Nữ Phụ: Cô Ấy Không Online

Chương 250: Chương 250: Kiếm Lai huynh?




Trời rét hơn.

Gió lạnh thổi vào, Hồng Đậu đóng cửa phòng lại.

Không bao lâu sau, Trung bá tới. Ông ta nhìn Diệp Thu Bạch mặc hỉ phục bên cạnh, lại gõ gõ cửa, vui tươi hớn hở nói: “Phương cô nương, cô đã đội khăn voan đỏ chưa? Trang chủ tới đón cô đi bái đường.”

Bên trong cánh cửa không có âm thanh phát ra.

Trung bá đợi một lát, vẫn không nghe thấy tiếng gì, ông ta nói với Diệp Thu Bạch: “Có lẽ do cô nương chờ lâu quá, không nhịn được lại nghỉ ngơi rồi, để ta gọi lần nữa.”

“Ừm.” Diệp Thu Bạch gật đầu.

Trung bá lần thứ hai gõ cửa, “Phương cô nương, đã đến giờ bái đường!”

Ước chừng lại qua một chút thời gian, trong phòng vẫn im lặng như trước.

Khi Trung bá đang không biết nên làm thế nào cho phải, Diệp Thu Bạch đưa tay mở cửa ra. Bày biện trong phòng vẫn nguyên vẹn, ngay cả áo cưới vốn dành cho Hồng Đậu cũng đang đặt ngay ngắn trên giường, mà tân nương tử nên ngồi đây đợi người đã chẳng thấy đâu.

Trung bá luống cuống, “Minh chủ, này……”

“Không sao.” Diệp Thu Bạch nhìn cửa sổ đang mở, hắn nhàn nhạt nói: “Đi thông báo một tiếng, thời gian bái đường kéo dài trong chốc lát, ta đi đưa tân nương tử về.”

Màn đêm đã dâng lên. Trong trời đêm, dù rất nhiều sao phát sáng, cũng không giấu nổi hào quang của ánh trăng.

Hồng Đậu nấp sau một tòa núi giả, giờ phút này vô cùng thống hận việc mình có một thân vũ lực nhưng lại không biết sử dụng như thế nào. Quả thực sau vài lần kinh nghiệm thực chiến, nàng cầm nhánh cây múa kiếm pháp cũng có cảm giác ngày càng thuần thục, nhưng khinh công mà người giang hồ đều biết sử dụng thì nàng lại mù tịt. Ngoại trừ một lần dưới tình thế cấp bách đuổi theo Du Tử Tức bắt Phượng Khuynh Liên khiến nàng bất ngờ có thể bay lên một chút, thì thời điểm khác nàng vẫn chưa bao giờ sử dụng được khinh công.

Nếu không, nàng nhất định đã sớm tránh được đám hạ nhân này mà rời khỏi Võ Lâm Minh.

Chờ một đám thị vệ cầm đao rời đi, Hồng Đậu lúc này mới ra khỏi núi giả. Nàng muốn dựa vào bóng đêm, nghĩ cách rời khỏi nơi này.

“Meo ~”

Một con mèo đen nhỏ không biết từ đâu chạy tới, cọ cọ chân nàng.

“Tiểu Hắc……” Hồng Đậu nhận ra đây là con mèo nhỏ trong ngục giam kia. Nàng đang cảm thấy kỳ quái, lại chợt nghe được “Meo” một tiếng, nàng lập tức quay đầu lại, liền thấy nam nhân một thân tù phục đang ngồi xổm trên mặt đất.

Hồng Đậu không nói gì.

Mèo đen nhỏ một lần nữa nhảy về trong lòng ngực nam nhân.

“Kiếm, Kiếm Lai huynh?” Hồng Đậu không rõ tại sao lại hơi kinh sợ một chút. Không trách nàng bị dọa, thật sự là chuyện trước kia người nam nhân này làm quá mức khủng bố.

Tay chân Tô Kiếm Lai đã không còn xích sắt trói buộc, có lẽ thứ đâm thủng xương tỳ bà của hắn vừa mới được rút ra nên phần áo nơi bả vai hắn nhiễm không ít vết máu, nhưng dường như hắn không hề cảm thấy đau, ngược lại còn thảnh thơi viết trên mặt đất một hàng chữ, “Là mèo đưa ta tới tìm ngươi.”

“Vấn đề mấu chốt hẳn là…… vì sao ngươi lại ra khỏi nhà lao chứ?”

“Có một người tới đại lao, hắn nói hắn là người của Liên Minh Chính Nghĩa. Hắn muốn thay mặt Liên Minh Chính Nghĩa phóng thích người vô tội như ta.” Tô Kiếm Lai viết xuống một câu này, máu chảy ra từ miệng vết thương liền theo cánh tay hắn nhỏ vài giọt trên mặt đất.

Hồng Đậu xem mà thấy ghê người, “Ngươi đừng viết nữa! Hiện giờ ta đang chạy trốn, không rảnh nói chuyện phiếm với ngươi. Chúng ta liền từ biệt ở đây nhé.”

Sau khi dứt lời, nàng liền nhanh chân bỏ chạy, đáng tiếc chân nàng bị ôm lấy, nàng cắn răng cúi đầu nhìn về phía nam nhân đang ôm đùi mình, “Buông tay!”

Tô Kiếm Lai vô tội chớp chớp mắt, đại khái là không muốn cứ thế bị nàng vứt bỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.