện kiểm sát, tòa án nhất trí phán Trần Vi có tội. Tuy nhiên hắn là người mắc bệnh tâm thần nên xử cao nhất chỉ là án tù chung thân.
Vợ Trần Vi mang con đến phiên tòa, khóc
ngất lên ngất xuống, nhưng Trần Vi không có xíu cảm xúc nào. Từ lúc ở
trên tòa đến giờ hắn không nói gì, gương mặt không lộ chút biểu cảm,
nhìn ra có thể thấy không hề bình thường.
Bên ngoài tòa án tụ tập không ít phóng viên, vụ án của Mã Gia Câu rất được dư luận chú ý.
Dương Quế Trân được đưa lên xe cấp cứu, đám phóng viên vội vàng vây lại chỉ
mong chụp được một tấm hình. Có mấy tay phóng viên thiếu đạo đức, còn
chặn đầu xe cứu thương để mong có được một tấm ảnh rõ ràng một chút.
Xe cứu thương không thể nhúc nhích, bác sĩ trên xe rống to: “Bệnh nhân sắp chết rồi, anh còn chụp cái gì? Thật sự không có tình người!” Lúc này,
đám phóng viên mới chịu lùi về sau.
Bên này xe cứu thương vừa đi
khỏi, bên kia Trần Vi đã được mang ra ngoài. Đám phóng viên lại ùa lên,
đèn flash chớp tắt liên tục, khiến mọi người phải nheo mắt.
Lục
Ly sợ bị đám phóng viên vây quanh phỏng vấn nên cố tình đi ra bằng cửa
sau. Anh vừa rời khỏi thang bộ, một nữ phóng viên từ ngã rẽ vọt đến.
“Đồng chí cảnh sát, có thể hỏi vài câu được không?”, cô phóng viên tóc ngắn ngang tai, gọn gàng, năng động.
Lục Ly cau chặt mi, chẳng trách phiên tòa chưa kết thúc Khúc Mịch đã rời
khỏi ‘sàn diễn’, thật sự bây giờ phóng viên không để lọt bất cứ đường ra nào.
“Giống như trong phiên tòa, không có cái gì để phỏng vấn hết!”, anh ta từ chối, nhanh chân tiến về phía trước.
Nữ phóng viên như con chó theo đuôi: “Đội phó Lục, vụ án lần này rất được
sự quan tâm của công chúng, có thể nói cho chúng tôi biết vì sao đội
hình sự có thể khóa chặt nghi phạm, bắt được hung thủ? Tôi nghe nói hung thủ là một kẻ ranh ma, trong quá trình thẩm vấn đột nhiên bộc phát bệnh tâm thần. Có phải cảnh sát các anh trong quá trinh lấy lời khai dùng
phương pháp trái với quy tắc???”
Lục Ly nghe những lời này đột
nhiên đứng khựng lại, cô phóng viên không phòng bị, va mạnh vào sau lưng anh ta, kêu đau vài tiếng.
Anh ta cúi đầu nhìn bảng tên của cô phóng viên: “Hoắc Thể Ni, Tập san chiều Đại Dương. Làm sao cô biết tên tôi?”
“Tôi còn biết đội phó Lục thiếu chút nữa sẽ trở thành Đội trưởng Đội cảnh
sát hình sự, đáng tiếc nửa đường xuất hiện một chuyên gia tâm lý học tên Khúc Mịch!” Nữ phóng viên đưa máy ghi âm đến gần sang miệng Lục Ly,
“Anh tán thành cách thức phá án của Đội trưởng Khúc không? Anh ấy là
chuyên gia tâm lý học tội phạm, phá án lại chỉ dựa vào những phương pháp không chút cực khổ để có chứng cứ. Vụ án Mã Gia Câu lần này mọi người
đều cho rằng là công lao của Khúc Mịch, anh có ý kiến gì với chuyện này
không?”
Rầm!
Lục Ly đóng mạnh cửa xe: “Thật ngại quá Tôi
không chấp nhận phỏng vấn những chuyện liên quan đến công việc, những
chuyện cá nhân lại càng không muốn nói cho cô biết! Mặt khác, cô dùng
phép khích tướng để đối phó với một cảnh sát hình sự thường xuyên thẩm
vấn tội phạm là một điều cực kỳ ngu xuẩn!” Dứt lời anh ta phóng xe chạy
mất.
Các tờ báo lớn nhỏ, tạp chí, đài truyền hình đều đưa tin vụ
án lần này, thế nhưng tất cả đều không có tư liệu trực tiếp, do vậy rất
muốn phỏng vấn lấy tin những người nằm trong đội hình sự, đặc biệt là
Đội trưởng Khúc Mịch.
Thế nhưng Khúc Mịch không chấp thuận, ngay cả các cảnh viên khác đều né tránh cánh phóng viên.
“Trước khi đến đây phải đi đường vòng, đến Cục cảnh sát không dám tiến vào
bằng cửa chính, bây giờ tôi đã được trải qua cảm giác thế nào là đi cửa
sau!!!” Mạnh Triết đội mũ lưỡi trai, gương mặt không mang theo vẻ hài
hước ngày thường mà đầy nghiêm túc.
Kha Mẫn rót một ly nước, cười cười: “Truyền thông là vậy đó, nháo một trận, miễn có tin mới là được
rồi. Lần này Đội hình sự của chúng ta đúng là uy phong, lần đầu tiên tôi có cảm giác tự hào khi được làm thành viên của Đội cảnh sát hình sự.”
“Thế nhưng vị đạo sĩ quái dị kia vẫn chưa tìm ra … Khả năng … vốn dĩ chẳng
có người này.” Hách Minh đang chơi trò chơi Pikachu trên máy vi tính.
Mấy ngày nay không có vụ án nên giải trí một chút, “Tôi còn có một nghi
vấn. Nếu tên Trần Vi có ý định giết Mã Gia Câu, tại sao phải cách cả hai năm trời lâu như vậy? Cho dù hắn cần phải cần lên kế hoạch nhưng cũng
đâu cần lâu như thế!”
“Chuyện này giải thích rất đơn giản!”, Khi
mọi người còn đang nhìn nhau đầy khó hiểu, Lục Ly đi vào, trên tay anh
ta cầm tờ giấy, “Đây là bản chẩn đoán quá trình trị liệu từ phía bệnh
viện gửi sang. Theo ghi chép Trần Vi vì bệnh dại tái phát nên buộc phải
nhập viện điều trị. Nhờ điều trị kịp thời mới giúp hắn thoát chết.
Bệnh dại? Khả năng là do con chó nhà họ Hoa gây nên … Như vậy thì hợp lý rồi!