NHẤT BÁI THIÊN ĐỊA......
NHỊ BÁI CAO ĐƯỜNG......
PHU THÊ GIAO BÁI.........
Mọi người nhìn đôi uyên ương trên kia thành hôn mà mỗi người đều có tâm trạng cùng với suy nghĩ khác nhau. Vì cả hai người đều có sự chênh lệch về địa vị nhưng khung cảnh trên kia lại vô cùng hòa hợp, êm đềm khiến ai cũng cảm thấy muốn chúc phúc cho họ.
Họa Lan nhìn người đàn ông đứng bên cạnh “tỷ tỷ” của mình mà có chút hoang mang. Cô không hiểu trong lòng vì sao lại không vui vẻ gì. Lại còn có chút tức giận cùng bất mãn.
Mang tâm trạng vô cùng không ổn đó, cô ta len lén về cung của mình nhưng vẫn không qua nổi mắt của Nhàn Vũ người đang đứng ở trên cao kia.
Hai người lại được đưa vào hoàng thất gia phả, nơi thờ cúng các tiên hoàng rồi viết tên của Hoàng Sư lên trên gia phả đó. Rồi lại phải đi về triều đấu rượu cùng với võ mồm với mấy quân thần kia.
Lăn qua lăn lại mấy chỗ, có mấy người to gan, quan hệ tốt với thân chủ còn đòi náo động phòng. Tất nhiên là ngày cưới vui vẻ nên ai cũng chỉ coi là trò đùa chứ không thì đúng là khổ thật rồi.( Chị nhà cho đi biên cương chứ chả chơi đâu)
Mãi mới đến lúc đưa vào động phòng, Hoàng Sư ngồi trên giường, Nhàn Vũ tiến đến vén tấm vải đỏ đang che mặt của người mình yêu.
Nhìn khuôn mặt được trang điểm tinh xảo của Hoàng Sư, Nhàn Vũ thấy thợ trang điểm của hoàng cung cũng thực cao tay a.
Những góc cạnh đều được thể hiện ra hoàn mĩ nhất có thể. Khuôn mặt trắng trắng mềm mềm. Đôi mắt đen sâu thẳm cùng với đôi môi còn thêm một ít son đỏ càng trở lên đẹp đẽ.Mái tóc hôm nay còn đội mũ phượng vàng kèm theo vài cái châm rồi còn có khăn voan đỏ rực.
- Mĩ nhân a.
Nhàn Vũ mỉm cười nói. Nhìn Hoàng Sư đỏ mặt lại càng xinh đẹp. Chắc chỉ trong thế giới nữ tôn này cô mới ghẹo được Hoàng Sư như thế này chứ nếu ở nơi khác nhất định là bị ghẹo lại rồi.
Bỗng dưng cô nghe thấy Hoàng Sư nói:“Tiểu thê tử à, nàng đừng trêu ta nữa. Không là ta giận đấy.”
Gương mặt còn có chút phụng phịu, nhất quyết không chịu nhưng trong mắt lại có sự thích thú cùng với tính toán. Nhàn Vũ giật mình. Đây không phải kiểu của “Hoàng Sư” mà là của “Ánh Minh” còn có gì đó khác nữa!
Cô không do dự liền đưa linh lực vào cơ thể Hoàng Sư. Trong cơ thể hai người vẫn vô cùng quấn quýt lấy nhau, tạo ra một sự thoải mái vô cùng. Không nhịn được nhíu mày, Nhàn Vũ hỏi:
- Anh......nhớ lại được gì sao?
- Hửm. Theo em tôi nhớ được gì?
- Đừng có tỏ ra như vậy với em. Anh biết tôi không thích như vậy mà.
- Vậy sao?......
Khuôn mặt của Hoàng Sư mang đầy sự ma mị, không phải là sự hồn nhiên ngây thơ như lúc đầu nữa. Trong mắt lại đầy sự chiếm hữu, yêu chiều.
- Nhưng tôi luôn tuân theo em rồi, em cũng nên thử đổi lại chứ, bảo bối của tôi?
[ CẢNH BÁO, CẢNH BÁO. LỖI HỆ THỐNG, CÓ VIRUS XÂM NHẬP THAY ĐỔI DỮ LIỆU.OOC]
- Ta biết rồi.
Nhìn cái là biết chẳng cần nói nhiều nữa. Con người này chắc là bản thể của tiểu phu quân rồi. Nhưng còn kí ức của các thế giới trước cũng ở đây sao? Chắc có lẽ thế vì dù sao con người này cũng vừa bán manh xong.
- Vậy anh có biết gì về hệ thống không?
- Hầy, không phải em nên hỏi tôi là ai sao? Sao lại hỏi về hệ thống thế?
- Vì tôi tin rằng dù sao mình cũng có đủ khả năng tìm được anh. Không phải lo còn về thứ mang tên hệ thống này thì tôi chưa hoàn toàn nắm chắc và phải có việc gì đó bất thường nên tôi mới phải như vậy.
- Đúng là tiểu bảo bối của tôi. Em thật thông minh a. Nhưng thật lòng lần này vào cái thế giới này quá khác thường nên tôi mới thức tỉnh nếu không tôi cũng không biết lúc nào mới được tận mắt nhìn em nữa. Còn về thứ mang tên hệ thống này thì giống một trò chơi thực tế ảo chăng? Ở thế giới của em chắc rất phát triển thứ này nhỉ?
- Anh là người ngoài “thế giới” của tôi sao?
- Đúng vậy đó. Nhưng chúng ta thế này đúng là có duyên ha. Thật lòng tôi muốn dùng linh hồn này nói chuyện với em lâu lắm rồi nhưng lại bị thiết lập ngăn lại giờ mới có cơ hội.
Trò chơi thực tế ảo sao? Quả nhiên có người giở trò rồi. Vậy còn “người này” thì tính sao đây? Hắn tựa như người mình thích lại tựa như không phải vậy.
- Được rồi vậy có cách nào gọi anh tỉnh lại như thế này không.
- Quả thật là có. Nhưng bảo bối của tôi à. Em sẽ chịu thiệt một chút đó.
- Chuyện gì mau nói.
- Em phải dùng tiểu hỏa bên cạnh mình kia kìa. Thật ra nó cũng là một lỗi hệ thống nếu không nó sao có thể xuyên qua các “phó bản” này cùng em được. Em phải tu luyện nhiều lên, xong rồi phải gợi lại những kí ức cũ nữa.
- Có nghĩa là tôi vừa phải đả thông tâm lí lại còn “nuôi” thân xác cho anh đến sao?
- Đúng vậy nha. Nếu em muốn gặp tôi và hiểu tôi hơn.
- Vậy nếu tôi thích cái cảm giác ngây thơ của anh hơn thì sao?
- Tôi tin em sẽ chấp nhận tôi nhanh thôi. À. Còn cái thứ mang tên chu tước mà hệ thống rởm kia muốn em tìm thật ra bị “tôi” bắt được rồi để ở trong dây chuyền trước ngực đây này. Đừng hỏi vì sao nha.
- Không ngờ anh lại còn có mặt này đấy.
Nhàn Vũ mỉm cười trong lòng lại tính toán sống sao đây. Cô cầm tay hắn truyền thêm một phần linh lực vào trong, cảm nhận sự tương thích từ tâm hồn một lần nữa mới xác thực được đây chính là “người mình yêu“.
Lại nhìn bản mặt đầy thỏa mãn dễ thương kia, Nhàn Vũ lại có chút cạn lời. Hai mặt thật đấy.
- Em không muốn biết tên tôi sao?
- Tên à. Có quá cần thiết không?
- Có chứ. Nếu em gọi tên tôi thì càng tốt chứ sao. Tôi biết tên của em rồi mà
Mặt hắn có chút vội vàng tuy trong mắt có chút tính toán nhưng bên cạnh đó lại là vô cùng chân tình cùng yêu thích. Nên hay không nên tin đây?
- Vậy tên anh là gì?
- Ta là Bạch Niên a. Bạch trong Bạch Ngân, Niên trong Vạn Niên.
Các khả ái của ta à. Ai muốn biết thêm về nam chính không, ta định viết ngoại truyện trước nè.