Độ ấm bên hông đột nhiên biến mất, một khắc sau, lòng bàn tay Tần Khanh siết chặt, chóp mũi lại đầy khí tức mát lạnh của Tiêu Tự Trần.
Ánh mắt Tần Khanh khoá chặt nửa thân trên của anh. May mà chiếc áo thun màu đen không có dính vết gì. Lúc này Tần Khanh mới yên lòng đưa nhìn về phía kẻ xông vào mặc đồ ngụy trang màu đen.
Người đó một tay ôm bả vai, nghiêng người dựa vào tường, dưới mặt đất là một vũng máu, xem ra Tiêu Tự Trần đã bắn trúng vào cánh tay hắn.
Trong ánh mắt hắn mang đầy vẻ hung tợn, cánh tay bị thương không có khí lực, súng chỉ móc lại trên đầu ngón tay.
Tần Khanh chắn sau lưng Tiêu Tự Trần. Chợt tay phải anh giơ súng nhắm ngay đầu kẻ trước mặt, giọng nói đầy vẻ kiêu căng: “Tôi không muốn giết anh.”
Thanh âm Tiêu Tự Trần vừa dứt, hắn nở nụ cười đầy quỷ dị, khóe miệng nhếch lên, ý cười như ẩn như hiện, mang theo một chút hứng thú đặc biệt. Bên ngoài tiếng súng và tiếng gào thét càng ngày càng hỗn loạn.
Ngay lập tức Tần Khanh nhìn vào đôi mắt màu nâu xám của người đàn ông đối diện. Hắn cười khanh khách, thanh âm phát ra từ trong cổ họng, giống như rên rỉ, ám ách khó nghe …
“Nếu như mày không muốn người phụ nữ sau lưng chết thảm hơn so với Tait…” Hắn nói đến đây, âm thanh kỳ dị hơi dừng lại, Tần Khanh chỉ cảm thấy sống lưng lạnh buốt, cô ngẩng đầu nhìn hàm răng trắng bóng của hắn, hở cả lợi.
“Tốt nhất bây giờ hãy thu tay lại. Về nước đi!”
Hắn vừa dứt lời, Tần Khanh chỉ cảm giác cánh tay Tiêu Tự Trần giật mạnh, sau đó khẩu súng rất nhanh liền chuyển hướng nhắm ngay đầu gối hắn ta.
Pằng ——
Tần Khanh không thể tin được, cô trợn mắt, vài giây sau cô nghiêng người trông thấy Tiêu Tự Trần nhếch miệng…
Càng không ngờ đến tên khủng bố đối diện vừa nói xong câu đó liền giơ súng tự sát, súng trên tay hắn giơ lên trực tiếp nhắm ngay đầu mình, cùng lúc Tiêu Tự Trần bóp cò.
Tần Khanh thấy rõ trong nháy mắt, ánh mắt hắn rời rạc, óc văng tung tóe, còn có mảng lớn máu tươi…
Tiêu Tự Trần vẫn nắm chặt tay cô như trước, nhìn người đàn ông té trên mặt đất run rẩy. Anh bước đến, ngồi xuống trước mặt hắn, nhìn chằm chằm vào đôi mắt không còn tiêu cự, thanh âm trầm tĩnh: “Người của Viper?”
Khóe miệng đang cười của hắn lập tức cứng lại, không chớp mắt, sững sờ, ngẩn người nhìn Tiêu Tự Trần, không đáp lời.
Tần Khanh sợ nổi da gà, vô thức siết chặt tay Tiêu Tự Trần, cố gắng khắc chế cảm xúc, chậm rãi nói: “Hắn là ai?”
Tiêu Tự Trần quay đầu lại nhìn cô lắc đầu: “Không biết có phải là người của Viper không.”
Sau đó anh nắm tay cô trấn an rồi từ từ buông lỏng. Một tay anh cầm súng, một tay bắt đầu lục lọi quần áo người chết.
Tần Khanh ngồi xổm phía sau anh, nhìn lên khuôn mặt tinh xảo bình tĩnh của Tiêu Tự Trần. Anh nhanh chóng tìm được vài thứ trên người nạn nhân. Anh dừng tay trên túi áo của hắn, Tần Khanh nhìn lên, thì ra đó là chiếc bút màu vàng.
Phía trên thân bút có một nút bấm, là một cây bút ghi âm.
Tiêu Tự Trần nắm chặt cây bút đó, nhưng không mở ra ngay mà bỏ vào trong túi quần, sau đó đứng lên quay đầu lại nhìn Tần Khanh vẫn đang sợ phát run. Anh vươn tay xoa đầu cô, Tần Khanh từ từ tỉnh táo dần, trước mắt cô là một bàn tay với khớp xương rõ ràng.
“Đứng lên thôi!”
Tần Khanh sững sờ đặt tay mình vào lòng bàn tay anh. Tiêu Tự Trần dùng lực kéo Tần Khanh đứng lên khỏi mặt đất, ánh mắt thẳng tắp nhìn Tiêu Tự Trần.
“Quay về rồi nói.” Tiêu Tự Trần dùng một câu ngăn chặn tất cả nghi vấn đầy trong đầu Tần Khanh. Anh nhìn thoáng qua cửa ra vào, lúc này Tần Khanh mới phát hiện âm thanh ồn ào bên ngoài đã giảm hơn phân nửa, cô quay đầu lại nhìn về phía cửa sổ, trước cửa bệnh viện có rất nhiều xe quân dụng, hẳn là quân chính phủ đã đến.
Quả nhiên, không đến mấy phút sau, bên ngoài cửa vang lên thanh âm của Nasser: “Ares, hai người có sao không?”
Tiêu Tự Trần lên tiếng, Nasser đẩy cửa đi vào. Tiêu Tự Trần nhanh chóng đóng cửa lại, trầm giọng nói: “Một người chết.”
Nasser nhìn về phía người nằm trên đất, nhíu mày: “Cậu bắn chết à?”
“Không phải!”
Nasser nhìn qua, Tiêu Tự Trần trả lại khẩu súng trên tay cho anh ta: “Là tự sát!”
Nasser sững sờ, “Tự sát? Nói đùa gì vậy, làm sao lại tự sát?”
Tần Khanh đi ra từ sau lưng Tiêu Tự Trần, gật đầu với Nasser: “Quả thật là tự sát, chính tôi nhìn thấy.”
Tiêu Tự Trần nghe vậy bỗng bật cười, dường như không quan tâm chuyện người đàn ông tự sát kia, anh nhàn nhạt nói với Tần Khanh: “Chúng ta là người quen biết, cô có thể chứng minh được cái gì?”
Tần Khanh khẽ giật mình, Nasser nhếch hàm râu: “Chị dâu, tôi không nghi ngờ Ares, sau khi phần tử khủng bố tìm thấy hai người ở đây lại tự sát, chuyện này thật khiến tôi mở rộng tầm mắt.”
Tần Khanh nghe vậy, ấp úng không nói thêm gì nữa.
“Chính là tôi bắn chết.” Nasser dặn dò, sau đó nhìn Tiêu Tự Trần: “Chuyện này chúng ta trở về rồi mới nói, hai người còn muốn khám bệnh không?”
“Đương nhiên!” Tiêu Tự Trần cao giọng. Đến bệnh viện làm gì? Vì sao lại không khám? Sau đó lôi kéo Tần Khanh theo Nasser ra ngoài, bước chân hơi khựng lại: “Khoa nội lầu mấy?”
Tần Khanh cũng dừng theo anh, quay đầu nhìn Nasser, anh ta gãi gãi đầu: “Bệnh này nên đi khám khoa da liễu trước đi! Lầu ba.”
“Sorry, không biết.” Tiêu Tự Trần nhàn nhạt lên tiếng, sau đó kéo tay Tần Khanh đi ra ngoài.
Đợi đến hoàn toàn khuất khỏi ánh mắt Nasser. Tần Khanh mới nhìn chằm chằm vào hai bàn tay đang nắm thật chặt của bọn họ. Một lát sau, cô dời tầm mắt, khẽ rút tay về.
Người đàn ông này nắm tay đến nghiện rồi.
Tiêu Tự Trần phát hiện cô vùng vẫy, quay đầu lại nhìn cô đây khó hiểu, nhẹ nhàng lên tiếng: “Đừng quấy!”
Tần Khanh im lặng, nhíu mày, nhiều khi rõ ràng Tiêu Tự Trần mới là đứa trẻ hư, bây giờ lại dùng ngữ khí dạy dỗ nói với cô, cô nghiến răng: “Bây giờ đã an toàn.”
“An toàn?” Tiêu Tự Trần nghe vậy bước chân hơi dừng lại, thanh âm đầy ý cười, anh nhìn Tần Khanh chăm chú, nói từng câu từng chữ: “Cô không nghe thấy hắn nói gì sao? Hay là cô chưa thấy tử trạng của Tait? Hoặc cô cho rằng hắn không có đồng lõa?”
Tiêu Tự Trần dứt lời vẫn khuôn buông tay Tần Khanh. Trên đường đi cô một mực giữ im lặng, bây giờ Tiêu Tự Trần giống như con nhím chuẩn bị chiến đâu, tốt nhất đừng nên chọc anh.
Rất nhanh đến tới lầu ba, Tiêu Tự đứng ở cửa nhìn thoáng qua biển chữ Ả Rập, sau đó gõ cửa, bên trong lên tiếng, Tiêu Tự Trần đẩy cửa đi vào.
Bên trong là hai người đàn ông trung niên, mặc áo blouse trắng đang ngồi nói gì đó, nhìn thấy hai người tiến vào, một trong hai người đứng dậy đi tới, nhìn hai người họ một chút rồi hỏi bằng tiếng Anh: “Chuyện gì?”
Tiêu Tự Trần cũng quan sát người đàn ông trước mặt, một lúc lâu sau mới nghiêng người để lộ Tần Khanh đứng sau lưng, chỉ cổ cô: “Khám xem cô ấy bị sao vậy.”
Dứt lời, dắt Tần Khanh đến trước mặt, ấn cô ngồi trên ghế.
Người đàn ông kia đơn giản nhìn thoáng qua, “Chờ một chút.”
Sau đó quay đầu cầm mắt kính đeo lên, lại xoay người đứng trước mặt Tần Khanh, vươn tay đè đầu cô hướng qua một bên, chậm rãi đến gần cổ cô, khí nóng phun ra: “Bị lúc nào…”
Bỗng nhiên, Tần Khanh chỉ cảm thấy bàn tay đặt trên đầu cô bị một lực hất xuống, quơ quơ trên đầu cô. Tần Khanh nghi hoặc ngẩng đầu, bỗng thấy khuôn mặt khó chịu của Tiêu Tự Trần ——
Anh dùng tay trong tư thế không ai được phép xâm phạm vùng đầu của cô, trầm giọng lên tiếng với vị bác sĩ đang ngơ ngẩn kia: “Cho ông khám cổ, ông sờ đầu cô ấy làm gì?”