Những người khác khẳng định, vừa rồi bọn họ nói chuyện, cho dù A Miên đang cùng Hồng Đậu quên mình khoe ân ái, nhưng A Miên vẫn chưa từng bỏ qua động tĩnh xung quanh. Tuy thế, hắn lại nhất định phải chờ đến khi Hồng Đậu hồi phục tinh thần mới nhìn về phía người khác. Việc đó nói lên điều gì?
Nói lên rằng hắn cố ý xem nhẹ những người này nha!
Đây quả thực chính là cảnh giới cao nhất của khoe ân ái!
Ba người còn lại đang chìm trong quan hệ hỗn loạn cùng tình cảm phức tạp kia quả thực càng nhìn càng thấy không thoải mái.
Hồng Đậu nhất thời xấu hổ không thôi, nàng vỗ vỗ ngực, “Các ngươi muốn ban đêm thám thính Tiêu phủ thì cứ tính ta vào!”
Hồng Đậu võ nghệ cao cường, có nàng tham dự, Tiêu Bắc Phong cũng cảm thấy an toàn thêm một chút. Mà Hồng Đậu đã tham dự, thì sao A Miên có thể không đi đây?
Vì thế rốt cuộc vào mấy ngày sau, một hàng năm người, bao gồm cả Tiêu Nam Phong nhất quyết muốn đi, đều nhân lúc nửa đêm tới Tiêu phủ.
Vừa chạm chân xuống đất, Minh Châu liền nói: “Ta muốn đi xem bình thuốc kia.”
“Thuốc kia bị quản gia khóa trong kho, ta biết làm thế nào để lấy được chìa khóa.” Tiêu Bắc Phong nói: “Liễu cô nương, cô đi cùng ta.”
“Được.” Minh Châu gật đầu.
Tiêu Nam Phong cũng xen vào nói: “Ta cũng phải đi.”
Hắn vốn tưởng Minh Châu sẽ liếc mắt nhìn hắn một cái, sau đó bảo hắn đừng quấy rối, kết quả Minh Châu vẫn không thèm liếc hắn cái nào.
Chiến trường thảm thiết của ba người bọn họ, Hồng Đậu đương nhiên sẽ không tham dự vào, nàng nắm tay A Miên lui về sau một bước, “Ta và A Miên đi chỗ khác điều tra.”
A Miên đương nhiên nghe lời Hồng Đậu.
Vì thế, đoàn người lại chia binh làm hai đường.
Tách ra xong, Hồng Đậu lang thang không có mục tiêu hỏi A Miên, “Trước hết chúng ta làm gì bây giờ?”
“Nếu Hồng Đậu muốn làm...” A Miên nhìn cảnh sắc hoang vắng bốn phía, “Thật ra ta có thể cùng Hồng Đậu làm một hồi trong viện hẻo lánh này đó.”
Hồng Đậu với nội tâm không thuần khiết lập tức hiểu lời hắn nói. Mặt nàng nóng lên, nhéo một cái lên eo hắn mà nói: “Ta đang nói chuyện nghiêm túc với chàng!”
Cho nên đừng có hơi một tí lại nói chuyện “đen tối” với nàng được không!
A Miên cầm tay nhỏ của nàng, cười khẽ, “Chúng ta đều không quen thuộc Tiêu phủ, dĩ nhiên là đến chỗ nào thì biết chỗ đó, chuyện của Tiêu Nam Phong sẽ ra sao, vậy chỉ có thể xem hắn và người bên cạnh hắn sẽ lựa chọn thế nào.”
Hồng Đậu dừng bước chân.
A Miên rũ mắt nhìn nàng.
Nàng ngây ngốc nói: “A Miên, ta cảm thấy chàng nói chuyện ngày càng thần bí khó lường, giống như... giống như thầy bói lừa đảo vậy.”
“Ừm...” A Miên một tay vuốt cằm, híp mắt, nhìn Hồng Đậu từ trên xuống dưới, lại từ dưới đến trên một lần rồi nói: “Vị cô nương này, lão phu ta thấy mạng cô có đào hoa, giữa mày ngầm có ý xuân sắc, hẳn là sao hồng loan chuyển động, nhất định là cô sắp gặp được phu quân tương lai.”
Hồng Đậu cười, “Vậy ông nói xem, phu quân tương lai của ta là ai?”
“Xa cuối chân trời...” A Miên chậm rãi cúi đầu, lẩm bẩm một tiếng, “Gần ngay trước mặt...”
Lời thầm thì vừa dứt, dưới hào quang của ánh trăng, hắn hôn lên môi nàng.
Hồng Đậu nhắm mắt lại, vươn đôi tay ôm vòng lấy cổ hắn, không lâu sau, tay của nam nhân đã hạ xuống dưới mông nàng, lại nhẹ nhàng dùng sức một chút, nàng liền thuận thế quấn chân lên hông A Miên, cả người đều treo trên người hắn.
Bế lên một Hồng Đậu thân hình nhỏ nhắn không phải việc khó đối với A Miên. Bước chân hắn nhẹ nhàng, lưng Hồng Đậu liền dựa vào trên cây, mà nụ hôn của hắn cũng đã lướt qua cằm nàng, dừng trên chiếc cổ trắng nõn, tiếp theo cổ áo hơi mở ra, nụ hôn lại dừng trên xương quai xanh tinh xảo của nàng... sự tra tấn ngọt ngào khiến người ta rung động.
Mặt trăng đã trốn vào mây đen, ánh sáng cũng trở nên ảm đạm.
Hồng Đậu ôm đầu A Miên đang vùi trước ngực mình, nàng dùng tầm mắt mơ hồ nhìn vào bóng đêm, chợt hỏi ra một vấn đề cực kỳ gây mất hứng, “A Miên, làm trong hoàn cảnh tối đen thế này, liệu ta có sinh một đứa bé đen sì hay không?”
Đây đúng là một vấn đề lớn.
A Miên tạm thời dừng động tác, hắn hơi ngước mắt, cũng nói rất nghiêm trang: “Vấn đề này ta cũng chưa nghĩ tới.”
“Vậy...” Hồng Đậu nhíu mày, biểu cảm rất rối rắm, nàng không nỡ để A Miên nghẹn, nhưng lại không muốn sinh ra một đứa trẻ đen sì.
A Miên cong môi mỉm cười, “Nhưng nếu không thử, thì sao có thể biết đáp án đây? Nếu làm trong hoàn cảnh tối đen sẽ sinh ra một đứa trẻ đen, vậy về sau khi chúng ta làm thì liền thắp nến. Chờ tới ban ngày, ngay cả ánh nến cũng không cần luôn.”
Hồng Đậu cảm thán, là tên thiểu năng trí tuệ nào nói cổ nhân ngu muội hơn người hiện đại? Chẳng phải A Miên hết sức am hiểu suy luận từ thực tiễn ra chân lý hay sao?
Hồng Đậu nói: “A Miên, thắp nến rất phiền toái, chúng ta vẫn nên chuẩn bị một viên dạ minh châu đi.”
“Được.” A Miên vươn đầu lưỡi, liếm da thịt trên cổ nàng, mỉm cười nói nhỏ: “Sẽ nghe theo Hồng Đậu.”
Thảo luận hài hòa như thế, thật sự khiến người ta không nhịn được mà cảm thán một câu, trên thế giới này chắc cũng chỉ có A Miên mới đuổi kịp được sóng điện não của Hồng Đậu.