Tần Khanh làm bữa sáng tại căn hộ của mình. Dĩ nhiên cô chẳng điên lại chạy đi hỏi Tiêu Tự Trần thích ăn món Tây hay món Tàu.
Cô chỉ nghĩ anh ở nước ngoài lâu như vậy, dựa vào tính cách của anh
mà nói chắc không hảo mấy món Tây đầy chất béo, nên cô thay đổi khẩu vị
cho anh một chút.
Tần Khanh nấu cháo trắng với dưa cải. Đúng bảy giờ rưỡi, cô gõ cửa nhà Tiêu Tự Trần.
Anh vừa tắm xong, mái tóc đen dày ướt thẫm, vài giọt nước thi nhau chảy từ thái dương anh xuống cổ, trông cực kỳ gợi cảm.
Giọng Tiêu Tự Trần khàn khàn: “Xin chào trợ lý Tần!”
Anh lịch sự nhìn vào mắt Tần Khanh, cô khẽ mỉm cười trả lời: “Chào
anh, Giáo sư Tiêu! Điểm tâm đã xong, anh thích ăn ở đây hay …”
“Là món Hoa sao?”
“Đúng!”
“Trong lĩnh vực ăn uống, tôi yêu cầu rất nghiêm!”
“Vậy tôi mang qua đây, giáo sư Tiêu chờ một chút!”
Tiêu Tự Trần ăn không nhanh không chậm, tác phong rất thư thái và tao nhã.
Ngày hôm qua anh ăn thịt, vì vậy sáng nay làm món cháo dưa cải, Tiêu
Tự Trần ăn được hai chén. Dùng xong, anh cũng không keo kiệt lời khen
tặng, vẫn câu nói như ngày hôm qua ‘Cũng không tệ lắm!’
Tần Khanh cảm thấy rất thỏa mãn bởi sống chung với Tiêu Tự Trần cũng
không khó như tưởng tượng của cô. Hôm qua, cô cố tình lên mạng tra cứu
thêm thông tin về anh. Mọi người trên internet đồn anh lựa chọn trợ lý
rất hà khắc, bây giờ cô cảm thấy dường như dư luận có hơi nói thái quá.
Ngoài tối hôm đầu tiên gặp anh không được vui vẻ cho lắm, thì đến nay anh vẫn không có bất cứ công kích nào với cô.
Khoảng tám giờ bốn mươi, Tần Khanh thay quần áo. Cô mặc chiếc váy
đen, nhã nhặn, kết hợp đôi giày búp bê, và chiếc mũ lưỡi trai. Trên vai
là chiếc balo da màu đen.
Khi Tần Khanh mở cửa cũng là lúc Tiêu Tự Trần đi về phía nhà cô. Ngày hôm nay vẫn như mọi ngày anh diện bộ đồ bằng vải kaki sẫm màu , chiếc
mũ lưỡi trai đen, cũng đeo balo.
Tần Khanh ngẩn người: Không trùng hợp như vậy chứ?!?
Dĩ nhiên ánh mắt Tiêu Tự Trần cũng không bỏ qua điều trùng hợp ngẫu
nhiên này. Anh liếc nhìn cô từ đầu đến chân, rồi lại nhìn vào mắt cô:
“Con mắt nhìn cũng rất tốt!”
Haizzz! Chẳng qua chọn style giống anh nên mới không keo kiệt ban tặng chữ ‘Rất tốt!’
Tần Khanh sóng đôi cùng Tiêu Tự Trần bước đi, cô suy nghĩ một chút, sau đó thương lượng: “Giáo sư Tiêu! Đi xe của tôi nhé!”
Bước chân khựng lại, anh ngạc nhiên hỏi: “Tại sao???”
Cặp mắt Tần Khanh đảo qua đảo lại, cuối cùng nói mấy câu thật lòng: “Tôi cho rằng xe của anh không thích hợp cho lắm!”
“Tôi cũng cho là như vậy!”, Tiêu Tự Trần bước tiếp, trong ánh mắt
thoáng qua chút kiêu ngạo, “Nhưng cái tên Ty Lạc cứ nói mấy chiếc xe
‘quái dị’ mới hợp với tôi.”
Tần Khanh cong môi cười thầm. Một người ngay cả xe còn không biết lái mà vẫn có thể mở miệng nói ra hai chữ ‘thích hợp’.
Hôm nay Tiêu Tự Trần bước đi rất nhanh, vành nón kéo xuống thấp, sải
bước đi đến tầng hầm đậu xe. Lên xe anh cũng không nói lời nào, ngồi im
lặng nhưng ánh mắt rất sắc bén.
Dọc đường đi Tần Khanh không dám quấy rầy anh nhưng dưới bầu khí như
vậy cũng khiến tâm trạng cô trở nên căng thẳng hơn. Chuyện cũ cứ dồn dập ùa về, gương mặt Tần Khanh bỗng chốc trở nên u ám.
“Này … ở trong nước không phải dừng đèn đỏ à?”, câu hỏi của Tiêu Tự Trần vang lên.
Tần Khanh ngẩng đầu, đèn đỏ cách đó không xa, theo bản năng cô thắng gấp.
Tiếng phanh xe rít trên mặt đường, theo phản xạ người Tần Khanh chúi
về phía trước. Cô nắm vững tay lái, giữ vững thân thể, sau đó ngay lập
tức nhìn sang Tiêu Tự Trần.
Dáng người anh thẳng tắp, không động đậy.
“Xin lỗi!”, Tần Khanh cụp mắt tạ tội.
“Cô đang suy nghĩ chuyện gì?”
Âm thanh lạnh lẽo của Tiêu Tự Trần truyền đến. Tần Khanh thấy anh hơi tức giận, đèn xanh bật sáng, cô khởi động xe, nhanh chóng phủ quyết:
“Không! Không! Đâu nghĩ chuyện gì!”
“Ờ …!”
Tần Khanh căng thẳng hơn nhiều, Tiêu Tự Trần là ai chứ, làm sao không biết cô đang nói dối.
Nghĩ sao thành vậy, chưa kịp chờ cô nói thật, Tiêu Tự Trần khó chịu: “Cô có vẻ coi thường năng lực của tôi.”
Tần Khanh mím môi, một lúc lâu sau lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Không có! Chỉ là … tôi …”
“Cô cảm thấy không biết tại sao tôi lại chọn cô làm trợ lý?”
Tần Khanh sững người, đây cũng là điều cô đang thắc mắc.
Luận vai vế và năng lực, Đổng Huyên bên tổ hình sự vẫn có kinh nghiệm hơn cô nhiều. Bên khoa giám định có rất nhiều pháp y lão làng, tại sao
anh lại chọn cô?
Tiêu Tự Trần trông thấy Tần Khanh nhíu mày, anh thu hồi tầm mắt, đặt
hai chân song song cho tay lên đùi, chậm rãi nói: “Thứ nhất, trong phòng pháp y cô là người trấn tĩnh nhất. Thứ hai cô phối hợp với tôi đôi khi
cũng dễ dàng hơn. Thứ ba …”
Tiêu Tự Trần lại liếc sang cô: “Cô và hai vụ án tôi sắp điều tra đều có quan hệ.”
Câu cuối cùng chính là ngòi nổ, tim Tần Khanh đập liên hồi.
Anh biết?
Làm sao anh biết được? Rõ ràng Cục cảnh sát thành phố đều không có hồ sơ ghi chép.
“Vụ án mười một năm về trước và tám năm về trước được coi như là tai
nạn ngoài ý muốn, không lưu trong hồ sơ của Cục, tại sao anh biết?”
“Tôi tình cờ biết thôi. Nhưng trong hai vụ án … có chút khả nghi.
Thượng Thủy là khu thành cổ, cô biết đường đi, thậm chí không còn cần
chỉ đường.
Pháp y quanh năm tiếp xúc với người chết, chuyện màu sắc quần áo thế
nào cũng không còn quá câu nệ. Nhưng hôm nay cô lại chọn trang phục màu
đen. Đây là hàm ý biểu thị sự kính trọng người đã khuất.”
Khóe môi Tần Khanh giật giật. Sau đó, anh lại nói tiếp: “Chuyện này
cũng chẳng biểu thị được chuyện gì, chỉ là … cô lại mang họ Tần!”
Tiêu Tự Trần nói xong câu này mới thu hồi tầm mắt đang dán trên gương mặt Tần Khanh, khóe miệng hơi nhếch lên: “Vụ án khí gas, nạn nhân cũng
mang họ Tần.”
Trong lòng Tần Khanh cũng đang sôi trào cảm xúc mãnh liệt, cô cho xe
dừng ở ven đường, cụp mi, gương mặt như vùi hẳn trong chiếc mũ lưỡi trai khiến đối phương không nhìn rõ biểu cảm khuôn mặt.
Giọng cô khẽ vang lên, chất chứa nỗi niềm bi thương tột độ: “Giáo sư
Tiêu phân tích rất chuẩn xác. Nạn nhân trong vụ án khí gas là cha mẹ của tôi. Vụ án tám năm về trước trùng hợp lại chính là người cô và chú ruột của tôi. Tôi không tin bọn họ tự sát hay chỉ là tai nạn bất ngờ.”
Tiêu Tự Trần từ lâu đã đoán được, gương mặt anh không chút biểu cảm.
Đối với anh đây là chuyện tốt vì cô càng có thể giúp anh hiểu rõ thân
phận của những người đã mất.
Nhưng anh không ngờ lại làm rướm máu toàn bộ vết thương sắp kết vảy, lại còn sát thêm muối vào những vết thương ấy.
Tần Khanh không nghe tiếng Tiêu Tự Trần nói chuyện, cô hít sâu một
hơi, nhanh chóng ổn định tâm trạng, khởi động lại xe: “Tôi sẽ tận lực
làm việc.”
“Được!”, Tiêu Tự Trần nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, rất lâu sau
một giọng nói trầm thấp mới vang lên, từng chữ từng chữ thẩm thấu lòng
người.
“Tôi_sẽ_tìm_ra_hung_thủ!”
Tần Khanh vô thức nhìn sang người đàn ông bên cạnh.
Đây là lời hứa cho vết thương anh đã lỡ tay ‘khều’ ra sao?
Nhưng cho dù là gì đi chăng nữa, cô có niềm tin người đàn ông này sẽ làm được.
Bởi anh chính là Tiêu Tự Trần.
Cô muốn kể cho anh chuyện bắt đầu của hai vụ án. Và cũng bắt đầu từ
lúc này cô đồng ý tin anh vô điều kiện. Cho dù anh có là ma quỷ, cô cũng can tâm tình nguyện dâng hiến linh hồn của mình.