Nữ Phụ Chạy Trốn

Chương 53: Chương 53: Chỉ được nhìn mà không được ăn




Ngồi trong xe nhìn ra, thành phố này lúc nào cũng vậy về đêm vẫn luôn tấp nập hơn ngày. Sự xa hoa náo nhiệt nơi đây bỗng khiến cô nhớ những ngày an ổn trước kia. Cuộc sống của cô vẫn là không mục đích xáo rỗng tồn tại theo thói quen chỉ khác lúc trước an nhàn đến nhàm chán còn giờ ồn ào đến nhàm chán. Cô trộm nhìn qua người bên cạnh đang chuyên tâm lái xe không khỏi cảm thán “thật đẹp“. Chiếc mũi cao đôi môi bạc cong cong như cười như không. Khuôn mặt góc cạnh không sai lệch vừa đủ cho hai từ “hoàn mỹ“. Trần Quốc Anh sao anh không phải là nhân vật qua đường như vậy cô có thể không lo nghĩ mà lãng phí mất hai năm trốn tránh.

- Có phải thấy anh rất đẹp trai? Em nhìn đến mức chảy nước miếng luôn rồi kìa.

Trần Quốc Anh quay qua cười vô sỉ nói. Có trời mới biết cô muốn tự sát như thế nào khi thấy hình tượng soái ca của mình sụp đổ.

- Anh đang ảo tưởng chắc. Ai thèm nhìn anh.

- Còn chối. Anh cũng không bị mù đi.

- Anh....

Đang định mắng anh ta thì chuông điện thoại vang lên cô nhìn vào màn hình là Phan Vĩ tâm trạng liền tốt hẵn.

- Vĩ....ăn tối sao?.......Em đang....

Chưa kịp nói xong câu Trần Quốc Anh đã vương tay giật lấy điện thoại.

- Tôi và Hà My phải về nhà ăn cơm. Cô ấy không đi với cậu được rồi. Vậy nha. Tạm biệt!

“Về nhà ăn cơm” còn câu nào mập mờ hơn nữa không cái tên này rõ ràng là cố ý mà. Hà My trợn to mắt nhìn anh tự ý cúp điện thoại của Phan Vĩ.

- Trần Quốc Anh!

Anh vẻ thãn nhiên mà xem bộ dạng còn có phần đắc ý.

- Em gọi là Quốc Anh được rồi không cần phải gọi cả họ đâu.

Hà My tức muốn đáng người con người này còn có thể mặt dày như vậy.

Về đến nhà Hà My uể oải lăn vào phòng tắm tuy không phải làm gì nhưng cả ngày nằm trên so pha thật không dễ chịu phải ngâm nước ấm thư giã gân cốt. Lúc cô sấy xong tóc bước ra trên bàn đã bày sẵn đồ ăn không biết người giao hàng mang đến từ khi nào.

Hà My ngó xung quanh không thấy Trần Quốc Anh đâu có lẽ anh vẫn còn đang tắm đành ngồi xuống chờ anh ta. Đang lúc tâm không thể kiềm nén nổi cô thật muốn ăn lắm rồi cái bụng cứ kêu òng ọc thì cánh cửa phòng Quốc Anh bật mở. Dáng người cao lớn chỉ quấn mỗi cái khăn tắm quanh hông. Vòm ngực trần săn chắc cuồn cuộn phô ra. Tóc vẫn còn ướt rũ vài giọt nước theo chân tóc lăn tăn rơi xuống bả vai. Hà My cảm thấy vành tai và mũi nóng bừng mắt không chớp nhìn sâu vào con ngươi mị tình của anh. Quốc Anh bước đến anh ngồi đối diện lúc gấp thức ăn bỏ vào chén cho cô anh cố ý nhướn người ra kề sát tai cô giọng dụ tình cùng hơi thở nóng bỏng. “Ăn đi“. Hà My đỏ mặt cắm đầu ăn bán mạng không biết người nào đó hài lòng cười gian xảo. Cả bửa ăn Hà My không dám ngẩn đầu nhìn anh mà Quốc Anh thỉnh thoãng lại làm vài hành động mờ ám khiến cô lần đầu tiên trong đời đối diện với món ngon mà không cảm giác được chút mùi vị gì.

Ăn xong Trần Quốc Anh ân xá không tiếp tục cám dỗ cô mà ngoan ngoãn ngồi xem tivi.

Đến 10 giờ tối lúc anh nói đi ngủ nghĩ cô sẽ viện cớ lật lọng nên anh đã chuẩn bị xong đối sách không ngờ cô gái này lại không phản kháng mà còn nhiệt tình chạy vào phòng trước dù hơi ngạc nhiên nhưng trong lòng lại thấy vui vui có lẽ cô đã chấp nhận anh. Khi bước vào trong thì niềm vui kia lập tức tắt lặng. Cô đang hì hục xếp gối ngăn cách giữa giường xong xuôi vẻ mặt hài lòng phủi phủi tay.

- Anh nằm 1 bên tôi nằm một bên. Cho anh biết nếu dám giở trò tôi lập tức rời khỏi đây.

Quốc Anh thất vọng không cam lòng nằm xuống một bên giường. Một lúc lâu vẫn chưa ngủ được anh nghe bên cạnh tiếng thở đều đều. Trong ánh đèn ngủ mờ mờ khuôn mặt cô gái càng thêm mê người. Anh nhẹ nhàng lấy từng chiếc gối ngăn cách ra kéo Hà My nằm lên cánh tay mình. Cô khẽ cựa đầu vùi sâu vào lòng ngực ấm áp của anh tìm vị trí thoải mái ngủ. Quốc Anh vuốt nhẹ tóc cô hương bưởi quen thuộc nhàn nhàn tỏa ra. Đưa tay xuống đôi má trắng mịn vuốt ve. Đang trong cảm giác tạm thõa mãn thì phía dưới hạ thân cảm nhận một cái cọ sát tay nhỏ nhắn bên dưới khẽ động làm mu bàn tay chạm phải vật nam tính. Bàn tay cô sau khi động lại không rút về đặt yên ở vị trí hành người đó. Quốc Anh hít một hơi kiềm xuống lửa dục kéo bàn tay yêu nghiệt kia lên. Ngón tay vô tình lướt nhẹ lên cậu nhỏ lập tức khiến nó thức giấc hùng dũng phi thường. Anh thở dốc sắp nghẹn đến chết nhưng biết là bây giờ không thể “ăn“. Đành buông yêu tinh trong lòng ra rồi đi về phía phòng tắm xả vòi sen cho nước lạnh xối ào ào vào mặt cơn nóng mới vơi đi phần nào. Tắm xong anh dùng động tác nhẹ nhất nằm xuống giường không có ý định động vào Hà My nữa. Chỉ được nhìn mà không được ăn đúng là hành chết người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.