Cuộc đối thoại chấm dứt, Tần Khanh nghiêng đầu nhìn mới phát hiện đã đến bệnh viện.
Cô đẩy cửa xe bên kia, chân vừa chạm đất, điện thoại trong túi liền vang lên. Cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tiêu Tự Trần, người đàn ông thế đứng đúng phong cách thường ngày đang nhìn cô không chớp mắt.
Đương nhiên không cần nghĩ cũng biết là điện thoại trong nước gọi đến.
Tần Khanh lặng lẽ thở dài một hơi, sau đó lấy điện thoại ra nhìn tên trên màn hình, quả nhiên là Tần Xuyên gọi tới.
Cô vội ra hiệu với Tiêu Tự Trần muốn nghe điện thoại, sau đó tìm một nơi không có ai, trong đầu thầm nghĩ, may là Đệ Ngũ Quý có nhiều bạn, cô ta nhờ một người bạn bên thông tin liên lạc nhờ giúp đỡ trước, chứ nếu không chỉ cần gọi đến Tần Xuyên biết cô đang ở đâu.
Tần Khanh nhấn nút trả lời, thanh âm trong vắt nói: “Alo, anh?”
Tần Xuyên nhàn nhạt ‘Ừm’ một tiếng, sau đó theo thói quen hỏi: “Ở đâu? Đang làm gì? Chưa về nước sao?”
Tần Khanh nhìn thoáng qua Tiêu Tự Trần, chân mày anh khẽ nhíu, thần sắc rất khó đoán. Tần Khanh đoán có lẽ anh đang giận, tám mươi phần trăm là không vui khi phải chờ đợi người khác.
Cô chớp mắt, vội nói: “Không phải gửi thư đã nói đang ở nước ngoài tham gia Hội nghị giao lưu sao, còn chưa xong, anh không cần lo lắng cho em. Em bây giờ đang ở trước cửa bệnh viện, đến chưa quen khí hậu nên dị ứng, đến khám thử coi sao.”
Tần Khanh dứt lời, trong lòng hơi áy náy, trên thế giới này người có thể lừa gạt được vĩnh viễn là người luôn tin tưởng mình.
Quả nhiên, Tần Xuyên ở bên kia nghe vậy, cũng không nói gì nữa, trầm giọng, lạnh lùng nói: “Vậy nhanh cúp máy đi! Mau đi khám, xong thì gọi lại cho anh.” Cuối cùng còn bỏ thêm một câu: “Nếu không có việc gì thì về sớm một chút, qua vài ngày nữa anh sẽ về.”
Tần Khanh còn chưa kịp đáp lời, Tần Xuyên đã cúp điện thoại, cô mấp máy khóe miệng, yên lặng thở dài một hơi, lừa gạt người thân thật sự không dễ chịu chút nào, nhưng mà Tần Xuyên sẽ mau chóng về nhà. Vậy cô có nên nói với Tiêu Tự Trần để bọn họ nhanh chóng thêm một chút không? Tuy nhiên lần này đến là để bắt trùm buôn bán ma túy, cho dù vừa rồi Tiêu Tự Trần có cho biết người ở căn cứ hút ma túy nhưng phỏng chừng để bắt được tên trùm buôn ma túy còn rất xa! Cũng không biết anh đã có đầu mối chưa.
Tần Khanh trầm xuống, cất điện thoại, vừa bước đi hai bước liền đứng lại, bởi vì dáng vẻ cao lớn của Tiêu Tự Trần đang đứng chặn trước mặt cô …
Tần Khanh ngẩng đầu hỏi: “Sao vậy? Đi thôi!”
“Vừa rồi là điện thoại của ai?”
“Vừa nãy sao?” Tần Khanh chớp mắt mấy cái, “Là anh họ của tôi!”
“Cô còn có anh họ sao?” Tiêu Tự Trần nhướn mày.
Tần Khanh không hiểu tại sao anh lại ra vẻ bí hiểm như vật? Cô gật đầu: “Có, gia đình xảy ra trận hỏa hoạn tám năm trước chính là anh họ tôi!”
Tiêu Tự Trần nghe thế không nói gì, một lúc lâu sau mới thản nhiên nói: “Đừng để lộ hành tung, đi thôi!”
Tiêu Tự Trần dứt lời đi nhanh về phía trước. Tần Khanh ngẫm nghĩ, cho dù anh không nhắc cô tuyệt nhiên cũng không nói cho Tần Xuyên, nơi hỗn loạn như vậy nếu để anh ấy biết được, không chừng ngay ngày hôm sau sẽ bay đến đây tìm cách kéo cô về.
Ông anh họ này của cô… Thật sự là … bảo vệ cô hơi quá mức.
Nhưng lúc này đây Tiêu Tự Trần đang suy nghĩ gì?
Sâu thẳm trong đầu óc của người đàn ông này đang đặc biệt nghiêm túc suy nghĩ.
— Ồ, thì ra trợ lý Tần có anh trai!
— Anh trai… Anh trai sẽ yêu em gái sao?
Như vậy thì không tốt rồi!
Trong đầu Tiêu Tự Trần đang bận rộn suy đoán, chắp vá hình dáng và tính cách của Tần Xuyên, nên không nghe thấy Nasser gọi mình. Mãi cho đến khi một thân thể mềm mại đâm xầm vào người anh, anh mới biết được trong bệnh viện này đang có phần tử khủng bố.
Anh cúi đầu nhìn. Hơi thở Tần Khanh gấp gáp, kéo kéo tay áo anh chạy. Tiêu Tự Trần phản ứng lại lật ngược, nắm tay cô.
Ngay quầy tiếp tân tại đại sảnh bệnh viện, có vài y tá bị bắn vào đầu, người dân ở đó bỏ chạy tán loạn.
Tần Khanh chưa từng thấy canh tượng như vậy bao giờ, nhất thời tim đập rất nhanh. Thế nhưng cuối cùng vẫn trấn định đi theo Tiêu Tự Trần trốn vào trong một gian phòng khám.
Sau vài giây Nasser lách mình tiến vào, anh ta thu lại vẻ vui đùa ngày thường, móc một khẩu súng bên hông đưa cho Tiêu Tự Trần: “Phần tử khủng bố rất đông, quân đội chính phủ đã tới trợ giúp nhưng mà phải mất một khoảng thời gian ngắn nữa mới tới nơi. Tự bảo vệ mình, tôi đi trước.”
Nasser nói xong liền đem súng đưa cho Tiêu Tự Trần, mở cửa quan sát vài lần mới nhanh chóng lách mình đi ra ngoài, vài giây sau một tiếng súng ‘Pằng’ vang lên, Tần Khanh đứng bên cạnh Tiêu Tự Trần sững sờ, ấp úng nói: “Nasser không sao chứ?”
Tiêu Tự Trần tay phải cầm khẩu súng ngắn, Tần Khanh vừa nói xong, anh vô thức giơ tay trái lên ra hiệu Tần Khanh đừng lên tiếng. Lúc này mới phát hiện từ nãy đến giờ anh vẫn chưa buông tay Tần Khanh ra.
Tay của cô rất mềm, không gian yên tĩnh lại càng nghe rõ tiếng tim đập kịch liệt của cô. Không biết có phải là do sợ hãi hay không, lòng bàn tay cô có một lớp mồ hôi mỏng, hơi nhớp. Vậy mà một người luôn thích sạch sẽ như Tiêu Tự Trần lại không có cảm giác ghét bỏ.
Tay trong tay, đôi mắt thâm sâu như đại dương. Tần Khanh xấu hổ nhìn Tiêu Tự Trần, cảm giác không tự nhiên kéo tay về. Người đàn ông này sau khi về nước sẽ ‘ra mắt’ bạn thân của cô, ý nghĩ này khiến cô có chút không thoải mái.
Tiêu Tự Trần không cho Tần Khanh cơ hội rút tay lại, anh xiết chặt tay, không cho Tần Khanh rời đi.
Tiêu Tự Trần thâm trầm nhìn Tần Khanh một chút, thanh âm đè nén nói: “Giãy dụa vô dụng, cô phải ở bên cạnh tôi.”
Tần Khanh nghe lời không cựa quậy, trong lúc nguy cấp không muốn gây sự với anh, để khỏi mất công anh đẩy cô ra làm bia đỡ đạn.
Bên ngoài tiếng súng vẫn vang lên không ngừng, Tần Khanh không khống chế được nghĩ đến hình ảnh giây phút đầu bị bắn thủng, tim càng đập nhanh. Trước kia cô xem không ít phim đấu súng, không nghĩ tới lúc đối diện với cảnh này lại là một cảm giác khác.
Tiêu Tự Trần dường như nhận ra cảm xúc lo lắng của cô, anh đưa mắt ra hiệu cô yên lặng, khóe miệng hơi giật giật, Tần Khanh biết anh đang nói gì ——
Đến rồi!
Bên ngoài có người đến, là phần tử khủng bố? Hay là quân chính phủ?
Nghe tiếng bước chân bên ngoài, âm thanh ồn ào của đám người trong đại sảnh xa dần, trong đầu dường như chỉ có vài tiếng động.
Cạch!
Cạch!
Cạch!
Cuối cùng tới gần, Tần Khanh nín thở, giờ khắc này cô cực kỳ hối hận ‘Vì sao lúc trước không ngăn cản Tiêu Tự Trần đến bệnh viện’. Rõ ràng chỉ là dị ứng khí hậu chẳng có vấn đề nào nghiêm trọng cả. Chết tiệt! Não ngắn nên mới đi cùng anh đến đây.
Tần Khanh cảm thấy ngay cả hô hấp của mình cũng chậm lại. Cũng chính trong mấy giây suy nghĩ ấy, thì cánh cửa bị đá tung, một người mặc đồ đen giơ một cây súng trường nhắm vào hai người.
Tần Khanh kinh sợ. Một khắc sau, hai tiếng súng vang lên cùng một lúc. Cô chỉ cảm giác hông bị siết chặt, cả người đều được Tiêu Tự Trần ôm vào ngực. Còn chưa kịp hưởng thụ hương thơm nhẹ nhàng khoan khoái của anh, thì trong không khí đã ập đến mùi vị bất giác khiến người ta phải buồn nôn.
Là mùi máu.
Tần Khanh hoảng sợ, đẩy người khỏi lồng ngực Tiêu Tự Trần. Cánh tay vẫn ôm chặt ngang eo dần dần buông lỏng…
Tần Khanh không thể tin được ngẩng đầu lên …
Tiêu Tự Trần bị thương ư?