Dưới sự công kích của Khúc Mịch, Trần Vi nhanh chóng suy sụp, thực chất vụ án ngạt khí gas của nhà họ Hướng là do hắn gây ra.
“Anh làm rất tốt, đúng là ‘Đại hiệp thay trời hành đạo’.” Khúc Mịch gật gù
khen ngợi, “Hướng Hoa Vinh không chết, anh ta khỏe mạnh nằm an dưỡng
trong Viện dưỡng lão, còn có người giúp anh ta trị liệu miễn phí. Nhưng
để anh ta sống như vậy cũng tốt, không cử động, không thể nói chuyện,
ngay cả việc tự hít thở cũng không được. Hàng năm anh đều đến thăm anh
ta, mỗi lần đến thăm là mỗi lần cảm thấy hả dạ!”
“Đúng! Lần đầu
tiên, trước khi đến đó tôi hận hắn ngút trời, cho rằng ông trời thật sự
không có mắt, không để tên khốn kiếp này chết đi cho rồi. Đến khi nhìn
dáng vẻ của hắn trong lòng tôi cực kỳ thoải mái. Cứ để nó sống như thế,
người không ra người, ma không ra ma, thực sự sung sướng!” Trần Vi mỉm
cười, nụ cười khiến hắn trông càng thêm quỷ dị.
“Năm ngoái, anh
đến thăm Hướng Hoa Vinh, không ngờ gặp được Mã Hoa ở phòng bệnh. Anh mới biết được Mã Gia Câu là con trai của Hướng Hoa Vinh, một lần nữa anh
cảm thấy ông trời thật bất công. Anh muốn thay trời hành đạo, muốn cho
Hướng Hoa Vinh tuyệt tử tuyệt tôn.”
Nghe đến đó, ánh mắt Mạnh
Triết sáng rỡ, dây thần kinh căng ra, những mâu thuẫn tồn tại bấy lâu
nay trong đầu anh ta ngay lập tức được … Đả thông!
Ngũ quan Trần Vi dúm dó vào một chỗ, trông như ma quỷ, hắn vừa định lên tiếng thì cửa phòng thẩm vấn đột nhiên mở tung.
Tất cả mọi người còn đang chìm đắm trong bầu không khí do Khúc Mịch tạo ra
liền bị tiếng động lớn ập đến, ai nấy giật nảy mình. Trần Vi ngẩn người, đôi mắt mụ mị nhìn xung quanh, sau đó chau mày, dùng tay xoa xoa huyệt
thái dương, tựa như muốn nhớ lại chuyện gì đang xảy ra.
Ngoài cửa chính là vị luật sư lúc sáng, anh ta nhìn Trần Vi: “Anh Trần, anh không cần sợ, tôi là luật sư sẽ đảm bảo cho anh bình an vô sự. Anh có quyền
giữ im lặng! Bọn họ đối xử với anh thế nào rồi?”
“Tôi trông thấy Hướng Hoa Vinh, hắn đến rồi!”, tư duy Trần Vi có chút hỗn loạn, ngôn ngữ cử chỉ đều không bình thường.
Anh luật sư xoay qua Khúc Mịch, giọng trịnh trọng: “Đội trưởng Khúc, tôi
hoài nghi các anh không có chứng cứ xác thực, tạo áp lực lên đương sự
của tôi, dẫn đến tinh thần anh ta bị rối loạn. Tôi có quyền thay đương
sự của mình xin một cuộc kiểm tra, mặt khác yêu cầu không được phép
thành lập khẩu cung lần này!”
“Mẹ nó!”, Mạnh Triết ầm thầm chửi
một câu, rõ ràng Trần Vi đang từ từ nhận tội, ai ngờ giữa đường lại xuất hiện một tên ‘Trình Giảo Kim’.
Nhìn anh ta áo quần chỉnh tề, miệng nói toàn những thuật ngữ chuyên nghiệp, Mạnh Triết thật lòng chỉ muốn nhào tới đánh.
“Căn cứ theo pháp luật quyển x chương xx điều xx quy định: Cố ý nhục mạ
người khác, khiến đối phương thương tổn về tinh thần có thể phán nhiều
nhất ba tháng tù giam hoặc tạm giam ít nhất mười lăm ngày. Tôi sẽ tuân
theo pháp luật bảo vệ quyền lợi của mình, xin anh chú ý thái độ của mình một chút!” Anh ta nghiêm mặt nói với Mạnh Triết.
Cái tên khốn
này … Nếu như tình cờ gặp trên đường, Mạnh Triết sẽ không do dự xông tới đánh cho một trận ra hộn, cho hết bày đặt sử dụng quyền lợi! Tuy nhiên
đang ở Cục cảnh sát, anh lại là một cảnh viên, đành phải nuốt cục tức
xuống.
Khúc Mịch cau mày, anh không thích cuộc thẩm vấn của mình bị xen ngang.
“Vị luật sư không biết tên họ kia … Anh tự tiện xông vào phòng thẩm vấn
quấy rầy quá trình lấy lời khai của cảnh sát, tôi có quyền tố cáo anh.
Tôi không biết căn cứ vào điều nào, khoản nào, chương thứ mấy, cũng
không biết sẽ phán thời gian bao lâu. Tuy nhiên, tôi biết anh là người
hiểu rõ nhất!” Lục Ly làm cảnh sát đã nhiều năm, giao tiếp với mấy tay
luật sư, Kiểm sát trưởng đã quen, biết rõ đám người này không bình
thường.
Bọn họ động một chút là mang pháp luật ra nói, nói như một con vẹt, với bọn chúng không thể nói tiếng người.
Vương Nhân Phủ nở nụ cười gian xảo, lại còn cười rất lớn tiếng.
Tay luật sư sắc mặt trở nên khó coi, “Tôi đại diện cho đương sự của tôi yêu cầu được nhập viện!”
“Kha Mẫn! Hướng dẫn người này làm thủ tục!”, Khúc Mịch trở về như bình thường.
Trần Vi nhanh chóng được xe cấp cứu đưa đến bệnh viện, có Mạnh Triết và Hách Minh đi theo. Bọn họ chịu trách nhiệm canh giữ nghi phạm, không cho hắn bỏ trốn trong lúc khám chữa bệnh.
“Đội trưởng Khúc! Vừa rồi có phải anh thôi miên Trần Vi không?”, ánh mắt Vương Nhân Phủ ngập tràn sự nể phục.
“Thuật thôi miên là thông qua sự dẫn dắt khiến đối phương rơi vào rạng thái
giống như đang ngủ, nhưng không phải là giấc ngủ sinh lý. Đây là loại
trang thái ý thức của con người bị suy yếu, tiềm thức trở nên sống động.
Mỗi người chúng ta ở một thời điểm nào đó có thể sẽ rơi vào trạng thái
giống như thôi miên. Ví dụ ngồi xe lửa, rất tẻ nhạt, tiếng thanh âm
chuyển động của bánh xe đều đều cũng sẽ trở thành vật kích thích khiến
con người dường như rơi vào trạng thái thôi miện. Trong thôi miên tựa hồ có thể nghe được tiếng nhân viên thông báo trạm dừng, nhưng những âm
thanh khác thì chỉ mơ mơ hồ hồ, thậm chí nghe không rõ.”
“Vừa rồi Đội trưởng Khúc không phải thôi miên Trần Vi!”, Tăng Dĩ Nhu giọng chắc nịch.
Khúc Mịch liếc cô một cái: “Xem ra cho dù Trần Vi có nhận tội, hắn vẫn thoát án tử hình.”
“Ý Đội trưởng Khúc là tên luật sư ấy sẽ làm một buổi kiểm tra tâm lý của
Trần Vi, sẽ nghĩ cách khiến hắn trở thành người mắc bệnh tâm thần?”, Lục Ly nhớ tới tay luật sư kia, khả năng hắn sẽ sử dụng biện pháp này để
chạy tội.
“Không cần nghĩ biện pháp!”, Khúc Mịch giọng đanh thép, “Tên Trần Vi này chắc chắn thần kinh có vấn đề!”
Có vấn đề? Nhìn bề ngoài hắn rất bình thường, bị tóm vẫn còn có thể cố
gắng giữ được tỉnh táo, khiến cho toàn đội hình sự không ai làm gì được
hắn.Nếu không phải nhờ Khúc Mịch là chuyên gia tâm lý học tội phạm, có
thể phá phòng tuyến của hắn, bằng không cạy miệng hắn cũng không được.
“Một người nếu giết người để hả giận thường thường sau khi xuống tay sẽ trốn tránh, sợ hãi, thậm chí ăn ngủ không yên. Theo bản năng bọn họ sẽ rời
xa tất cả những sự việc có liên quan đến nạn nhân, có người khi nghe
thấy tiếng còi hụ cảnh sát, xe cảnh sát đều rất hoảng sợ. Nhưng Trần Vi
lại ngược lại, hắn không lẩn trốn mà còn tỏ ra không sợ hãi, hàng năm
vẫn đến Viện dưỡng lão thăm Hướng Hoa Vinh, thỏa mãn những suy nghĩ vặn
vẹo trong lòng hắn.
Mười năm nay, Trần Vi làm công trong thành
phố, tuy rằng hắn kiếm được nhiều tiền nhưng vẫn có không ít người khinh hắn ra mặt. Hắn hận những người xem thường mình, trải qua lần đầu tiên
giết người, những biểu hiện mặc cảm của hắn càng lộ rõ. Trông có vẻ
hướng ngoại nhưng thực chất tâm lý vặn vẹo. Nếu như đi điều tra, chắc
chắn trong mười năm vừa qua hắn có không ít lần tranh chấp với người
khác, thậm chị còn đánh nhau, mà không chỉ một lần.
Trong lúc vô
tình hắn nghe được chuyện Mã Gia Câu là con của Hướng Hoa Vinh, tinh
thần hắn sụp đổ, nên chạy đi rút ống dưỡng khí của Hướng Hoa Vinh. Sau
đó hắn đến Viện dưỡng lão xác định lần nữa coi Hướng Hoa Vinh chết hay
chưa.
Xác nhận Hướng Hoa Vinh không sao, hắn bắt đầu bày ra kế
giết Mã Gia Câu, còn cứ để tên Hướng Hoa Vinh sống dật dờ như vậy, nhìn
huyết mạch cuối cùng của anh ta cũng đứt mất, trong lòng hắn mới cảm
thấy thoải mái.
Tôi khẳng định, sau khi giết Mã Gia Câu hắn nhất
định lén lút đến Viện dưỡng lão! Hắn muốn chính miệng mình nói tin này
cho Hướng Hoa Vinh, để cho sự trả thù của hắn thành công trọn vẹn.
Khi hắn xem thông tin trên tivi, hắn cảm giác tất cả những gì hắn làm đều
hoài công, hắn không tiếc tất cả, bắt buộc phải giết chết Hướng Hoa
Vinh!
Những điều này chứng tỏ tâm lý hắn vặn vẹo. Còn khi tôi nói chuyện với hắn, tôi xác định thần kinh hắn có vấn đề.”
“Sặc! Vậy là vừa rồi không phải anh tiến hành phương pháp khống chế tinh thần Trần Vi?”, Tăng Dĩ Nhu hỏi giọng đầy ngạc nhiên.
“Khống chế tinh thần?”, anh nhếch miệng “Có phải bác sĩ Tăng nhiễm phim khoa học viễn tưởng quá rồi không?”