Khi Tiêu Tự Trần bước vào phòng thì Ty Lạc cũng đến rồi, đang dựa ghế nghịch điện thoại di động.
Tiêu Tự Trần đứng ở cửa, nhướng mày, bình tĩnh nói: “Đến nhanh vậy sao!”
Ty Lạc đặt điện thoại xuống, vòng hai tay đánh giá một lượt hai bóng
dáng đang đứng ở cửa, ánh mắt lưu chuyển đầy ý nhị … mà chỉ có Tiêu Tự
Trần mới hiểu …
Anh ta cũng không vạch trần lời nói dối của Tiêu Tự Trần, thuận thế nói: “Lúc cậu gọi tôi đã đến cửa sau rồi!”
Tiêu Tự Trần gật gù: “Thì ra là vậy!”
Ty Lạc cố nén cười, người xướng người họa thật nhịp nhàng.
Ánh mắt anh lướt qua đầu vai Tiêu Tự Trần, nhìn bóng dáng người con gái đứng phía sau anh. Đôi mắt anh ta sáng rỡ, Tiêu Tự Trần ngay lập tức
trừng mắt cảnh cáo, nghiêng người hất cằm kiêu ngạo giới thiệu: “Đây là
trợ lý của tôi.”
Tần Khanh hơi lúng túng, ngữ khí của Tiêu Tự Trần khiến cô cảm giác mình là một người cực kỳ phi thường vậy!
Ty Lạc mặt không biến sắc, đứng dậy bước đến.
Tần Khanh cong môi cười, đôi mắt lóng lánh tạo thành một đường cong thu hút, duỗi cánh tay trắng nõn, nhẹ giọng nói: “Xin chào anh Ty Lạc!”
Ty Lạc mau chóng vươn tay, đôi mắt sắc bén liếc nhìn gương mặt tuấn tú
của Tiêu Tự Trần, nhẹ nắm lấy bàn tay mềm mại của người phụ nữ ấy: “Hóa
ra là cô Tần đây sao!”
Sau khi bắt tay, anh thu tay về, mỉm cười nói: “Chào cô!”
Hình như mỗi lần nói chuyện Tiêu Tự Trần đều lặp đi lặp lại ‘Trợ lý Tần của tôi’, ‘Trợ lý Tần của tôi’ nên mới khiến ảnh đế Ty Lạc biết được
tên của cô.
Tần Khanh bất giác thụ sủng nhược kinh. Cuộc sống
của ảnh đế Ty Lạc sáng chói ngời ngời, cao cao tại thượng mà bây giờ lại chính miệng gọi ra tên của cô…
Tần Khanh suy nghĩ đến xuất thần. Tiêu Tự Trần quét mắt nhìn cô một lúc, sau đó tiến về phía bàn ăn ngồi xuống trước.
Tuy rằng là bạn bè đã nhiều năm, nhưng giọng nói của anh vẫn lạnh như băng …
Anh ngẩng đầu nhìn Ty Lạc, ngữ khí có chút khinh bỉ : “Gấp gáp gì? Cô ấy không mê thần tượng, không lọt mắt cậu đâu.”
Tần Khanh nhìn Tiêu Tự Trần đang thong dong thu hồi tầm mắt, rồi quay sang quan sát sắc mặt Ty Lạc, cảm giác cực kỳ lúng túng.
Cái tên Tiêu Tự Trần này!!! Một câu thôi như mũi tên trúng hai con nhạn.
Nghe qua thì có vẻ cô không coi trọng Ty Lạc.
Hoặc có ý cô chả có kí lô nào mà lọt vào mắt xanh của đại minh tinh.
Lần này thì ngon rồi, nếu như để fans của Ảnh đế Ty biết, cô thực sự chết không có đất chôn.
Tuy nhiên Tần Khanh vẫn còn có cách cứu vãn tình thế … nhưng không biết có hiệu quả gì không.
“Anh Ty Lạc, tôi bình thường công việc quá bận rộn nên không thường xem tivi.”
Ty Lạc cười rạng rỡ, Tần Khanh cảm giác như có luồng gió xuân ấm áp
tràn về: “Không sao! Làm trợ lý của Giáo sư Tiêu nhất định sẽ rất mệt
mỏi.”
“Xong chưa? Tôi đói rồi!”, Tiêu Tự Trần gõ gõ ngón tay lên bàn, biểu thị cực kỳ bất mãn với hai người bọn họ.
Ty Lạc quay lưng với Tiêu Tự Trần nhìn Tần Khanh nhún vai, gương mặt tỏ vẻ bất đắc dĩ. Anh ta mấp máy môi.
Sau khi anh ta xoay người, Tần Khanh mới hiểu Ty Lạc vừa nói gì với mình …
Cậu ta rất ấu trĩ!
Tần Khanh nhướng mày. Người đàn ông này không phải ấu trĩ thường đâu!
Ty Lạc kéo chiếc ghế bên cạnh Tiêu Tự Trần, vừa muốn ngồi xuống liền bị Tiêu Tự Trần dùng cánh tay đẩy ra.
Tiêu đại thần duỗi ngón tay cao quý nhẹ nhàng chỉ sang phía đối diện, hất cằm ra lệnh: “Cậu qua bên kia đi!”
“Aizza … chúng ta đã lâu không gặp …”, Ty Lạc nhíu mày, gương mặt lộ rõ sự oan ức.
“Làm sao có chuyện đó? Tôi mỗi ngày không phải đều gặp gương mặt đầy phấn son của cậu trên internet còn gì!”
Quả thực Tiêu Tự Trần khịt mũi coi thường nghề nghiệp của Ty Lạc, anh
phất tay giọng ghét bỏ: “Tránh xa tôi ra một chút … tôi ghét người nào
trên người lúc nào cũng nồng nặc mùi mỹ phẩm.”
Ty Lạc thở dài: “Hôm nay tớ có trang điểm đâu, cậu thấy tớ trên tivi. Lên tivi đương nhiên phải trang điểm, nếu không …”
Tần Khanh rõ ràng thấy vừa rồi còn thấy Ty Lạc mặt mày hớn hở, vậy mà
chưa đầy mấy giây sau, gương mặt lộ rõ sự oan ức. Bởi mới nói, mấy người trong thế giới giải trí là nhiều bộ mặt nhất.
Người chân thật được như Tiêu Tự Trần lại quá ít, nhiều khi lại quá mức thẳng thắn.
Giống như việc vừa rồi đó … Bắt cô cầm quần lót cho anh … thật sự đến giờ cô vẫn không thể tiếp nhận được chuyện này.
Tiêu Tự Trần rõ ràng không muốn nghe thanh âm léo nhéo làm phiền của Ty Lạc, nhíu mày, quay sang Tần Khanh bắt chuyện: “Qua đây ngồi, không
phải đã từng đi rồi sao? Bây giờ gọi món đi!”
Ty Lạc cũng bắt
chước Tiêu Tự Trần dời tầm mắt về phía Tần Khanh, đáy mắt vụt qua một
tia sáng. Một lát sau mới đứng dậy đi đến phía đối diện Tiêu Tự Trần, ôm lấy cánh tay, rồi quay sang nói với Tần Khanh: “Người đàn ông họ Tiêu
này rất phiền phức đúng không? Chi bằng cô qua làm trợ lý cho tôi đi …”
Ty Lạc đá lông nheo, nhìn gương mặt tối sầm của Tiêu Tự Trần, lại cong
môi nói tiếp: “Cô Tần xinh đẹp ơi! Nếu cô làm trợ lý cho tôi … có nhiều
cơ hội tiếp cận giới giải trí!”
Anh ta duỗi hai ngón tay, dương dương tự đắc: “Tiền lương tôi trả cho cô gấp đôi!”
Chưa đợi Tần Khanh có cơ hội phản bác, một tiếng cười nhạo đã vang lên.
Tần Khanh ngẩng đầu nhìn Tiêu Tự Trần. Người đàn ông này giống như nghe được một câu chuyện không thể tin nổi, khóe miệng nhếch lên, đong đưa
chén trà trong tay, khóe mắt hơi nhíu, chậm rãi nói:
“Gấp đôi??? Vậy tôi có thể trả gấp bốn lần, gấp mười lần, thậm chí là hai mươi lần!”
Tần Khanh ngay lập tức nhẩm tính: Ba trăm ngàn …mà … gấp bốn lần … Quả là một con số không hề nhỏ.
Tuy nhiên cô vẫn thản nhiên liếc mắt nhìn Tiêu Tự Trần, toàn thân anh
tỏa ra luồng khí lạnh lẽo. Cô thông minh từ chối lời dụ dỗ.
Tốt nhất không được bán mình vì tiền. Ai biết tên đàn ông kia ngoài việc
bắt cô cầm quần lót còn bắt cô làm thêm chuyện kinh hãi thế tục cỡ nào
nữa.
Tần Khanh đi tới bên cạnh Tiêu Tự Trần, quay sang Ty Lạc
khoát khoát tay: “Tôi cảm thấy công việc hiện tại rất tốt. Tiền lương
của Giáo sư Tiêu đã rất nhiều, thêm nữa tôi cũng không muốn tiến vào
giới giải trí. Cám ơn ý tốt của anh Ty … tôi không có ý định thay đổi
chỗ làm.”
Tần Khanh vừa dứt lời, Tiêu Tự Trần đưa cánh tay qua ghế bên cạnh chỉ chỉ vào, liếc mắt ra hiệu Tần Khanh.
Tần Khanh hiểu ý tiến đến ngồi xuống. Tiêu Tự Trần chuyển thực đơn qua
vị trí của Tần Khanh, sau đó hất cằm đắc ý về phía Ty Lạc _ _ _
“Hey boy! Weak-burst!” (1)
(1) Weakburst ~ Quá bèo! || Quá yếu!
Ty Lạc liếc nhìn tên đàn ông đang vênh vênh váo váo kia, thực sự không biết cậu ta rốt cục đắc ý để làm gì chứ!
Ty Lạc nhẹ nhàng kéo ghế ngồi đối diện Tần Khanh, cầm lấy một tờ thực đơn khác, cùng Tần Khanh thảo luận món ăn.
“Cô Tần có đặc biệt yêu thích loại thịt nào không?”
Tần Khanh ngẩng đầu nhìn, vô thức liếc qua Tiêu Tự Trần, suy nghĩ cẩn thận mới trả lời: “Không có yêu cầu gì …”
Rõ ràng là cô nói câu này cho Tiêu Tự Trần nghe … vậy mà người đàn ông bên cạnh sống lưng thẳng tắp, không nói một lời.
Ty Lạc gật đầu, rung chuông gọi phục vụ đến. Gọi hai phần thịt dê và một món lẩu.
Người phục vụ ghi chú rồi rời đi.