Sau một khoảng thời gian im lặng rất dài, tiếng đập cửa truyền đến từ phía cửa ra vào, sau đó Nasser đẩy cửa ra. Anh ta sững sờ nhìn Tiêu Tự Trần đứng chắp tay một bên, lại hồ nghi nhìn qua Tần Khanh, dùng tiếng Anh nói: “Chúng ta có thể đi rồi…”
Tần Khanh ngẩng đầu nhìn Nasser, mỉm cười: “Không cần phiền phức như vậy, tôi cũng biết không phải bệnh gì nghiêm trọng.”
Nasser nghe thấy thế trợn trừng hai mắt, lặng lẽ đưa mắt sang Tiêu Tự Trần, anh ta phát hiện bầu không khí không bình thường. Anh ta quơ quơ tay trước mặt Tần Khanh, nhỏ giọng dùng khẩu hình phát âm hỏi: “Hai người làm sao vậy? Cãi nhau?”
Tần Khanh lắc đầu. Cãi nhau? Rõ ràng là chủ nghĩa độc đoán của người đàn ông kia lại phát tác. Cô đi đến bên cạnh Nasser, cũng thì thầm: “Không có, chỉ là chúng tôi không thống nhất ý kiến thôi.”
“À!” Nasser gật gật đầu, ngón tay chỉ Tiêu Tự Trần: “Vậy cô nghe theo anh ấy đi!”
Tần Khanh chớp mắt mấy cái, Nasser dịch vài bước về phía cô, “Đừng chọc tên này. Mùa hè có thể đốt cháy cô, mùa đông có thể khiến cô chết vì lạnh.” Dứt lời, anh đi vài bước về phía Tiêu Tự Trần, đứng phía sau anh, vỗ vỗ lên bả vai. Tiêu Tự Trần cau mày quay đầu lại nhìn Nasser.
Đôi mắt đen láy sắc lẹm giống như vừa trở về từ trong ký ức sâu thẳm.
Nasser nhún nhún vai: “Có đi không? Chờ cậu thôi!”
Tiêu Tự Trần nhìn thoáng qua Tần Khanh, gương mặt bình tĩnh không gợn sóng. Lại quay đầu gật gật với Nasser, đi theo anh ta về phía Tần Khanh,lên tiếng: “Đi thôi!”
Thanh âm phảng phất vài phần … dịu dàng.
Tần Khanh khinh ngạc nhìn anh, cô còn tưởng rằng anh sẽ ghi thù không nói chuyện với cô nữa chứ! Không ngờ lần này lại độ lượng như vậy.
Sau khi Tiêu Tự Trần đi ra ngoài, Nasser đi tới cười rộ lên với Tần Khanh: “Ares là như vậy. Tức giận đó rồi quên ngay thôi. Đừng để ý!”
Nasser nói xong vỗ vai cô: Người anh em! Con đường phía trước còn dài cần phải cố gắng nhiều.
“Không đâu. Chỉ là về sau xin anh kể nhiều chuyện của anh ấy cho tôi nghe. Anh ấy không nói nhiều, trong khi đó một số việc tôi vẫn chưa hiểu.” Tần Khanh dứt lời, khẽ mỉm cười. Tiêu Tự Trần đột nhiên đẩy cửa nhìn, ánh mắt đen thẫm dừng nơi khóe môi cong cong của cô, trầm giọng nói với Nasser: “Còn chưa đi?”
“Đến đây, đến đây.” Nasser nháy mắt với Tần Khanh một cái, ẩn ý là không vấn đề gì, sau đó đi ra ngoài cùng Tiêu Tự Trần.
Tần Khanh đứng nguyên tại chỗ, bật cười cũng không được, mà nín cười lại càng không, đành vuốt vuốt trán. Xem ra tính tình Tiêu Tự Trần đã ăn sâu vào máu huyết rồi. Nếu không phải vậy tại sao anh vừa liếc nhìn cô một cái, nụ cười cô cũng cứng đờ theo cơ chứ?!?
***
Lên xe, Tiêu Tự Trần vẫn như cũ, ngồi bên cạnh cô, cau mày nhìn cô một cái, rồi tầm mắt dừng lại trên người Nasser ——
Sau khi xe rời khỏi căn cứ, Tiêu Tự Trần trầm giọng hỏi: “Căn cứ này thuộc quyền quản lý của cậu sao?”
“Không phải, lúc hai người tới là cấp trên muốn tôi tới đó kiểm tra, coi như là giao cho tôi.” Nasser nhìn Tiêu Tự Trần qua kính chiếu hậu: “Cho nên trước đó không thể nói là tôi quản, sao lại hỏi vấn đề này?”
Tiêu Tự Trần không trả lời, hỏi tiếp: “Vậy trước đây là không có ai quản lý?”
Nasser suy nghĩ một chút, sau đó trả lời: “Nghe theo lệnh cấp trên. Bởi vì lúc trước nội chiến còn chưa lan tới đây, vì vậy phiến quân tự do đóng quân ở đây không nhiều.”
“Cậu cảm thấy cái chết của Arafat như thế nào?” Tiêu Tự Trần nhướng mày.
“Tớ muốn cậu điều tra cũng bởi vì tớ cảm thấy nguyên nhân cái chết của hắn không bình thường.” Nasser dừng một chút, “Hơn nữa…. nơi đây từng có một người mất tích.”
Tần Khanh sững sờ, Tiêu Tự Trần lại dường như biết rất rõ, hừ một tiếng: “Cho dù cậu không cho tôi điều tra, tôi cũng vẫn sẽ làm.”
“Vì sao?”
Tiêu Tự Trần liếc nhìn Tần Khanh, chậm rãi nói: “Vì căn cứ này chính là một quân đoàn ma túy.”
Kíttttttt!!!!!
Nasser đạp thắng gấp, xe lập tức ngừng lại, anh ta dường như không tin vào tai mình, quay đầu nhìn Tiêu Tự Trần, thanh âm đè nén sự kinh ngạc: “Cậu nói cái gì?”
Tần Khanh cũng nghi hoặc nhìn Tiêu Tự Trần. Chỉ thấy anh khẽ cau mày, sau đó ngẩng đầu nhìn hai người, trầm giọng nói: “Rất bất ngờ sao?”
Tần Khanh còn chưa trả lời, Nasser cáu kỉnh gầm nhẹ: “Làm sao có thể?” Sau đó lại quay đầu khởi động xe, “Không có khả năng, thuốc phiện ở đâu? Nói sao thì bọn họ cũng không có tiền.”
Tiêu Tự Trần nghe vậy thì nở nụ cười lạnh.Tần Khanh liếc nhìn anh, mấp máy khóe miệng: “Tôi cũng cảm thấy như vậy. Tuy phần lớn binh lính trong căn cứ hơi gầy nhưng cũng không có chứng cứ.”
“Đúng vậy, chiến tranh ở Syria nổ ra mấy ngày liên tiếp, tôi không tin bọn họ có thể như vậy.”
Tần Khanh nhìn thẳng vào mắt Tiêu Tự Trần, anh lại cau mày nhìn sang Nasser: “Cậu ồn ào quá!”
Nasser lập tức câm miệng, chỉ là hàng ria mép vểnh lên rất cao, ánh mắt vẫn tràn đây sự kinh ngạc.
“Tiền của anh ta bị Arafat lấy mất. Cô cảm thấy hắn là người đầu tiên ư?” Thanh âm Tiêu Tự Trần nhàn nhạt vang lên.
Tần Khanh biết Tiêu Tự Trần đang nói đến Liên Ca, cô ngẫm nghĩ: “Vậy, tiền của anh cũng bị lấy mất sao?”
Tiêu Tự Trần lắc đầu, Tần Khanh vừa muốn nói tiếp liền nghe thấy anh hừ lạnh một tiếng: “Bởi vì căn bản tôi không để tiền trong đó.”
Tần Khanh sững sờ, Nasser đang lái xe phía trước quay đầu lại trợn mắt nhìn Tiêu Tự Trần: “Gian thương!”
“Đương nhiên, tại sao tôi phải cho tiền bọn họ?” Tiêu Tự Trần khinh miệt nhìn Nasser, “Nếu như cho hắn, sẽ là hành động ‘Nối giáo cho giặc’.”
Tần Khanh không chớp mắt nhìn Tiêu Tự Trần, “Vì sao anh nói bọn họ hút ma túy?”
“Theo cô tại sao Arafat lại xuất hiện trong rừng phía đông? Là tự hắn đến hay bị hung thủ ép buộc?”, anh nói những lời này bằng tiếng Trung, nhằm mục đích khiến Nasser nghe không hiểu.
“Là tự hắn ta.” Tần Khanh thốt ra, “Bởi vì cho dù chỗ đó cách nơi gác rất xa nhưng để ép buộc một người sống đi đến đó chắc chắn sẽ bị phát hiện, cho nên Arafat tự mình đi đến đó.”
“Đêm hôm khuya khoắt, hắn đến đó làm gì?”
Tần Khanh trầm ngâm, nghĩ đến tình huống Baha kể lại, khẳng định nói: “Baha nói nhà vệ sinh trong rừng cây phía đông, Arafat phải đi vệ sinh.”
Tần Khanh dứt lời nhìn về phía Tiêu Tự Trần, hắn không phản bác cũng không đồng ý, khóe miệng vẫn giữ nụ cười lạnh, mắt nhìn ngoài cửa sổ, sau một lúc mới chậm rãi lên tiếng: “Ý của cô là trên đường hắn đi vệ sinh bị người sát hại?”
Tần Khanh gật đầu, sau đó lại lắc đầu: “Cũng không đúng, dựa theo thời gian tử vong, lúc đó người đi vệ sinh cũng không ít…”
Tiêu Tự Trần liếc nhìn cô, Tần Khanh không hề phát hiện chiếc xe đột nhiên thắng gấp, cơ thể theo quán tính nghiêng về phía trước, đợi đến lúc cô phản ứng lại thì đầu đã sắp đập vào lưng ghế ngồi cứng rắn phía trước——
Một lát sau không có cơn đau như dự đoán, ngược lại có một bàn tay xương khớp rõ ràng đang vịn trán cô, cách lưng ghế chỉ một centimet.
Tâm tư Tần Khanh bị gián đoạn, từ trong bàn tay ấm áp kia ngẩng đầu lên, liền trông thấy Tiêu Tự Trần thu tay lại đẩy cửa xe bước ra——
“Đến rồi!”