Tiêu Tự Trần bước đi với tư thế cực kỳ tao nhã. Bàn tay phải xinh đẹp đút vào túi quần, tay trái buông thõng tự nhiên, hai chân thon dài,
thẳng tắp cất bước.
Tần Khanh cũng im lặng theo sau Tiêu Tự Trần, đi ngang qua chiếc xe
Chevrolet màu trắng của mình, rồi tiến đến chiếc xe hơi thể thao màu
trắng.
Đó chính là chiếc siêu xe Shelby mà Chu Hội nhìn thấy lúc sáng.
Cơ mà một giáo sư nhậm chức Cảnh sát hình sự quốc tế mà có thể mua
được chiếc xe này … không lẽ gia đình có của ăn của để lắm sao?
Tần Khanh còn đang miên man suy nghĩ, tự dưng có một vật lành lạnh
chuyển động trong lòng bàn tay. Nhìn lại … thì ra chiếc chìa khóa đã ở
trong tay Tiêu Tự Trần từ lúc nào.
Tiêu Tự Trần mở khóa cửa, bước lên xe, cũng không quay đầu lại nhìn,
quăng chìa khóa về phía cô. Tần Khanh nhanh tay chộp lấy thanh âm trầm
thấp ở đằng trước vang lên: “Mau chóng hòa nhập vào cuộc sống của tôi,
tôi không muốn nói lại lần thứ hai.”
Dứt lời cửa xe bên ghế phụ đóng sầm lại.
Tần Khanh cắn cắn môi.
Được rồi! Ninja vô địch! ^_^
Tần Khanh lần đầu lái chiếc xe hơi thể thao trị giá hàng triệu đồng
này, bên cạnh là một Giáo sư đại học không giấy phép lái xe. Dọc đường
đi tâm trạng có chút run sợ chỉ lo một là hư xe, hai là sẽ có người tử
vong.
Đưa xe vào khu vực đỗ, Tiêu Tự Trần mở cửa bước xuống xe. Tần Khanh
bước về phía anh, giao lại chìa khóa. May là anh không bắt cô mở cửa xe … chả hiểu mua chiếc xe đắt tiền thế này để làm gì.
“Giáo sư Tiêu, chìa khóa của anh đây!”
Cô cảm giác ánh mắt của anh dán chặt trên trán cô, sau đó xoay người lạnh nhạt nói.
“Cô giữ đi!”
Người đã đi xa … Tần Khanh thu hồi tầm mắt, ngẫm nghĩ: Vẫn là nên quay lại Cục cảnh sát mang xe về nhà, rồi sau đó trả anh ấy chìa khóa,
tiện thể hỏi xem giai đoạn này cần làm những việc gì.
Trong lúc về Cục lấy xe, cô tình cờ gặp Cung Túc cũng đang lấy xe,
đối phương đã thấy cô từ đằng xa, quay sang gọi lớn: “Pháp y Tần còn
chưa về sao?”
Tần Khanh đứng bên cạnh chiếc xe: “Về ngay đây!”
“Vậy tôi về trước. Cuối tuần vui vẻ!”
Tần Khanh nhớ trong nhà cũng không còn đồ ăn nên ghé vào siêu thị mua đồ, về đến nhà đã hơn bảy giờ.
Cô thu dọn đống thực phẩm cho vào tủ lạnh. Tần ngần suy nghĩ một lúc lâu, sau đó cô qua gõ cửa căn hộ bên cạnh.
Tần Khanh lịch sự gõ ba tiếng rồi đứng yên tại chỗ đợi. Cô cảm giác
ánh mắt sắc bén của người đàn ông đó nhìn chằm chằm cô qua lỗ mắt mèo.
Mấy giây sau, tiếng cửa mở, ánh sáng ấm áp từ chiếc đèn vàng bên trong lọt ra ngoài theo khe hở nhỏ.
Tần Khanh sợ làm ‘bẩn’ khu vực riêng tư của đại thần nên đã cố tình thay đôi dép mới tinh.
Cô đẩy cửa vào nhà.
Một luồng hơi lạnh phả vào mặt. Máy lạnh ở mức 23 ℃. Căn hộ thiết kế
chủ đạo với hai màu đen trắng, chủ nhân mặc bộ đồ thể thao bằng vải kaki rộng rãi, đang an nhàn ngồi trên chiếc ghế sofa nhìn chăm chăm chiếc
điện thoại trong tay.
Tần Khanh bước đến gần anh. Cô vẫn đang loay hoay không biết mở miệng nói với anh ra sao thì đã nhận được ánh mắt lạnh lẽo của anh quét đến.
Hất cằm một cái, anh nói: “Nhà bếp ở phía bên kia!”
Nói xong, ánh mắt lại chăm chú vào chiếc điện thoại.
Không hề coi cô là khách.
Ánh mắt Tần Khanh nhìn về phía Tiêu Tự Trần chỉ.
Là nhà bếp, phòng khách, nhà tắm.
Cô vô thức nghĩ: Anh ta muốn cô nấu cơm sao?
Cuộc sống này thay đổi quá nhanh khiến cô không kịp phản ứng.
Có lẽ Tiêu Tự Trần cũng phát hiện ra cô đang đứng bất động, không ngẩng đầu mà nói: “Có chuyện gì?”
Tần Khanh quay đầu nhìn về phía Tiêu Tự Trần, ánh mắt nhìn vào trò
chơi trên tay anh … mấy con số theo quy luật nhảy vào tầm mắt.
Đùa à? Anh đang chơi 2048?
Cũng không phải cô ngạc nhiên vì trò 2048 mà là số điểm sáng chói kia của anh hơn … thế mới biết Tiêu Tự Trần thông minh đến mức độ nào.
Số điểm mà không ai có thể tưởng tượng được. Cô tự nói với bản thân … không muốn nghĩ nữa.
Tần Khanh ngồi xuống chiếc ghế sofa đối diện anh. Chiếc ghế thật mềm mại, giống như cô đang được vùi trong đám bông mềm mịn.
Thật sự biết hưởng thụ mà!
“Game Over!”
Một âm thanh đột nhiên truyền đến, Tần Khanh ngẩng đầu nhìn liền bắt gặp anh đang cau mày.
“Giáo sư Tiêu!”, Tần Khanh chọn đúng thời điểm lên tiếng.
Tiêu Tự Trần nhìn qua cô.
“Là trợ lý của anh, tôi muốn biết trọng tâm công việc của tôi là gì!”, Tần Khanh nhàn nhạt mở lời.
Lông mày Tiêu Tự Trần càng cau chặt hơn, rồi lại tiếp tục thao tác
trên màn hình điện thoại, thanh âm bình bình: “Không có trọng điểm!”
Tần Khanh kinh ngạc: “Không có?”
“À! Vậy tất cả đều là chuyện quan trọng!”
Tiêu Tự Trần không ngẩng đầu nói thêm một câu cực kỳ có logic.
Tần Khanh hơi bực mình nhưng cô cố nhẫn nhịn: “Giáo sư Tiêu, tôi muốn biết tôi cần phối hợp với anh thế nào?”
Lúc này Tiêu Tự Trần mới ngẩng đầu nhìn cô mang đầy vẻ nghi hoặc.
“Chẳng lẽ không phải là 24/24, bất kể chuyện gì sao?”
24/24???
Anh ấy nghĩ là đang tìm …
Tần Khanh dằn lòng, giải thích: “Trợ lý chính là thời gian làm việc trong Cục cảnh sát thành phố.”
“Đừng nghĩ có thể lừa được tôi! Lúc Ty Lạc là trợ lý, 24/24 gọi lúc này cũng có mặt!”
Ty Lạc?
Ty Lạc là ai?
Không phải là ảnh đế Ty Lạc chứ?
Làm sao có thể so sánh như vậy được?
Đâu có giống nhau.
Không chờ Tần Khanh nói tiếp, Tiêu Tự Trần đã khôi phục vẻ mặt lạnh
lùng như ngày thường, thanh âm trầm thấp: “Nếu như không muốn, tôi có
thể thay người khác. Tiêu Tự Trần tôi xưa nay không thiếu …”
“Thôi được rồi! Tối nay muốn ăn gì?”
Tần Khanh thở dài một cái, chỉ có cô biết mình đang cần ‘chức vị’ này như thế nào.
Tiêu Tự Trần cúi đầu, khóe miệng khẽ nhếch.
… Tâm trạng tốt thế này, ăn món gì đây???
“Một phần rau xào, trứng chiên khổ qua, đậu xào mộc nhĩ …”, ngừng một chút Tiêu Tự Trần bổ sung thêm, “Thêm một món thịt kho nữa!”
Một bữa ba món, thật biết cách sống mà.
Có điều may mà cô cũng biết nấu ăn.
“Tôi đi mua thức ăn!” Dứt lời Tần Khanh đóng cửa về nhà.
Ngón tay cứng lại một chút, rồi sau đó Tiêu Tự Trần lại tiếp tục thao tác trên màn hình, tốc độ so với vừa rồi nhanh hơn nhiều.
Nếu có Cung Nhị ở đây, anh ta chắc chắn biết được trong đầu của đại thần vừa chơi game vừa đang suy nghĩ chuyện gì.
Ừ … Chuyện Tần Khanh đồng ý làm trợ lý cho anh là điều đương nhiên!
Tại sao ư?
Không phải vì mị lực tỏa ra từ anh sao? Không phải vì sắc đẹp ngút trời của anh à?