Tần Khanh thay quần áo hết mười lăm phút.
Cô mặc chiếc đầm hai dây màu trắng, độ dài tới đầu gối, không dài không ngắn.
Dây áo mỏng đặt trên bả vai, lộ ra xương quai xanh quyến rũ.
Tần Khanh đeo một chiếc dây chuyền kim cương. Đầu tiên cô chọn trang
điểm đậm, hàng mi vốn đã dài nay thêm chút mascara trở nên cong hơn,
yêu kiều hơn hẳn. Phấn mắt màu nâu đậm khiến cặp mắt to đen càng thêm
phần mê hoặc.
Nhưng … sao Tần Khanh cảm thấy không ổn chút nào.
Cô như biến thành con người hoàn toàn khác, còn nữa, trừ phi là ngôi
sao điện ảnh, chứ bình thường đâu có ai trang điểm thế này?
Tần Khanh đi rửa mặt, trang điểm lại lần nữa nhưng nhạt hơn một chút. Tô
đôi môi màu hồng nhạt. Cột nhẹ phần mái, đuôi tóc buông thả che đi phần
vai lộ ra phía ngoài. Ngắm mình trước gương một chút rồi mới xoay người
rời đi.
Cô vừa bước ra khỏi cửa đã trông thấy Tiêu Tự Trần đứng đó, Tần Khanh giơ tay nhìn đồng hồ phát hiện mình đã vượt quá quy định
năm phút.
Tuy nhiên hôm nay tâm trạng của Tiêu đại thần vô cùng tốt, cũng không tính toán chi ly thời gian với cô, chỉnh đốn lại trang
phục.
Tiêu đại thần nheo mắt, Tần Khanh có thể mơ hồ nhìn thấy thân ảnh cô qua đôi mắt của anh.
Người kia nhẹ nhàng đánh giá một chút. Tần Khanh cũng chẳng trông mong
anh sẽ ngạc nhiên hay phản ứng nào đại loại thế. Chỉ thấy ánh mắt anh
dừng nơi bả vai để lộ của cô một chút, rồi lập tức bước nhanh chân, trầm giọng nói: “Đi thôi!”
Tần Khanh theo sau bóng lưng cao lớn của Tiêu Tự Trần. Từ nãy đến giờ hai người cũng nói vài câu nhưng cô chưa
nghe thấy câu ‘Cũng không tệ lắm’ của anh, điều này khiến cô có cảm giác mông lung: Hay là trang phục cô mặc chưa đủ tao nhã, xinh đẹp, đáng
yêu?
Nhưng mà … có người phụ nữ tao nhã nào lại làm tài xế kiêm bảo mẫu không?
Tần Khanh lên xe liền đổi giày cao gót. Tiêu Tự Trần hai chân song song nhau, hai tay đặt lên đầu gối. Ra khỏi khu cư xá, anh lại đưa mắt nhìn
cô một cái.
Tần Khanh cảm thấy hơi buồn bực … Tiêu Tự Trần hôm nay sao thế này … Ánh mắt chăm chăm nhìn cô đầy soi mói?
Gương mặt không biến sắc, cô chăm chú lái xe. Trong lòng cô càng ngày
càng hoang mang vì người đàn ông bên cạnh cứ cách hai phút lại cau mày
quay sang nhìn cô vài giây … khiến cô mấy lần suýt đạp nhầm chân thắng
thành chân ga.
Được nửa đường, hành động kỳ lạ này của Tiêu Tự Trần cuối cùng cũng ngừng lại. Thanh âm bình tĩnh, đầu hướng nhìn ra phía cửa …
“Cô biết Ty Lạc chứ?”
Tần Khanh nhìn qua kính chiếu hậu, chỉ trông thấy phía sau gáy của Tiêu Tự Trần, đáp: “Biết chứ, mấy khu thương mại gần đây đâu đâu chẳng có
ảnh quảng cáo của ảnh đế. Anh ta rất nổi tiếng, lượng fan hâm mộ cũng
rất lớn.”
“Ồ??? Cô cũng là fan của cậu ta sao?”
Xe chuyển qua giao lộ, cô lắc đầu một cái: “Không! Từ trước đến nay tôi không theo đuổi thần tượng.”
Nghe vậy, Tiêu Tự Trần đột nhiên nhíu mày, liếc mắt nhìn Tần Khanh: “Vậy tại sao hôm nay cô lại ăn mặc hở hang như vậy?”
Hở hang???
Tần Khanh liếc chiếc đầm chỉ lộ quá nửa vai.
Đây cũng gọi là hở hang sao?
Ông trời ơi!!! Trên đường không biết có bao nhiêu cô gái lộ đùi, lộ eo … cô mặc thế này cũng bị coi là bảo thủ lắm rồi. Nếu không phải anh nói
cô phải mặc cao quý, đáng yêu và xinh đẹp thì phỏng chừng món qùa sinh
nhật Ngũ Quý mua cho cô này đã mãi mãi bị vứt một xó …
“Nhà tôi toàn quần áo thể thao, chỉ có bộ này là phù hợp với yêu cầu của anh”, Tần Khanh giải thích.
Ánh mắt Tiêu Tự Trần lại một lần nữa rơi trên đầu vai trắng nõn của Tần Khanh, quay đi phì cười: “Phụ nữ trong ngoài như thế này, cũng sẽ thu
hút đàn ông …”
Tần Khanh không lên tiếng, một lát sau như nhớ ra điều gì đó, ánh mắt lại rơi xuống trước ngực Tần Khanh, bỏ thêm một câu …
“Tuy nhiên, Ty Lạc không thích loại này.”
Tần Khanh cụp mắt nhìn ‘chỗ lồi, chỗ lõm’ trên cơ thể cuốn hút của mình … Thôi nên quên người đàn ông cực đoan này đi … cô chuyên tâm lái xe
thì hơn.
Ngay lúc này đây cô không muốn tranh luận với anh. Đối với thế giới của anh, suy nghĩ của anh chính là sự thật.
Xe từ từ dừng trước cửa nhà hàng ‘Độc Gia’, nhân viên bảo vệ mau chóng
bước tới gõ cửa, Tần Khanh quay kính xe xuống nở nụ cười sáng lạn: “Cám
ơn, chúng tôi không cần đỗ xe, lập tức đi ngay thôi!”
Bảo vệ gật đầu đi ra.
Tiêu Tự Trần ngồi ở vị trí phụ lái bất động, không có ý xuống xe.
Tần Khanh nghiêng đầu nhắc nhở: “Giáo sư Tiêu, chúng ta đến rồi!”
Tiêu Tự Trần không lên tiếng, anh rút điện thoại nhanh chóng gọi một dãy số, đầu dây nhanh chóng nhận máy.
Tiêu Tự Trần: “Tôi đến rồi!”
Ty Lạc ngồi trong phòng chờ, nghe vậy nhíu mày: “Đi vào đi, tớ ngồi ở phòng Cẩm Sắt.”
Tiêu Tự Trần ở đầu dây bên này nghi ngờ hỏi: “Cậu chưa đến sao? Được rồi! Để tôi tự vào.”
Ty Lạc mù mờ, cái tên này ăn nói linh tinh gì vậy?
Nhưng cũng chẳng chờ Ty Lạc đáp lời, đầu dây lại nói thêm một câu: “Không sao! Trợ lý Tần cũng đến, tôi nhờ cô ta đưa vào.”
Tiêu Tự Trần bình tĩnh ngắt điện thoại, quay đầu, đôi mắt đen láy nhìn Tần Khanh.
Người đối diện đương nhiên đâu nghe thấy Ty Lạc nói gì, cô quay sang
nói với Tiêu Tự Trần: “Nơi đây không thể dừng xe quá lâu, tôi đi đậu xe, sau đó đưa anh vào.”
Tiêu Tự Trần khẽ gật đầu: “Vậy cô đi đậu xe đi!”
Tần Khanh một lần nữa khởi động xe. Thật ra cô muốn nói với anh bên trong có người phục vụ, họ có thể dẫn đường …
Có điều … thà cô mất công đi thêm vài bước còn đỡ hơn tốn thêm chút
nước miếng. Nói chuyện với tên này quả thực nhiều lời vô ích.
Tần Khanh ngừng xe, đổi giày cao gót, sau đó sánh đôi cùng Tiêu Tự Trần vào trong.
Nhân viên phục vụ chào lớn: “Hoan nghênh quý khách đến Độc Gia, xin hỏi quý khách có đặt trước không?”
Ánh mắt Tiêu Tự Trần còn không thèm nhìn đến, Tần Khanh đành hướng về
nhân viên mỉm cười, gật đầu: “Đã có một vị khách đặt phòng Cẩm Sắt, hiện tại vẫn chưa đến.”
Nhân viên phục vụ xác nhận một lần nữa, sau đó mỉm cười giơ tay: “Dạ! Là tầng cao nhất, mời quý khách đi lối này!”
Đang quan sát một vòng đánh giá nhà hàng, nghe nói vậy, Tiêu Tự Trần
liền quay đầu sang, khẽ lướt nhìn Tần Khanh sau đó chuyển tầm mắt đến
nhân viên phục vụ, lạnh lùng nói: “Không cần cô!”, rồi chỉ Tần Khanh:
“Cô ấy biết đường!”
Nhân viên phục vụ không hề nghĩ đến người
đàn ông đẹp trai này lại cao ngạo như vậy, nhìn anh bằng ánh mắt đầy
kinh ngạc, sau đó mỉm cười lộ ra chiếc răng khểnh đáng yêu: “Thưa ngài,
đây là nhiệm vụ của chúng tôi.”
Tần Khanh tiến đến Tiêu Tự Trần, thấp giọng nói: “Tôi chưa từng đến tầng cao nhất!”
Bởi vì chi phí quá đắt.
Tay phải Tiêu Tự Trần đút túi quần, ánh mắt cao thâm khó dò nhìn Tần Khanh, rồi tiến về thang máy.
Tần Khanh chỉ mơ hồ nghe thấy tiếng anh truyền đến, ngữ khí khá cao
ngạo: “Vậy hôm nay tôi cho phép cô cảm thụ một chút thế nào là tầng cao
nhất.”
Nhân viên phục vụ cảm thấy người khách này quá quái dị, cảm thụ là cảm thụ, mắc gì cần được cho phép chứ!!!
Cô mỉm cười nhìn Tần Khanh, trêu ghẹo: “Bạn trai của cô nói chuyện … quả thực … rất đặc biệt!!!”
Tần Khanh dường như không để ý đó là lời trêu ghẹo, nhìn vào hình ảnh
phản chiếu trên cửa thang máy, rồi nhìn vào nhân viên phục vụ … sững sờ …
Quá xứng đôi!!!
Người đàn ông kia tuy rằng có chút cao ngạo … có điểm khác người …
nhưng đứng chung một chỗ với anh thật sự không có gì để nói!!!
Tần Khanh nhìn bóng lưng cao lớn của Tiêu Tự Trần, trong lòng dần dần sáng tỏ.
Tên này thật ra muốn cô đi cùng!
Cái gì mặc trang phục tao nhã, xinh đẹp, đáng yêu.
Cái gì mà chưa từng ăn lẩu.
Cái gì mà nhà hàng lẩu nào ngon.
Cái gì mà không biết đường đi.
Cái gì mà có phải là fan của Ty Lạc không.
Cái gì mà mặc hở hang như vậy …
Tên đàn ông này đúng là vòng vong tam quốc, khó chịu chết đi được.
Tần Khanh làm như không nghe thấy câu nói kia của nhân viên phục vụ,
suy nghĩ một chút, cô quay đầu nói: “Vậy phiền cô dẫn đường!”
Nhân viên phục vụ ‘Vâng’ một tiếng, sau đó nhanh chân tiến về phía trước.
Tần Khanh đi sau, mỉm cười thầm . . .
Aizza, Được đi gặp ‘Bạn trai tin đồn của đại thần’, có nên tìm cách ghi âm hay chụp trộm gì không đây? Là cơ hội ngàn năm có một đó!!!
Cơ mà tại sao Tiêu Tự Trần lại mang theo cô làm bóng đèn làm gì?