Hồng Đậu lại xấu hổ cười cười.
A Miên thì bình tĩnh hỏi: “Tiêu nhị thiếu gia, không biết Tiêu phủ từng có vị tiểu thư nào tên Sanh Nhi không?”
“Tiểu thư tên Sanh Nhi...” Tiêu Bắc Phong nhíu mày lắc đầu, “Ta chưa từng nghe đến. Huống chi, hẳn là Tiêu phủ chỉ có hai vị công tử là ta và đại ca ta mới đúng, chúng ta không có huynh đệ tỷ muội nào khác cả.”
“Vậy thì thật kỳ quái.” Hồng Đậu vuốt cằm, nghi hoặc: “Sanh Nhi mà chúng ta nghe được từ miệng Tiêu lão gia lại là ai đây?”
“Đây là cái tên cha ta nói ra sao?” Tiêu Bắc Phong cũng kinh ngạc, “Ta chưa bao giờ nghe cha ta nhắc tới cái tên này.”
Vốn dĩ Tiêu Chính An nhắc tới một cái tên là chuyện rất nhỏ, nhưng sau khi cả Tiêu Bắc Phong từ nhỏ sống trong Tiêu phủ cũng nói hắn chưa từng nghe đến tên vị Sanh Nhi tiểu thư này, chuyện liền trở nên kỳ quái.
Có hỏi tiếp cũng không thêm được tin tức gì, A Miên nắm tay Hồng Đậu rời đi, còn rất có lòng tốt mà để lại một câu: “Tiêu nhị thiếu gia, hy vọng ngươi cố hết khả năng sống sót. Dù hiện tại mất mát, cũng không có nghĩa ngươi sẽ không nhìn thấy kỳ tích trong tương lai.”
Sau khi nói dứt lời, A Miên ôm eo Hồng Đậu bay ra khỏi Tiêu phủ.
Sau khi ra khỏi tường cao của Tiêu phủ, Hồng Đậu bất an: “Nếu Tiêu Bắc Phong luẩn quẩn trong lòng lại đi làm mấy chuyện nguy hiểm thì làm sao bây giờ?”
“Sẽ không đâu.” Đi trên đường không người giữa đêm khuya, A Miên sợ Hồng Đậu lạnh, liền cởi áo ngoài của mình xuống, khoác lên trên người Hồng Đậu, lại một lần nữa cầm tay nàng, cười nói: “Tiêu Bắc Phong là một “tình si“. Nếu hắn vì tổn thương tình cảm mà chết đi, Tiêu phủ sẽ tìm đến Liễu cô nương gây phiền toái. Hắn sẽ không nỡ để Liễu cô nương bị người Tiêu phủ làm khó đâu.”
“A Miên...” Hồng Đậu đờ đẫn mặt nhìn hắn, “Sao ta lại cảm thấy khi chàng nói ra hai chữ “tình si” này có vẻ rất châm chọc nhỉ?”
“Hồng Đậu cảm nhận không sai, ta vốn đang châm chọc.” A Miên vô tội cười, “Chỉ vì người trong lòng thích nam nhân khác mà liền muốn đi tự sát, còn chưa đủ khiến người ta châm chọc sao?”
Trong lòng Hồng Đậu khinh bỉ, người ta muốn tự sát chẳng phải vì trước đó bị chàng châm ngòi hay sao!? Nàng không vui nhấp môi, “Vậy còn chàng? Nếu ta thích nam nhân khác, chàng sẽ làm sao?”
“Sẽ không có ngày này.” A Miên cười như không cười nhướng mày nói: “Trước khi Hồng Đậu thay lòng, nam nhân kia tất nhiên đã chết dưới tay ta, mà Hồng Đậu không thích ta giết người nhất, cho nên Hồng Đậu chắc chắn sẽ không rời khỏi ta.”
Câu trả lời máu me như vậy... thật đúng là phong cách trước nay của hắn.
A Miên thích nói giỡn nửa thật nửa giả, Hồng Đậu sớm đã biết, nàng giả vờ buồn rầu nói: “Thôi được thôi được, vì hoà bình thế giới, ta cũng nhất định sẽ không thích người khác.”
A Miên cong khóe mắt, khen ngợi vỗ vỗ đỉnh đầu nàng, “Cô gái thông minh.”
“Chẳng phải vậy à, ta hơi bị thông minh đó.” Hồng Đậu còn nói thêm: “Chẳng qua ta không nghĩ tới chàng thế mà lại khích lệ Tiêu Bắc Phong một câu trước khi đi, ta còn tưởng là chàng rất ghét hắn.”
A Miên mỉm cười, “Ta quả thực rất ghét hắn, hơn nữa, đó cũng không tính là khích lệ.”
“Vậy tính là gì?” Hồng Đậu khó hiểu nhìn hắn.
A Miên cảm thấy dáng vẻ khó hiểu của nàng thật sự rất đáng yêu, liền không nhịn được mà dùng ngón tay khẽ chọc chọc khuôn mặt nàng, “Ta khuyên Tiêu Bắc Phong phải tận lực sống sót, là vì ta đã có dự cảm, bí mật mà Tiêu phủ cất giấu sẽ khiến tất cả mọi người chấn động, hơn nữa bí mật này... đối với huynh đệ Tiêu thị tuyệt đối không tính là chuyện tốt. Sao hắn có thể chưa thấy bí mật này mà đã chết đây? Vậy sẽ chẳng thú vị chút nào.”