“Nhưng mà...” Hồng Đậu rối rắm nói: “Tiêu nhị thiếu gia, dáng vẻ ngươi thoạt nhìn như muốn khóc...”
Tiêu Bắc Phong lại lần nữa lau đôi mắt, “Đó là vì ta đang rất vui... rất vui...”
“Ồ...” Hồng Đậu đáp có lệ một tiếng, quyết định giả vờ tin chuyện ma quỷ của Tiêu Bắc Phong.
A Miên cười nói: “Nếu Tiêu nhị thiếu gia đã điều chỉnh tốt tâm tình, vậy ta nghĩ chúng ta cũng có thể nói chuyện chính sự.”
Hửm?
A Miên, con mắt nào của chàng thấy tâm tình Tiêu Bắc Phong đã được điều chỉnh tốt vậy?
Hắn hiện còn đang đau lòng đến không thể kềm chế nổi có được không?
Hồng Đậu nhìn A Miên chớp chớp mắt, nhưng A Miên chỉ dắt tay Hồng Đậu, lại mỉm cười hỏi Tiêu Bắc Phong một câu: “Có thể nói chuyện chính sự chưa? Đêm đã khuya rồi, ta không muốn lãng phí thời gian ngủ buổi tối.”
Tiêu Bắc Phong chỉ có thể cố gắng gượng trả lời: “Ta đã...ổn.”
Cho dù hắn hiện tại ướt rượt cả người, rất chật vật, còn cả vẻ mặt của hắn, hết sức đau lòng nhưng vẫn phải gắng gượng. Đại khái là cảm thấy quá mức xấu hổ, hắn chỉ có thể dời lực chú ý bằng cách vắt khô nước ở ống tay áo, Hồng Đậu còn có thể nhìn thấy một vết bớt nhạt hình trăng non trên cánh tay Tiêu Bắc Phong.
Chợt nhớ tới trên cánh tay mình cũng có vết bớt, Hồng Đậu bỗng hơi trầm mặc, nhớ tới lúc trước chỉ vừa đến thế giới này, nghĩ lại hiện giờ, nàng có cảm giác như đã trải qua mấy đời vậy.
A Miên không biết tại sao tâm tình Hồng Đậu bỗng dưng phiền muộn như thế. Hắn nắm tay nàng, mỉm cười với nàng, tâm tình Hồng Đậu lúc này mới tốt lên một chút. A Miên lại nhìn về phía Tiêu Bắc Phong hỏi: “Không biết Tiêu lão gia đối đãi với Tiêu nhị thiếu gia và huynh trưởng ngươi thế nào?”
“Cha ta ông ấy...” Tiêu Bắc Phong hơi điều chỉnh một chút ngữ điệu chua xót của mình, chậm rãi nói: “Cha ta và nương ta giống nhau, bất luận đối xử với ta, hay với đại ca cũng đều rất tốt.”
“Nhưng ta nghe nói, dường như Tiêu đại thiếu gia rất được chiều chuộng?”
“Lời này nói như vậy... cũng không sai.” Tiêu Bắc Phong nói: “Đại ca là đích trưởng tử Tiêu gia, trước nay Tiêu gia đều do đích trưởng tử kế nghiệp, cho nên cha mẹ càng thêm chú ý tới huynh ấy, lại không ngờ kết quả hoàn toàn ngược lại, khiến đại ca ỷ vào sự yêu thương của cha mẹ mà dần dần trở nên kiêu ngạo ương bướng, còn rước lấy danh hiệu Giang Nam tiểu bá vương.”
“Chỉ vì có thân phận đích trưởng tử, mà dù hắn là một kẻ không học vấn không nghề nghiệp lại háo sắc, hắn cũng là người kế thừa của Tiêu gia. Còn ngươi tốt hơn huynh trưởng cả về nhân phẩm lần danh tiếng lại chỉ vì sinh ra chậm một chút mà liền mất đi tư cách kế thừa Tiêu gia. Tiêu nhị thiếu gia, ngươi không cảm thấy như vậy rất không công bằng sao?”
Tiêu Bắc Phong khựng lại, tiếp theo, ánh mắt hắn ảm đạm xuống, thoạt nhìn có thể biết, hắn cũng không phải chưa từng rối rắm vấn đề này.
Hồng Đậu kinh ngạc nhìn A Miên, không hiểu vì sao hắn phải nhắc tới đề tài mẫn cảm như vậy.
Quả thực, đây là một chuyện rất không công bằng. Luận về cách làm người, Tiêu Bắc Phong ôn hòa có lễ, là chính nhân quân tử, luận về bản lĩnh, hắn có tài văn chương xuất chúng, cũng đã từng tham dự không ít vụ làm ăn của gia tộc, bất luận là điểm nào, hắn cũng đều hơn hẳn Tiêu Nam Phong, nhưng lại chỉ vì hắn là đệ đệ, nên hắn chưa bao giờ được cha mẹ coi trọng cả.
Nhưng Tiêu Bắc Phong từ nhỏ đã lớn lên trong hoàn cảnh này, cho dù cảm thấy bất công thì sao? Hắn đã sớm tiếp nhận vận mệnh này, hơn nữa, Tiêu Nam Phong là ca ca hắn, hắn tuyệt đối sẽ không làm bất cứ chuyện gì thương tổn Tiêu Nam Phong.
“Ta cảm thấy chuyện này công bằng hay không công bằng thì thế nào đây?” Tiêu Bắc Phong rũ mắt, thần sắc tràn đầy bất đắc dĩ sau khi nhận mệnh. Hắn thấp giọng nói: “Cha mẹ là cha mẹ ta, đại ca trước sau cũng là đại ca ta, nếu ông trời khiến ta trở thành đệ đệ, vậy ta liền tiếp nhận vận mệnh của ta là được rồi, chờ sau này đại ca kế thừa gia nghiệp Tiêu gia, ta sẽ phụ tá huynh ấy thật tốt, như vậy là đủ.”
“Tiêu nhị thiếu gia.” Hồng Đậu không nhịn được cảm thán, “Ngươi quả nhiên là chính nhân quân tử.”
Chính trực đến mức khiến người ta không nhịn được mà hoài nghi liệu hắn có phải là kẻ ngốc hay không nữa. Nhưng phàm là người, tóm lại cũng phải có chút lòng riêng chứ nhỉ?
Tiêu Bắc Phong nhìn về phía Hồng Đậu, “Phương cô nương...”
“Ý Hồng Đậu là ngươi rất ngốc.” A Miên mỉm cười, “Chứ không phải có ý khen ngươi.”
Tiêu Bắc Phong: “...”