Hồng Đậu đang nghĩ xem mình có muốn dùng một chân đá văng hắn hay không, trong đôi mắt đẹp của hắn lại đột nhiên lấp lánh ánh lệ, thoạt nhìn...... còn khiến người ta thương hết sức.
Đúng lúc này, một con bướm hồng nhạt từ trong trời đêm bay tới, dừng trên vai Hồng Đậu.
Nàng bỗng nhiên nhớ lại, vào ngày đó khi nàng cùng công tử áo trắng ra khỏi Võ Lâm Minh đi đến trấn Hoa Mai, cũng gặp được một con bướm y như thế. Con bướm kia xuất hiện chưa được bao lâu, Diệp Thu Bạch liền tìm được nàng.
Da đầu Hồng Đậu tê dại, vội vàng gạt con bướm này ra, nàng lại sốt ruột nói với Tô Kiếm Lai: “Thôi được thôi được, hai chúng ta cùng nhau chạy trốn, ngươi đừng làm vướng chân ta là được!”
Tô Kiếm Lai nghe xong, lúc này mới buông đùi Hồng Đậu đứng lên từ trên mặt đất.
Hồng Đậu thấy con bướm kia còn đang bay tới bay lui xung quanh mình, bất an trong lòng lại càng thêm rõ rệt. Nàng đập con bướm kia rơi xuống đất, thô bạo giẫm chết bằng một chân, lúc này mới khẩn trương hỏi Tô Kiếm Lai, “Võ Lâm Minh có nơi ẩn nấp an toàn nào mà Diệp Thu Bạch lại không nghĩ đến không?”
Tô Kiếm Lai chớp chớp mắt, tiếp theo liền gật đầu.
Hồng Đậu vội nói: “Mau dẫn ta đi!”
Nơi Tô Kiếm Lai nói...... chính là thư phòng Diệp Thu Bạch.
Hồng Đậu không dám đốt đèn, nàng co người chui dưới bàn sách, đá đá Tô Kiếm Lai đang chui phía đối diện nàng, hạ thấp giọng hỏi: “Nơi này chính là thư phòng của Diệp Thu Bạch a...... Ngươi xác định nơi này an toàn hả?”
Tô Kiếm Lai gật đầu, lại nhìn khắp nơi, muốn tìm đồ vật có thể viết chữ, sau khi phát hiện không tìm được, hắn liền nắm tay Hồng Đậu, viết lên lòng bàn tay nàng: “Sư phụ ta đã dạy ta, nơi nguy hiểm nhất, chính là nơi an toàn nhất.”
“Sư phụ ngươi?” Hồng Đậu ừ một tiếng, “Ngươi vốn dĩ chính là một thế hệ tông sư, người có thể làm sư phụ ngươinhất định là càng ghê gớm, nếu ông ta nói nơi nguy hiểm nhất nơi chính là nơi an toàn nhất, vậy thì cứ nghe thôi.”
Tô Kiếm Lai sờ sờ mèo đen nhỏ đang an tĩnh nằm trong ngực hắn.
Hồng Đậu tính toán như thế này, nàng muốn trước hết tránh thoát đêm nay, chờ đến khi trời sáng nhất định sẽ có khách khứa muốn xuống núi, đến lúc đó nàng muốn xen lẫn bên trong những người này. Nếu có thể lẻn đi được thì tốt, còn nếu không thể lẻn đi... Vậy nàng cũng chỉ có thể đánh bừa.
Lục Y đã rời đi, nàng cũng không còn gì phải cố kỵ. Tuy nàng được xưng là dễ thích ứng trong mọi hoàn cảnh, nhưng nàng lại không phải người mặc cho số phận.
Trong không khí an tĩnh, thời gian trôi qua từng phút từng giây.
Phía dưới bàn sách chật hẹp, đặc biệt còn phải cùng một đại nam nhân khác chui ở chỗ này, chân Hồng Đậu cũng tê dại. Nàng không nhịn được mà giật giật, tay bỗng nhiên đụng phải mặt dưới bàn sách. Nàng cảm thấy rõ nơi này có một khối gỗ nhô lên. Không chút suy nghĩ, nàng theo bản năng ấn xuống.
Một tiếng “Két” truyền đến.
Dựa vào ánh trăng, Hồng Đậu nhìn thấy kệ sách chuyển động, xuất hiện một cánh cửa.
Tô Kiếm Lai lại bắt lấy tay Hồng Đậu viết lên lòng bàn tay nàng: “Là phòng tối.”
“Vô nghĩa.” Hồng Đậu thu tay, cánh cửa kia dường như có ma lực gì đó, đang không ngừng kêu gọi nàng.
Nàng cắn cắn môi, bò ra ngoài từ dưới bàn sách, đi tới trước cánh cửa kia. Hơi do dự một chút, nàng đẩy cửa. Ánh đèn dầu chiếu sáng thế giới phía sau cửa kia, lúc này nàng mới phát hiện bên trong có một khoảng trống khác.
Một lối đi nhìn không thấy điểm cuối, đèn dầu trên vách tường vẫn sáng liên tục, có một loại mị lực quỷ dị mời người tiếp tục tiến vào trong.
Hồng Đậu chỉ mới vừa bước vào một bước, Tô Kiếm Lai liền bắt được cánh tay nàng.
Nàng nói: “Ta muốn đi xác định một chuyện, có lẽ......”
Có lẽ là gì, cảm giác mông lung này nàng cũng không nói rõ được.