Khúc Mịch tự mình thẩm vấn Trần Vi, nghe đến đây Mạnh Triết hưng phấn
hẳn, anh ta muốn coi xem Khúc Mịch có thể cạy được miệng Trần Vi như thế nào.
“Vừa có luật sư đến bảo lãnh anh … Nhưng không được!”, Khúc Mịch theo dõi nét mặt của hắn.
Rõ ràng hai mắt của hắn sáng lên, rồi ngày lập tức lại cúi gằm đầu xuống.
“Anh có mưu đồ giết Hướng Hoa Vinh nhưng không thành, nếu như chúng tôi giao ông cho Viện Kiểm Soát, ít nhất cũng bị tù vài năm. Đến thời điểm mãn
hạn, ra tù lại vẫn là một trang hảo hán.” Khúc Mịch nói tiếp.
Khóe miệng Trần Vi bụm lại, rõ ràng đắc ý, nhưng vẫn không chịu hé môi.
“Mười năm nay anh lăn lộn ngoài đời quả là hướng đi đúng đắn. Nhìn chiếc thắt lưng anh đang mang coi, ít nhất cũng hơn hai trăm tệ.”
Ánh mắt Trần Vi sáng rỡ, tay đặt lên thắt lưng, ngẩng đầu nhìn Khúc Mịch một chút rồi lại cúi xuống.
Là một anh nông dân xuất phát từ một thôn hẻo lánh miền núi lại dám bỏ ra
số tiền như vậy chỉ để mua chiếc dây lưng, ắt hẳn trong tay hắn khá có
nhiều tiền, rất ý thức bề ngoài của mình.
Tuy nhiên từ trong cốt
tủy vẫn là một người nông dân tri thức nông cạn, hắn không tài nào hòa
nhập với cuộc sống của giới thượng lưu. Hắn muốn dựa vào chiếc thắt lưng đắt tiền này để được sự tán thưởng của người xung quanh nhưng thật phí
công.
Hắn lại không dám trở về thôn khoe khoang, thậm chí có tiền cũng không dám gửi về nuôi con. Hắn ở bên ngoài sống rất thoải mái,
nhưng trong lòng thì xoắn xuýt, đau khổ.
Tinh thần của một người đều có điểm giới hạn, nếu vượt quá điểm này nhất định phải tìm một nơi phát tiết, nếu không sẽ sụp đổ.
Nhìn gương mặt Khúc Mịch tỏ ra bình thản nhưng thực chất đang cố gắng tìm ‘lỗ thủng’ tinh thần của hắn.
Đầu tiên hắn đắc ý, sau đó lại cố gắng dằn xuống.
Khúc Mịch tiếp tục câu chuyện: “Bây giờ trong thành phố tỉ lệ thất nghiệp
rất cao, ngay cả người tốt nghiệp đại học chính quy còn không tìm nổi
được một công việc cho ra hồn. Anh có thể đứng vững trong thành phố xem
ra là người khá có năng lực.”
“Chính xác!”, Trần Vi không nhịn
được, “Bọn họ đặt tiêu chuẩn công việc vượt quá khả năng, làm thì ít mà
còn ngại bẩn, ngại khổ. Bên ngoài ăn mặc cũng ra dáng lắm, túi quần có
khi còn sạch hơn cả mặt. Còn suốt ngày tỏ vẻ coi thường dân quê, càng
nghĩ càng thấy tức”
“Anh hùng không màng xuất xứ, mấy tiền bối
không phải đều xuất thân từ nông dân sao. Nếu như anh ra ngoài làm công
sớm thêm mấy năm cũng không đến nỗi bị người ta bắt nạt, bị chó cắn mà
ngay cả bệnh viện cũng không dám đi khám.”
“Mẹ nó! Tên trưởng thôn đúng chó má!”, nghe những lời này sắc mặt Trần Vi thay đổi hẳn.
Ánh mắt Khúc Mịch trở nên thâm sâu, anh biết mình đã thành công khiến Trần Vi tức giận.
Theo tính cách của những người nhu nhược, sống hướng nội, sau khi bị làm
nhục, sự tức giận sẽ khiến họ phát điên lên, có thể còn trở nên thông
minh hơn. Tên Trần Vi trước mắt Khúc Mịch là một ví dụ điển hình.
“Anh ta có phải dạng chó má hay không thì tôi không biết, nhưng năm đó anh
ta dẫn người đào mộ tổ nhà anh. Ban ngày ban mặt mà mộ cha mẹ của anh bị coi như rác rưởi, vứt ngoài đường! Bị người ta cưỡi đầu cưỡi cổ mùi vị
đó thế nào nhỉ?”
Trán Trần Vi nổi gân xanh, khóe miệng co rúm biểu hiện sự ẩn nhẫn.
“Anh cho rằng mình không thể nào chống lại chính sách nhà nước, đành cầm lấy ba mươi ngàn tệ. Ai ngờ tên Hướng Hoa Vinh nuốt mất hai mươi ngàn! Anh
chạy đi tìm Hướng Hoa Vinh đòi lại công lý, Hướng Hoa Vinh lại thả chó
cắn người. Nhà bị đào mộ, chân bị chó cắn, ngồi tù dĩ nhiên vẫn là anh!
Cảm thấy oan ức không? Oan ức không?”
Khúc Mịch nhìn chằm chằm
vào đôi mắt Trần Vi, hai tay chống xuống bàn, từ từ áp sát gương mặt
hắn, ngữ điệu ngày càng được nâng cao, tốc độ nói càng lúc càng nhanh.
“Công đạo ở đâu? Công lý ở đâu? Ông trời đúng là có mắt như mù!”
Hai tay Trần Vi cuộn chặt thành nắm đấm, các khớp kêu răng rắc, cặp mắt đỏ au, ý thức hỗn loạn.
Rầm!
Hắn đột nhiên đứng bật dậy: “Thằng đó là tên súc sinh! Tôi muốn nó tuyệt tử tuyệt tôn!”
“Tuyệt tử tuyệt tôn? Ha ha ha … Đáng tiếc ông trời không nhận tao, tao hôn mê
mười năm cũng tỉnh lại! Vẫn sẽ trở thành trưởng thôn, vẫn là thằng chột
làm vua xứ mù. Mày làm gì được tao? Pháp luật không bắt được tao, ông
trời đều không ngó đến.
Mày muốn tao tuyệt tử tuyệt tôn. Nằm mơ
giữa ban ngày. Tao còn phải cám ơn vì mày đã hạ độc khí gas, để cho con
vợ tao quy tiên! Đường đường chính chính lấy thêm vợ lẽ, sinh cho tao
tám mười đứa con mập mạp.” Vẻ mặt Khúc Mịch ngông cuồng, tựa như đã biến thành một người khác.
Ánh mắt Trần Vi càng ngày càng hỗn loạn: “Mày … mày là ai?”
“Tao là ai trong lòng mày rõ nhất!”, Anh chỉ vào chóp mũi của Trần Vi mắng,
“Bồi thường cho mày ba mươi ngàn là được rồi, còn không cất vào túi lại
đến nhà tao gây chuyện, có tin tao thả chó cắn chết mày không? Ba mẹ mày tan hết xương hết cốt, được ba mươi ngàn đã là may lắm rồi, mày còn
muốn làm tiền nữa à?”
“Hướng Hoa Vinh, mày không được phép khinh
người quá đáng!”, Trần Vi tức đến toàn thân run rẩy, đặc biệt chân trái
bị tật run bần bật.
“Khinh người quá đáng? Tao bắt nạt mày lúc
nào? Có tin tao gọi điện thoại tống mày vào tù, ở đó ăn lương khô qua
ngày. Sao vậy? Tức? Tức thì làm được gì?”
Ánh mắt Trần Vi nhìn
Khúc Mịch càng ngày càng hung ác, bên trong lộ ra tia muốn giết người:
“Hướng Hoa Vinh, mày chết không tử tế được đâu!”
“Ồ! Bằng cách
nào anh có thể khiến Hướng Hoa Vinh không chết tử tế?”, Khúc Mịch kéo
giãn khoảng cách với hắn, từ từ ngồi xuống ghế đối diện, “Vậy thì anh
cần một kế hoạch vẹn toàn, khiến hắn tự đẩy mình vào con đường chết. Con chó nhà hắn quá đáng ghét, ‘Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng’, nhất
định phải giết chết … Giết bằng cách nào đây?”
“Tẩm thuốc trừ sâu vào trong xương, chỉ cần nó ăn, bảo đảm chưa kịp rên la đã nằm thẳng
cẳng.” ánh mắt Trần Vi trở nên xa xôi, đáy mắt lóe lên tia sáng.
“Biện pháp này rất hay, đầu tiên giết chó chết, sau đó sẽ đối phó người!” thanh âm Khúc Mịch lơ lửng không cố định.
“Đúng! Cho con chó kia ăn xương tẩm thuốc trước, hai chân ngay đơ, nằm trên
mặt đất, không động đậy. Tôi lặng lẽ vào phòng, mở khí gas, đóng hết cửa phòng. Tôi đứng ở trong sân đến khi trời gần sáng, chứng kiến trong
phòng không còn động tĩnh mới leo tường bỏ chạy.
Sáng hôm sau,
trông thấy Hướng Hoa Vinh và vợ con được mang ra ngoài, trong lòng tôi
thật sự cảm thấy thoải mái, người xem phấn khởi ra mặt. Khi ấy, tôi thật muốn hét to cho mọi người biết là do tôi làm!” Trần Vi như rơi vào ký
ức, đôi mắt không có tiêu cự, cả người vô hồn, không khác nào một con
rối bị giựt dây.
Mà người giật dây không ai khác chính là Khúc Mịch, anh hoàn toàn điều khiển suy nghĩ và cử chỉ của Trần Vi.
Mạnh Triết ở bên cạnh trợn mắt há mồm …. Cái này có phải là thôi miên không? Sao không giống trên tivi.
Tăng Dĩ Nhu bước vào từ lâu, vốn dĩ muốn lấy DNA của Trần Vi. Trông thấy
Khúc Mịch đang thẩm vấn nghi phạm nên không dám đến quấy rầy.
Chứng kiến kẻ tình nghi bị dẫn dắt, tinh thần suy sụp, Tăng Dĩ Nhu không biết có nên khâm phục Khúc Mịch hay không.
Cô rất quan tâm đến những luận văn, những bài phát biểu của Khúc Mịch,
trong đó chủ yếu là các bài giảng về việc khống chế tinh thần. Khống chế tinh thần không giống với thôi miên, không cần đối phương phối hợp cao, nhưng có yêu cầu khá cao với người thực hiện.
Trong một khoảng
thời gian ngắn chạm vào nội tâm của một người, phối hợp các phương pháp
hữu hiệu kích thích khiến đối phương tinh thần hỗn loạn, suy sụp, từ đó
đạt được mục đích khống chế.
Cô luôn cho rằng biện pháp khống chế tinh thần này quả thật đáng sợ, nếu người thực hiện mang tâm bất chính
như vậy sẽ trở thành một tên sát thủ giết người không vấy máu.