Đối với việc bản thân bị xem là người đầu độc mẫu thân này, Tiêu Nam Phong thoạt nhìn có vẻ cực kỳ bình tĩnh, không giống một người bị oan uổng nóng lòng rửa sạch tội danh.
Về Tiêu gia, tin tức mà Hồng Đậu biết được còn rất ít, vì thế nàng cũng không nghĩ ra được nguyên do nào, liền theo bản năng nhìn sang A Miên đứng bên cạnh.
A Miên lại chỉ híp mắt nở nụ cười với nàng, thần bí đến kỳ quặc.
Đúng lúc này, Minh Châu đã lâu không thấy bóng người lại bỗng nhiên đi tới.
Tiêu Nam Phong khựng lại.
Tiêu Bắc Phong thì tươi cười ôn hòa chắp tay nói: “Liễu cô nương.”
“Nhị thiếu gia.” Minh Châu cũng lịch sự cười một tiếng.
Hồng Đậu nhìn Minh Châu mấy ngày nay chưa gặp mà hơi bất ngờ. Biểu cảm của Minh Châu vẫn giống trước kia y như đúc, nhìn không ra có gì khác lạ, nhưng chính bởi không có gì khác lạ, cho nên mới càng thêm kỳ quặc.
Tiêu Bắc Phong nói: “Ta nghe Phương cô nương nói, Liễu cô nương đang nghiên cứu dược liệu nên đóng cửa không ra, vì sao...”
“Ta nghe nha hoàn nói nhị thiếu gia tới, nghĩ thầm nhị thiếu gia nhất định là vì chuyện Tiêu lão phu nhân trúng độc mà đến đây.” Minh Châu không thèm liế mắt nhìn Tiêu Nam Phong một cái mà chỉ cười nói với Tiêu Bắc Phong: “Ta muốn cùng nhị thiếu gia điều tra chuyện Tiêu lão phu nhân trúng độc.”
Vẻ mặt Tiêu Bắc Phong cảm kích, “Đa tạ Liễu cô nương.”
“Không cần nói cảm ơn.” Minh Châu nói: “Đây cũng là để Tiêu đại thiếu gia có thể nhanh chóng rời khỏi Liễu gia, trở lại Tiêu gia.”
Cái tay đang phe phẩy quạt của Tiêu Nam Phong ngừng lại, hắn nắm chặt ngân phiến trong tay. Có lẽ ánh mặt trời hôm nay quá chói mắt, nên vẻ tươi cười của Minh Châu đối với Tiêu Bắc Phong mới trở nên chói mắt như vậy.
Hồng Đậu “Wa” một tiếng, nhỏ giọng cảm thán, “Đúng là một trò hay.”
“Quả thật là trò hay.” A Miên cũng học theo dáng vẻ của nàng mà thấp giọng nói một câu. Chẳng qua nụ cười nơi khóe môi kia, nhìn thế nào cũng cảm thấy ưu nhã.
Từ sau khi A Miên khôi phục nam trang, Hồng Đậu đã ngày càng khó tưởng tượng đến vẻ yêu mị đa tình trước kia của hắn. Hắn ngày càng ôn nhuận như ngọc, cũng ngày càng ưu nhã thánh khiết, tựa như hắn đang chậm rãi biến trở lại thành chính mình trước kia.
Hồng Đậu vì thế mà cảm thấy cao hứng. Giữa lúc lòng tràn đầy vui mừng, nàng lại ngọt ngào ôm lấy cánh tay hắn, rúc vào bên cạnh hắn, bất giác liền biểu lộ tư thái làm nũng.
A Miên không hiểu sao nàng lại nhìn mình với vẻ vui mừng như thế, nhưng chỉ cần nàng vui thì đã là chuyện tốt rồi, tin tức mà Tử cổ truyền đến nói cho hắn biết, nàng vì hắn nên mới vui như vậy.
Cho dù không biết rõ nguyên do, nhưng hắn lại vì nàng sung sướng mà cảm thấy sung sướng, hắn vui vẻ hưởng thụ trạng thái này. Khi hắn rũ mắt nhìn nàng, lại là một nụ cười cực kỳ thanh nhã, mang đến mùa xuân rực rỡ như gió tháng ba.
Trong lòng Hồng Đậu không khỏi càng thêm rộn ràng. Nam nhân đẹp như vậy chính là của nàng đó.
“Khụ...” Tiêu Bắc Phong ngượng ngùng khụ một tiếng.
Hai người đang quên mình kia cũng chưa hề chú ý lại.
Tiêu Bắc Phong nhìn Tiêu Nam Phong và Minh Châu cũng đang im lặng, hắn chỉ có thể khụ một tiếng lớn hơn, “Khụ khụ! Hai vị!”
Hồng Đậu bị tiếng gọi đột nhiên này làm cho hoảng sợ, nàng quay đầu sang, chỉ thấy ba người Tiêu Bắc Phong đều đang nhìn nàng và A Miên không chớp mắt. Mặt nàng đỏ lên, vội vàng buông cánh tay ôm A Miên ra, cũng che giấu sự chột dạ mà khụ một tiếng, “Ừm... Có việc sao?”
“Không phải chuyện lớn.” Người nói câu này chính là A Miên, hắn hết sức tự nhiên nắm lấy tay Hồng Đậu, mỉm cười nhìn nàng, “Vài ngày nữa, Tiêu nhị thiếu gia và Liễu cô nương quyết định sẽ đến Tiêu phủ thăm dò vào ban đêm. Bọn họ muốn hỏi Hồng Đậu xem có muốn cùng tham dự hay không đó mà.”