Nữ Pháp Y Thiên Tài

Chương 6: Q.1 - Chương 6: Tất cả đều là thi thể




Bếp nhà Tiêu Tự Trần ngoại trừ bồn rửa chén thì chẳng có thứ gì, Tần Khanh cứ phải chạy đi chạy lại về nhà mình để lấy gia vị, do vậy cơm nước xong xuôi đã gần tám giờ rưỡi.

Tiêu Tự Trần đã đói bụng từ lâu, lúc Tần Khanh làm cơm, anh cứ đi loanh quanh trong phòng khách, rồi đưa mắt nhìn về nhà bếp, rồi lại ngồi xuống chơi tiếp trò chơi của mình.

Trong đầu Tần Khanh ngẫm nghĩ chắc chắn Tiêu Tự Trần cũng biết nhà mình không có đầy đủ dụng cụ nấu nướng, vì thế anh sẽ không trách cô lề mề.

Dọn bàn ăn hoàn chỉnh, cô vào nhà tắm rửa tay. Là một bác sĩ cho nên cô cũng mắc căn bệnh sạch sẽ, một ngày rửa tay không biết bao nhiêu lần.

Trong nhà tắm, cô hong khô tay dưới máy sấy, vừa bước ra khỏi cửa đã trông thấy ánh mắt Tiêu Tự Trần hướng về phía mình.

Anh liếc mắt nhìn một bàn đầy thức ăn, ánh mắt sáng rỡ nhưng không ngồi xuống ngay mà đi đến đầu bàn bên kia, kéo ghế, sau đó duỗi tay, khóe miệng cong lên: “Xin mời!”

Tần Khanh sững người, cảm giác thụ sủng nhược kinh. Cô vốn dĩ dự tính không ăn cơm ở đây, nhưng … trên bàn ăn đã bày thêm một bộ bát đũa từ lúc nào. Nếu Tiêu Tự Trần mời, bữa ăn là do chính tay cô làm, sau này thời gian tiếp xúc với anh còn dài, vì vậy cô không có lý do nào để từ chối.

Tần Khanh bước đến, ngồi xuống, thấp giọng nói lời cám ơn.

Anh ung dung quay về chỗ ngồi của mình, múc cơm vào chén, ngẩng đầu nghiêm giọng: “Ăn được rồi!”

Đầu ngón tay thon dài cầm đũa, dưới ánh đèn vàng càng thêm thu hút. Đầu tiên anh chọn món đậu hũ xào mộc nhĩ, gắp vào miệng. Nhai một cách từ tốn như đang nghiền ngẫm, đầu mày giãn ra, sau đó mở miệng nói: “Cũng không tệ!”

Một con người hay soi mói như anh mà thốt ra được ba chữ ‘Cũng không tệ!’ cũng không phải đơn giản.

Tần Khanh dùng đũa gắp món trứng xào khổ qua cho vào chén mình, chợt nghĩ số cô cũng chưa đến mức ‘khổ’ lắm.

Gắp thêm một miếng đậu xào mộc nhĩ, Tiêu Tự Trần mới nhàn nhạt nói: “Đang giảm cân sao?”

Tần Khanh nuốt đồ ăn trong miệng xuống, trả lời: “Đâu có!”

“Ừ, tôi cũng nghĩ vậy!”, Tiêu Tự Trần lại nhìn cô chăm chú một lúc rồi mới gắp thêm miếng thịt cho vào chén.

“Vóc dáng cô ổn rồi, không cần giảm cân.”

Tiêu Tự Trần lại gắp miếng thịt vào chén Tần Khanh.

Đáy mắt cô ánh lên tia run sợ, sau đó ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, nở nụ cười: “Cảm ơn!”

Tiêu Tự Trần khẽ gật đầu: “Ăn đi!”

Tần Khanh gắp miếng thịt dưới ánh mắt bỏng rát của người đàn ông, cô âm thầm nhíu mày, khẽ cắn một cái. Mùi vị thơm ngon của miếng thịt lan tỏa trong khoang miệng, trong khi cô đang chuẩn bị nuốt xuống, thanh âm của anh từ từ truyền đến:

“Thích ăn thịt sao?”

Tần Khanh còn chưa gật đầu đã nghe tiếng anh nói tiếng: “Ừ … cũng may không phải vụn thịt thi thể đã rửa nát.”

Thi thể???

Mùi xác thối, những thây người khô khốc không nhìn rõ diện mạo, những cơ thể giòi bọ lúc nhúc phủ trắng xóa. Làm bạn với cô hàng ngày, hàng tháng, hàng năm chính là những thi thể ấy.

Aizza … Tiêu Tự Trần cũng biết cách lấy ví dụ ghê.

Nhưng học pháp y hơn năm năm, mỗi ngày đều tiếp xúc với thi thể, cô sẽ có cảm giác như thế nào?

Tần Khanh nuốt hết miếng thịt trong miệng, sau đó gật gù: “Theo định nghĩa, tất cả các loại thịt đều được coi là thi thể của động vật, tất cả các loại rau đều được coi là thi thể của thực vật.”

Rồi cô nhìn vào dĩa rau xào anh đang tính gắp: “Quả thật món rau xào này cũng được coi là thi thể.”

Bàn tay cầm đũa của Tiêu Tự Trần bất giác cứng lại trên không trung, anh không lên tiếng. Một lát sau, coi như không có chuyện gì xảy ra, anh gắp miếng rau cho vào miệng, liếc nhìn Tần Khanh.

Đáy mắt sáng lấp lánh, đầy thần bí. Anh duỗi ngón tay thon dài, đặt đũa xuống bàn, dùng khăn ăn lau miệng một cách từ tốn. Cuối cùng đặt hai tay lên đùi, anh ưu nhã cất tiếng hỏi: “Cô tên gì?”

Tần Khanh ngẩng đầu, cũng đặt đũa xuống bàn, trả lời anh: “Tần Khanh!”, dừng một chút cô giải thích thêm, “Tần trong Tần Hán, Khanh trong Công Khanh.”

“Cũng không tệ lắm!”, Tiêu Tự Trần nhìn vào mắt Tần Khanh, “Cô thông qua sát hạch, từ bây giờ trở đi …”

Tiêu Tự Trần đưa tay: “Chúc mừng cô trở thành trợ lý đời thứ hai của tôi!”

Chúc mừng?

Có gì đáng để chúc mừng sao?

Tiêu Tự Trần vẫn cho rằng được trở thành trợ lý của anh là một vinh dự sao?

Tần Khanh nhếch miệng, cũng lịch sự bắt tay Tiêu Tự Trần: “Cám ơn! Tôi sẽ cố gắng hoàn thành tốt công việc.”

Bàn tay của anh mát lạnh, cô phảng phất cảm thấy máu huyết sôi trào và nhịp tim đập mạnh.

“Nói đúng hơn, chúc mừng cô trở thành nữ trợ lý đầu tiên của tôi”, Tiêu Tự Trần thu tay về: “Tuy nhiên, từ trước đến nay tôi không kỳ thị phái nữ.”

Tần Khanh: “Tôi sẽ không làm vướng chân anh!”

“9 giờ sáng mai chúng ta sẽ đến số 62 khu Thượng Thủy, cô chuẩn bị một chút!”

Ánh mắt Tần Khanh đột nhiên trở nên sâu thăm thẳm, sau đó cô thấp giọng trả lời: “Được! Không thành vấn đề!”

“Tôi ăn xong rồi, phiền trợ lý Tần dọn dẹp!”

“Vâng!”

Tần Khanh nhìn bóng Tiêu Tự Trần đứng dậy rời đi, cô cũng đứng lên bắt đầu thu dọn bát đũa.

Tâm trạng Tiêu Tự Trần phấn chấn hơn hẳn, cầm lấy điện thoại đăng nhập weibo, không ngờ đến Ty Lạc cũng đang online. Tiêu Tự Trần khịt mũi, anh hướng điện thoại về phía nhà bếp, chụp một tấm hình.

Cập nhật trạng thái weibo _ _ _

“Tâm trạng rất tốt. Trợ lý đời thứ hai … lại là nữ trợ lý!”

Vừa đăng được hai giây, Ty Lạc đã gọi điện thoại cho anh.

“Có trợ lý rồi sao?”

Tiêu Tự Trần đút tay vào túi quần, bước ra ngoài balcon: “Dĩ nhiên!”

“Ba năm rồi, lần này rất hài lòng sao?”

“Hiện tại rất thỏa mãn!”

“Nhưng ý của người ta thế nào, lại còn là phụ nữ!”

“Cô ấy cũng rất hài lòng về tôi!”, Tiêu đại thần hất cằm, “Không được kỳ thị phụ nữ!”

Ty Lạc bật cười: “Làm sao cậu biết người ta hài lòng về cậu?”

Tiêu Tự Trần xoay người nhìn về phía nhà bếp một lần nữa, khẽ nở nụ cười: “Bởi cô ta can tâm tình nguyện nấu nướng, thu dọn bàn ăn cho tôi!”

Ty Lạc ngẫm nghĩ một chút, coi như anh luôn luôn thất bại. Nói chuyện với Tiêu Tự Trần không bao giờ cùng một hệ.

“Trả lương cho người ta cao cao một chút, không người ta chạy mất!”

“Cô ta bỏ được sao?”

Sau đó, Tiêu Tự Trần khẳng khái cúp máy, anh cất điện thoại quay vào phòng ngủ. Lúc trở ra phòng khách, Tần Khanh cũng rửa bát đũa xong xuôi.

Tiêu Tự Trần đưa một tấm thẻ ra trước mắt Tần Khanh: “Sinh hoạt hằng ngày dùng tấm thẻ này. Mật mã 860614.”

Tần Khanh suy nghĩ một chút, rồi đưa tay cầm lấy.

Đây cũng coi như là công việc đi, tuy rằng có hơi khó chịu.

Tiêu Tự Trần nhìn cô, giải thích thêm: “Bốn số phía sau là ngày sinh của tôi theo âm lịch. Cô nhớ kỹ.”

Cái này không phải gián tiếp nói cho cô ngày sinh của anh sao? Thật sự chẳng biết bắt nhớ để làm gì.

Nhưng mà … người đàn ông trước mặt cô đây chỉ mới 27 tuổi thôi sao? Trẻ như vậy nhưng thành tích thật đáng nể.

Tần Khanh gật đầu đáp lại.

“Tiền lương mỗi tháng là ba trăm ngàn. Tôi không có thời gian, vì vậy cô tự rút tiền trong thẻ luôn!”

Tần Khanh run tay: “Không cần tiền phụ cấp, nghe nói Cục cảnh sát thành phố sẽ trả lương.”

“Không được!”, Tiêu Tự Trần một mực phủ quyết: “Tôi cũng trả cho trợ lý Ty Lạc giá này.”

Tần Khanh thu hồi tấm thẻ. Thôi cũng được! Coi như đây là giá cô đáng được nhận vậy!

Người đàn ông liếc nhìn đồng hồ: “9 giờ 10 phút, đã đến giờ tôi nghỉ ngơi.”

Tần Khanh liếc nhìn đồng hồ: “Vậy tôi về trước!”

“Ok! Nhớ 7 giờ rưỡi qua đây chuẩn bị bữa sáng. Mật mã cửa 0727.”

“Vâng, thưa giáo sư Tiêu!”

“Good night!”

“Chúc anh ngủ ngon!”, Tần Khanh xoay người chuẩn bị ra về, lại nghe giọng nói trầm thấp người đàn ông truyền đến _ _ _

“À … mật mã cửa là ngày sinh của tôi theo dương lịch.”

Tần Khanh dừng bước, thở dài một cái, sau đó quay đầu mỉm cười: “Tôi sẽ nhớ kỹ!”

“Đừng quên!”, Tiêu Tự Trần vung tay ra hiệu cho Tần Khanh ra về.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.